Đến khi cô vào nhà Hắc Diệu Đường, Ân Ninh mới biết, sự thật khác xa so với những gì cô đã nghĩ ── đầu tiên, “Nhà” của anh to không thể nào tả nổi, đó không giống như một căn nhà, mà giống như là một “tòa thành”!
Tiếp theo, mỗi buổi tối ở “nhà” của anh không chỉ có mình cô là “người ngoài”. Có rất nhiều người đàn ông anh tuấn và những người phụ nữ xinh đẹp mà Ân Ninh không hề quen biết, đối phương cũng không chào hỏi cô, họ coi như không nhìn thấy cô vậy.
Nói tiếp, mỗi buổi tối anh đều ở trong “nhà” mở tiệc, trừ ban ngày cô không thấy bóng dáng anh thì đến buổi tối, Ân Ninh càng không tìm được thời gian ở cùng chỗ với anh.
Vào ở trong “nhà” của anh này thứ ba, Ân Ninh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, Hắc Diệu Đường muốn mời cô vào ở trong nhà của anh có phải để cho cô thấy những cái như vậy...... Mặc kệ đó có phải là ý nghĩ trong lòng của Hắc Diệu Đường hay không, nhưng đúng là Ân Ninh đã thấy được ── thấy được sự khác biệt giữa hai người bọn họ!
Cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của anh chính là ── party, công việc, xe, phụ nữ; sau đó lại là party, công việc, xe...... Cô không thể làm cho anh một bát mỳ ăn liền hay chuẩn bị một chút đồ ăn vặt. Bởi vì trong căn nhà này, nếu như cô làm như vậy thật thì, hành động của cô quả thật là ngây thơ đến nỗi có thể cười lớn.
Những người đàn ông và phụ nữ ở đây đều anh tuấn xinh đẹp. Cô ở trong một căn nhà toàn tuấn nam mỹ nữ, giống như vịt con xấu xí vậy.
Đợi đến khi cô hiểu rõ được các sống của Hắc Diệu Dường khác hẳn với cô thì mỗi buổi tối Ân Ninh đều nhốt mình trong phòng. Bởi vì cô cảm giác mình giống như người ngoài hành tinh, không giống với nhân loại trong căn nhà này, cô là một sinh vật đến từ một tinh cầu khác.
Nhưng mà dù sao thì cô cũng đã đến nước Mỹ rồi.
Nếu như cô không có dũng khí thì tại sao cô lại rời khỏi cha mẹ và tiểu Ái, một mình đơn độc chạy đến nơi xa xôi này?
“Tôi không phải là đứa ngốc, tôi sẽ không bị anh hù dọa dễ dàng thế đâu!”. Đến buổi tối ngày thứ tư, Ân Ninh ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn ánh sao sáng trên bầu trời và tự nói với mình.
“Dù tôi có là người ngoài hành tinh cũng được! Nếu như tôi đã đến Trái đất thì tôi cũng sẽ cố gắng làm một con người!”. Cô nhìn chằm chằm sao trên trời, tự động viên mình.
Sau đó cô xúc động đứng lên, ba bước cũng thành hai bước chạy đến trước cái gương ở mép giường, cẩn thận tỉ mỉ nhìn mình trong gương.... ... “Chu Ân Ninh, thật ra thì bộ dạng của cô cũng không tính là khó nhìn, nếu như có thể giống những cô gái khác, bôi một đống những màu sắc rực rỡ lên mặt, cho dù không phải thiên nga nhưng ít nhất cô cũng không còn là vịt con xấu xí nữa”.
Lúc cô cầm lấy cái kính, đột nhiên nhớ đến Hắc Diệu Đường từng nói với cô, bộ dạng lúc cô không đeo kính nhìn có vẻ đẹp mắt hơn.
Cô vội vội vàng vàng cởi áo sơ mi ca rô trên người xuống, chỉ mặc áo lót bông trên người, Ân Ninh ngượng ngùng đứng trước gương nhìn bản thân mình.
