Thương Nghênh Hi định gọi chồng lái xe đưa cô đi đến cửa hàng vật nuôi đáng yêu.
Nhưng chồng cô thà chết cũng không theo nên cô đành phải nhờ Hắc Diệu Đường lái xe đưa cô đến cửa hàng vật nuôi, xem những “động vật nhỏ khả ái đáng yêu” trong suy nghĩ của cô.
Vừa nghĩ đến nét mặt của A Tư khi thấy tiểu Ái, Thương Nghênh Hi lại không nhịn cười được.
Không ngờ chồng cô người gặp người sợ vậy mà cũng có lúc cảm thấy “sợ”.
“A.... ....”. Nghĩ đến phản ứng của chồng, Thương Nghênh Hi lại cười trộm.
Hắc Diệu Đường liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, làm bộ như không thấy.
Dọc theo đường đi, “chị dâu” của anh toàn không ngừng cười khúc khích, làm cho người ta cảm thấy lo lắng vì trạng thái tinh thần của cô.
“A Đường, chị hỏi em một câu này!”. Sau khi Thương Nghênh Hi tự mình cười trộm, đột nhiên quay sang hỏi “em chồng” cô.
“Hả?”. Hắc Diệu Đường nhíu mày.
“Em có biết A Tư sợ cái gì nhất không?”.
“Cái con người âm trầm đó, không sợ trời không sợ đất. Cho dù có ma thì với trình độ âm trầm của anh ấy thì quỷ cũng phải sợ”. Hắc Diệu Đường nói.
Thương Nghênh Hi nháy mắt, “Có vẻ là vậy.... ....”.
Cô lại lén cười một lúc rồi tuyên bố. “Nhưng mà bây giờ chỉ có mình chị biết rõ, A Tư sợ cái gì nhất”.
Hắc Diệu Đường cười, đùa giỡn nói. “Chẳng lẽ lại sợ chị?”.
“Tại sao lại là chị?”. Thương Nghênh Hi kháng nghị. “Nhìn chị trông đáng sợ thế sao?”.
Một người tự ngồi cười một mình nửa tiếng thì rất đáng sợ. Hắc Diệu Đường nghĩ thầm.
“Nhưng mà, chị sẽ nói cho em biết, đây chính là bí mật mình chị biết thôi đấy”. Thương Nghênh Hi hả hê nói.
Hắc Diệu Đường ngáp một cái. Anh cũng đâu muốn hỏi.
Sáng sớm đã bị lôi ra ngoài làm tài xế, tâm tình của anh thật sự không khá chút nào.
“Nói thật, A Đường, đã ba năm không thấy, chị cảm thấy hình như em khác trước!”. Thương Nghênh Hi nheo mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Cô có cảm giác lần này gặp lại Hắc Diệu Đường, cậu ta đã thay đổi không ít! So với bộ dạng phách lối của ba năm trước đây thì có vẻ như cậu ta đã thu liễm lại rất nhiều.
“Thật sao?”. Hắc Diệu Đường vẫn trả lời rất ngắn gọn.
“Kỳ quái, có phải em bị chuyện gì kích thích ── a ──”.
Thương Nghênh Hi còn chưa nói hết, đột nhiên Hắc Diệu Đường phanh xe đột ngột ── kéttttt ── bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng vang chói tai.
“Đến nơi rồi”. Anh làm như không có việc gì, ra mở cửa xe thể thao.
“Cho dù là tay đua xe thì cũng không cần giỡn chơi như vậy chứ? Như vậy nữa thì sẽ dọa người ta đau tim đấy”. Thương Nghênh Hi vỗ vỗ ngực vì chưa hết sợ hãi, vội vàng xuống xe.
Mặt Hắc Diệu Đường vẫn không thay đổi liếc nhìn cô một cái.
Thương Nghênh Hi lười phải so đo với cậu ta ── cái vẻ mặt này cô đã nhìn thấy nhiều ở trên mặt của chồng cô trước khi cưới, cô cũng sẽ không thấy sợ!
Đại khái là những người đàn ông nhà họ Hắc trước khi được “gả” ra ngoài thì thường thích tỏ ra lạnh lùng.
“Đến rồi, đây chính là cửa hàng vật nuôi đáng yêu”. Tâm tình của cô không hề bị ảnh hưởng chút nào, vui vẻ đẩy cửa chính của cửa hàng.