Mặc dù lúc còn nhỏ cô đã có lúc rất mập nhưng từ khi trưởng thành cô đã cao lên rất nhiều. Bắt đầu từ lúc đó, cô đã không còn là con nhỏ mập nữa rồi. Nhưng mà cô vẫn mặc áo sơ mi che thân hình của mình theo thói quen, dần dà cô không biết cách ăn mặt nữa, quần áo trên người cô vĩnh viễn chỉ có một loại ── ngoại trừ áo sơ mi ca rô thì vẫn chỉ có áo sơ mi ca rô mà thôi.
“Mình nên làm cái gì đây, mình không có loại quần áo khác.... .....”.
Đột nhiên ánh mắt của Ân Ninh liếc vào phòng thay quần áo nhỏ ở góc phòng.
Cô không biết có phải trong “tòa thành” này mỗi căn phòng đều có phòng thay quần áo hay không nhưng ít ra thì trong phòng của cô có phòng thay quần áo.
Ôm tâm tình thử một lần, cô vẫn mặc lại áo sơ mi ca rô của mình vào, sau đó đi đến trước cửa phòng thay quần áo, kéo cánh cửa ra một chút ── thiết bị chiếu sáng trong căn phòng hoàn toàn là tự động. Cô chỉ kéo cửa ra một chút mà đèn đã được mở lên.
Lần trước khi cô mở phòng thay quần áo ra không quan sát kỹ, lần này ánh mắt Ân Ninh lướt qua cửa nhỏ ở sau rương hành lý, đi vào sâu bên trong của phòng thay quần áo.
Cô nhìn thấy ở cuối căn phòng này có mấy tủ treo quần áo.
Ân Ninh đứng do dự mấy giây, sau đó cô đi vào, kéo những cánh tủ đó ra, nhưng trong đó không có gì chỉ có một đống bụi.
“Khụ... khụ.....”.
Ân Ninh bị bụi sặc vào mũi, không thể làm gì khác hơn là chạy về phòng.
“Xin hỏi ──”.
Đổ nhiên trong phòng có giọng của một cô gái, Ân Ninh giật mình ── “Ah? Cô là ai?”.
“Tôi... phòng của tôi ở đây.......”. Cô gái hoang mang nhìn Ân Ninh.
Cô ấy rất đẹp! Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi Ân Ninh nhìn thấy cô gái này.
“Cô nói là, cô ở trong căn phòng này?”.
“Tôi cũng không biết.... ......”. Cô gái không chắc nói.
“Nhưng mà tôi đang ở đây mà?”. Ân Ninh nói rất chắc chắn bởi vì cô ở căn phòng này đã ba ngày nay rồi. “Cái nhà này lớn, phòng ốc cũng nhiều, cô có đi nhầm phòng không vậy?”.
Vẻ mặt cô gái tỏ vẻ nghi ngờ.
“Vậy thì thế này đi, nếu như cô không chê thì cứ ở cùng tôi là được rồi”. Ân Ninh rộng rãi nói. “Đúng rồi, tôi lên là ── tôi tên là Tiểu Ninh. Tên của cô là gì”. Cô cười hì hì hỏi cô ấy.
“Tôi tên là Tống Doãn Nhi”. Giọng nói của Tống Doãn Nhi rất thanh thúy êm tai.
“Doãn Nhi, dáng người của cô đẹp thật đó! Hơn nữa ── cô trang điểm thật là đẹp!”. Ân Ninh mở to mắt nhìn khuôn mặt được trang điểm, than thở trong lòng.
Gương mặt kiều diễm của Tống Doãn Nhi hồng lên, có lẽ cô vui vì có người khen... “A, thực ra thì cô cũng rất đáng yêu mà”.
“Không có chuyện đó đâu”. Cô cười hi hì, cô biết Doãn Nhi chỉ đang an ủi cô mà thôi.
“Cô đáng yêu thật mà, chỉ cần cô ăn mặc khác đi, sẽ xinh đẹp giống như búp bê vậy”. Tống Doãn Nhi nói một cách khẳng định.
“Cô là người nước Mĩ à? Cô ở đây bao lâu rồi? Nhìn cô có vẻ giống người Trung Quốc hơn, hơn nữa cô cũng nói tiếng Trung?”. Ân Ninh đỏ mặt lên vì cô chưa được ai khen cả, hỏi liên tiếp vài vấn đề để lảng sang chuyện khác.
Tống Doãn Nhi sững sờ nhìn cô, không trả lời một câu nào.
“Lần đầu tiên gặp mặt mà hình như tôi hỏi nhiều quá rồi”. Ân Ninh ngượng ngùng vuốt mái tóc.
Tống Doãn Nhi bật cười. “Thật ra thì tôi vừa từ Đài Loan đến”.
“Cô vừa từ Đài Loan đến?”. Ân Ninh mở to mắt, hưng phấn nói.
“Đúng vậy, tôi vừa ở sân bay ra đây đó”. Tống Doãn Nhi nói.
“Tôi cũng đến từ Đài Loan này! Nhưng mà tôi chỉ có thể ở đây vài ngày nữa, tôi sắp phải về Đài Loan rồi. Cô thì sao? Cô đến nước Mĩ chơi à? ....”.
Ân Ninh ríu ra ríu rít nói, cô trò chuyện với bạn mới, hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy định làm.
“Đúng rồi, vừa nãy cô định tìm cái gì bên trong mà cả người toàn bụi vậy?”. Tống Doãn Nhi tò mò hỏi.
“Tìm quần áo đó!”. Ân Ninh đáp.
“Quần áo? Quần áo gì? Cô không có quần áo à?”.
Ân Ninh lắc đầu. “Tôi đang tìm quần áo dành cho con gái”.
Nghe Ân Ninh trả lời, Tống Doãn Nhi thấy hồ đồ. “Cô không có quần áo con gái à?”.
“Không có á”. Ân Ninh ảo não nói.
“Vậy cô có tìm được không?”.
Ân Ninh chán nản lắc đầu.
“Không sao, tôi có rất nhiều quần áo của con gái, cô có thể cầm mặc được”. Tống Doãn Nhi nháy mắt với Ân Ninh, rộng rãi nói.
Dù sao cô ấy là “bé ngoan”, những bộ quần áo này đều là “người kia” mua cho cô ấy, tất cả đều là đồ đắt giá.
“Thật? Tôi có thể mặc à?”. Ân Ninh ngơ ngác nhìn Tống Doãn Nhi đang lôi một bộ quần áo rất đẹp ra.
“Tất nhiên rồi! Cô là người bạn đầu tiên mà tôi biết khi đến Mĩ, tôi còn có rất nhiều mỹ phẩm, có thể cho cô sử dụng miễn phí”. Tống Doãn Nhi nói.
“Nhưng mà......”, nhìn những mỹ phẩm kia, Ân Ninh do dự. “Nhưng mà tôi không biết dùng.....”.
“Đến, tôi dạy cho cô”. Nói đến hóa trang thì cô là người chuyên nghiệp đấy!
“Thật sao? Doãn Nhi, cô đúng là thiên sứ”. Ân Ninh cảm động ôm chầm lấy người bạn mới.
Ân Ninh thầm nghĩ, có những “trang phục và đạo cụ” và sự trợ giúp của Doãn Nhi, nhất định cô có thể từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga ── ít nhất thì cô có thể biến thành thiên nga mà Hắc Diệu Đường thích.
Party vào ban đêm vẫn náo nhiệt như thường ngày nhưng không biết tại sao tối nay Hắc Diệu Đường lại cảm thấy rất phiền não.
Anh ngồi nhìn quầy rượu trước mặt, một ít mỹ nữ đang nháy mắt với anh, đột nhiên anh lại cảm thấy hơi chán ghét họ ── quái lại, gần đây “khẩu vị” của anh càng ngày càng nhẹ.
Có lẽ là do anh “vật cực tất phản” (khi một vật đến cực điểm thì nó sẽ đi ngược lại). Gần đây anh lại thích người phụ nữ trang điểm nhạt, mặc quần áo bớt hở một chút.
“Nhưng mà tuyệt đối không thể giống với cô bé đó, không có một chút hương vị của phụ nữ”. Anh uống một hớp rượu, lẩm bẩm giễu cợt.
Anh đưa cô bé kia về nhà anh, đã được bốn ngày rồi.
Thực ra ngay ngày đầu cô đứng trước cửa công ty thì anh đã nhìn thấy cô.
Anh cứ nghĩ rằng để mấy ngày thì cô sẽ biết khó mà lui, ai ngờ, cô lại chấp nhất như vậy, còn chắc chắn hơn cả băng ở Bắc Cực!
Anh cố ý mời cô vào nhà anh ở chính là muốn cô có thể nhận rõ được sự thật, hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau!
Từ sau nụ hôn trên ban công lần đó, anh biết là cô bé đó thích anh. Mặc dù cô không thừa nhận nhưng điều đó mà anh cũng không nhận ra thì Hắc Diệu Đường anh làm sao có thể lăn lộn trong giới được!
Vì cô bé đó rất ngây thơ nên anh không muốn làm tổn thương cô. Hi vọng sau khi cô biết cuộc sống của anh sẽ hiểu giữa bọn họ không thể có gì được.
Đột nhiên trước nhà xôn xao tưng bừng, rất rõ ràng, những người đàn ông đều đang đi về phía đó.
Party mà anh tổ chức, không thiếu những người trong làng giải trí và những thương nhân nổi tiếng, chắc là có một mỹ nữ hấp dẫn đang đến bên bể bơi trình diễn màn thoát y nóng bóng nhằm làm mọi người xôn xao ── Hắc Diệu Đường cũng không thèm động đậy một xíu nào.
Tối hôm nay anh cảm thấy không hứng thú với những trò chơi và party mà từ trước đến giờ anh vẫn rất hăng hái.
“Wey, wey, wey, tôi không nói tiếng Anh, anh đang nói cái gì vậy,... ....... Tôi không hiểu anh đang nói gì hết!”.
“Này này, anh đừng dựa vào tôi như thế! Tôi không quen gần gũi với đàn ông như vậy ──”.
“Này! Anh đừng có kéo y phục của tôi! Cẩn thận không ngã bây giờ ──”.
Trong lúc vô tình, anh nghe được giọng nói quen thuộc, lắng nghe, càng nghe thì nét mặt Hắc Diệu Đường càng cứng ngắc.
Đột nhiên anh đứng phắt dậy, động tác nhanh nhẹn giống như một con báo ── anh nhìn thấy Ân Ninh đang đứng giữa khu trước và bị một đám đàn ông vây quanh.
Nói chính xác hơn thì Hắc Diệu Đường nhìn thấy một người phụ nữ lớn mật, trang điểm diêm dúa!
“Tôi xin anh, đừng có dựa vào người tôi.... ...... ...... ....”.
Ân Ninh vội vàng thoát khỏi người đàn ông đang cố ý dựa vào người cô, cô không hiểu tại sao cô vừa đến chỗ này thì những người đàn ông bình thường ở cùng một “tòa thành” vẫn không thèm nhìn cô một lần, đột nhiên vây quanh người cô, làm cô không để đi đâu được!
“cô em, em thật là đẹp!”. Một người lai phương Đông dùng tiếng Trung ít ỏi khen cô, hai con mắt gian tà nhìn chằm chằm vào ngực Ân Ninh trong bộ đầm ngắn, chỉ chưa chảy nước miếng mà thôi.
“Tôi không biết anh, tránh ra!”. Ân Ninh nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm ngực cô, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô bảo thủ, lôi áo lên.... ..... Nếu không phải Doãn Nhi bắt cô mặc bộ áo đầm này, còn lâu cô mới mặc bộ y phục “lộ ra ngoài” này.
Cô ở trong đám đàn ông, vội vàng tìm kiếm người ở khắp nơi, khi cô thấy Hắc Diệu Đường đang đứng ở cửa, cô muốn mở miệng gọi anh nhưng lại không thể gọi được ......
“Xem ra “cô bé đáng yêu” của cậu đã lột xác thành “cô bé xinh đẹp” rồi à?”.
Hắc Diệu Đường cứng người cho đến khi cái tên kia “tản bộ” đến trước mặt anh. “Sao dạo này cậu giống u hồn vậy? Bảo hiện ra là thấy hiện ra luôn”. Hắc Diệu Đường âm trầm nhìn đối phương.
“Sao vậy? Cậu thẹn quá thành giận à?”. Nụ cười của Lợi Nhân Tuyển tỏ vẻ rất vô hại.
“Tớ cảnh cáo cậu, hãy thu lại những lời nói nhảm của cậu đi, cái gì mà “cô bé đáng yêu” của tớ?!”. Hắc Diệu Đường khó chịu nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ta, cảnh cáo.
“Cậu nói vậy thì tớ sợ quá!”. Gương mặt tuấn tú vẫn mỉm cười, không hề thấy một chút sợ hãi nào. “Nhưng mà cậu đứng đây so đo với tớ, không bằng đi cứu cô bé kia đi, tớ thấy cô bé đó sắp bị đám khách của cậu ăn tươi nuốt sống rồi!”.
Khuôn mặt Hắc Diệu Đường không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Ân Ninh đang bị đám đàn ông vây quanh.
Mái tóc đuôi sam của cô thả ra, làm thành mái tóc dài xoăn mê người, làn da trắng như tuyết làm nổi bật đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, vai áo đầm màu hồng lộ ra vóc người tuyệt đẹp, đôi gò tuyết như ẩn như hiện trên cổ áo, quả thật bộ dạng này của cô dụ dỗ đám sắc quỷ kia sỗ sàng!
“Cô ta ngu ngốc à?”. Anh không tự chủ nắm chặt quả đấm nguyền rủa.
“Chậc chậc, cậu còn lừa gạt cô bé đó đến chỗ này, cậu thật không thông minh rồi A Đường! Mà việc này không giống tác phong của cậu!”. Lợi Nhân Tuyển nói kháy.
Hắc Diệu Đường lạnh lùng liếc cậu ta một cái.
“Thợ săn là người luôn nghĩ mình thông minh, thường bất tri bất giác bước vào ngay cái bẫy mà mình đã tỉ mỉ bố trí”. Lợi Nhân Tuyển không sợ hãi ánh sáng lạnh đó mà vẫn nói tiếp.
“Cậu không thấy phiền vì đang nói quá nhiều à?”. Giọng nói Hắc Diệu Đường trầm xuống.
Lợi Nhân Tuyển nhếch môi, ánh mắt trầm xuống. “A Đường, đừng trách tớ không cảnh báo trước cho cậu.... ........”.
Anh ta dừng một chút, Hắc Diệu Đường cũng mặc kệ cậu ta, ánh mắt đang nhìn chằm chằm một người đàn ông da trắng không có ý tốt đang cầm cánh tay của Ân Ninh.
“Thật ra thì A Giới muốn tớ đến nhắn cho cậu”. Lợi Nhân Tuyển cười cười nói.
Hắc Diệu Đường nhíu mày. “Cút ngay. Cậu đứng nhắc cái tên ngu ngốc đó trước mặt tớ”.
Lợi Nhân Tuyển ngửa đầu cười to.
“Bây giờ tớ mà ‘cút’ thì tớ sợ rằng cậu sẽ hối hận đó”. Lợi Nhân Tuyển cười nhạo báng bạn thân.
“Không muốn cút cũng được, vậy cậu câm miệng đi”.
Hắc Diệu Đường cũng không nhịn được, sải chân bước đến đám người, “Đủ rồi”. Anh lướt qua mọi người, kéo Ân Ninh ra khỏi những người nước ngoài.
“A Đường”. Ân Ninh sắp khóc.
Thấy Hắc Diệu Đường đi đến, cô như nhìn thấy cứu tinh vậy.
Hắc Diệu Đường không nói lời nào bắt lấy cánh tay cảu cô, lôi đi.
Ân Ninh không kháng cự đi theo anh, mặc dù cô không quen đi trên giầy cao gót, dọc đường đi suýt nữa thì cô bị trật chân nhưng cô vấn nhắm mắt đi theo tốc độ của anh.... ... Đến khi cô vào đến trong phòng, anh ném cô vào ghế salon. “Cô là người ngốc à?”.
Anh lạnh lùng, lẩm bẩm nguyền rủa người phụ nữ phiền toái này!
Ân Ninh ngã trên ghế sofa, kinh ngạc nhìn anh. Cô không hiểu, tại sao anh nhìn thấy cô mà câu đầu tiên anh nói ra lại là anh đang mắng cô.
Cô cứ tưởng rằng..... Cô cứ nghĩ rằng anh sẽ khen cô vì bề ngoài thay đổi.
“Cô lại còn mặc bộ y phục này, mặt thì vẽ như diễn viên hí khúc ── cô nghĩ rằng biến mình thành một người như kĩ nữ thì có thể thay đổi được cái gì?!”. Anh phê phán không hề lưu tình.
Ân Ninh sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, không biết vì sao đột nhiên cô không nói được lời nào.... ... “Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ biết khó mà lui không ngờ, tôi nghĩ lại chắc là không thể nào được rồi!”.
Âm thanh của anh lạnh nhạt, nhạt đến nỗi Ân Ninh cảm thấy đau lòng.
“Tôi.... ....”. Âm thanh kẹt ở cổ họng, cho dù cô muốn nói nhưng không thể nói được một chữ.... ...
“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô thay đổi bề ngoài là tôi sẽ cho cô vài phần kính trọng?”. Hắc Diệu Đường cười lạnh một tiếng. “Cô không biết là quá ngây thơ cũng làm cho người ta chán ghét à?”.
“Tôi không có.... ....” Ân Ninh hốt hoảng thì thầm. “Tôi chỉ muốn thay đổi tạo hình của bản thân mà thôi, nếu như anh không thích, tôi đổi lại là được......”.
“Tôi đối với cô cản bản không phải là thích hay không thích”. Mặt anh không thay đổi, phá sự mộng tưởng của cô. “Đàn ông thích phụ nữ là một loại trực giác. Không thích người phụ nữ đó thì là không có cảm giác, cho dù bề ngoài có thay đổi như thế nào thì cô cũng không biến thành người phụ nữ mà tôi thích được!”.
“Anh hiểu lầm rồi”. Ân Ninh kinh ngạc nói, khuôn mặt trang điểm đậm che đi khuôn mặt tái nhợt của cô. “Tôi không hề nghĩ như vậy, không hề.... ......”.
“Cô không cần nói dối”. Đôi mắt anh ánh lên sự thâm trầm. “Muốn nghe lời nói thẳng thì tôi sẽ nói cho cô biết. Cô không phải là người phụ nữ mà tôi hứng thú”. Anh tàn nhẫn nói.
Bên trong căn phòng rơi vào yên lặng. “Tôi biết rõ.....”. Một lát sau, Ân Ninh mới nhỏ giọng nói. “Thật sự thì tôi không thích anh..... Thật, tôi không có chút cảm giác nào với anh cả.... ...”.
“Tại sao cô vẫn không hiểu?”. Anh cười lạnh, lắc đầu. “Làm sao cô có thể hiểu được? Nếu như cô không muốn hiểu thì vĩnh viễn cô sẽ không hiểu được”.
Tránh ánh mắt lạnh lùng của anh, Ân Ninh co người lại, cô như con mèo nhỏ cuộn mình trên ghế sofa. “Không phải như vậy, tôi hiểu, tôi hiểu mà.... ...”. Cô lẩm bẩm nói.
Nhìn cô gái co người trên sofa, sắc mặt tái nhợt, đột nhiên trong lòng cảm thấy phiền não ── anh dẹp tâm tình kỳ lạ kia qua một bên, anh nói. “Nếu như sau khi đi ra khỏi gian phòng này, tự cô không giữ được trong sạch thì tôi cũng mặc kệ cô”.
Nói xong, anh mở cửa đi ra ngoài, không đợi cô trả lời.
Ân Ninh cuộn người trên ghế salon, nhìn chằm chằm vào gương, nhìn vào người trong kính không giống mình..... Cô thay đổi vì anh, cô cứ tưởng anh sẽ thích như thế...... Nhưng vì sao? Tại sao anh không cho cô một chút hi vọng? Tại sao anh cố tình phủ nhận cả một chút “có thể”... ..... Bởi vì cô vĩnh viễn là con vịt xấu xí à?
Nước mắt rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Ân Ninh. “Chu Ân Ninh, ngươi là đồ ngốc”.
Cô nhìn vào cô gái mặc quần áo lộ ra ngoài, mặt đầy son phấn trong gương, cô lại lẩm bẩm.
Vịt con xấu xí vĩnh viễn không thể nào biến thành thiên nga.... ... Bởi vì vịt con xấu xí không phải là thiên nga, tất cả những kết thúc tốt đẹp chỉ có trong truyện cổ ngày xưa mà thôi