Đẩy cửa vào trong, cửa hàng nho nhỏ nhìn rất ấm áp.
“Cửa hàng vật nuôi đáng yêu?”. Hắc Diệu Đường đứng ở cửa, nhìn tấm biển quảng cáo.
Bên trong cửa hàng đều là một số con dơi, thằn lằn, một ít bò sát các loại.... Vậy mà còn gọi là “Cửa hàng vật nuôi đáng yêu”?
“Đúng vậy, em không cảm thấy những con vật này rất đáng yêu sao?”. Thương Nghênh Hi hưng phấn, một chút lại trêu đùa con mèo, một lúc lại đùa với con rắn nhỏ.
Ánh mắt của Hắc Diệu Đường rơi trên một con rắn xanh.
Con rắn xanh đó như có linh tính, biết ánh mắt của người đàn ông đang nhìn mình. Thân thể màu xanh lá bóng loáng trườn đến bên chân Hắc Diệu Đường.
Mặt anh không biến sắc, chờ đợi con rắn leo lên cánh tay của mình..... “A? Chẳng lẽ A Đường cũng sợ rắn sao?”. Thương Nghênh Hi không cẩn thận tiết lộ mất bí mật của chồng.
Hắc Diệu Đường bỏ qua một bên, lấy hành động thay thế cho câu trả lời. Anh giơ cao tay trái, đem con rắn đến trước mặt, trực tiếp đối mặt với con rắn.
“Oa, giỏi quá!”. Thương Nghênh Hi sùng bái, vỗ tay khen ngợi.
“Quái lạ....”. Hắc Diệu Đường nhíu mày lẩm bẩm, nhìn con rắn này giống như con rắn nhỏ mà anh từng biết.
“Chuyện gì?”. Thương Nghênh Hi tiến lên trước.
“Không có việc gì”. Anh rũ tay trái xuống, mặc cho con rắn quấn quanh.
Có lẽ những con rắn trên đời này đều có cùng một bộ dạng.
“Nhìn có vẻ như tiểu Ái cũng rất thích em”. Thương Nghênh Hi cười nói.
Nghe thấy “nhũ danh” của con rắn này, Hắc Diệu Đường giật mình, sau đó có một bóng người bước ra từ sau tấm rèm, trong nháy mắt bóng người đó chiếm lấy ánh mắt của anh.
“Xin chào, cô lại đến thăm tiểu Ái sao?”.
Ân Ninh vừa đi từ trong nhà tắm ra, ánh mắt vô ý nhìn qua người đàn ông đang ôm tiểu Ái.... Trong chốc lát cô đã nghĩ rằng người này cũng là người lần trước nhưng ánh mắt quỷ dị của anh làm tim cô run rẩy.
“Chào”.
Hắc Diệu Đường lười biếng lên tiếng chào hỏi, giọng nói khàn khàn khác thường.
Có lẽ Ân Ninh đã xác định 100%, người đàn ông này là người mà cô quen biết 3 năm trước đây.
“A? Hai người biết nhau sao?”. Thương Nghênh Hi hỏi.
Thời gian như dừng lại, nhưng một khắc sau Ân Ninh đã mở mắt ra. “Đúng vậy, trước kia chúng tôi có gặp nhau mấy lần”. Cô nói như không có việc gì.
Hắc Diệu Đường nhíu mày, trầm mặc đưa mắt nhìn cô.
“Thật sao? Thật là đúng lúc, A Đường đã ba năm không về Đài Loan rồi, vừa về đã gặp được bạn cũ!”. Thương Nghênh Hi cười nói.
Bạn cũ? Ân Ninh nghĩ từ này dùng rất chính xác.
Hắc Diệu Đường không nói câu nào, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào Ân Ninh/
“Hôm nay cô đến đây để thăm tiểu Ái sao?”. Cô khỏi người khách nữ, trên mặt vẫn giữ nụ cười, giọng nói vẫn bình thường không nghe ra sự khác thường.
“Đúng vậy”.
“Vậy cô cứu từ từ mà xem”. Ân Ninh hoàn toàn không để ý đến người đàn ông nào đó, cô cười nói với Thương Nghênh Hi. “Trong phòng còn đang bận, tôi vào trước ──”.
“Ba năm không thấy, hình như em đã thay đổi rất nhiều”. Hắc Diệu Đường đột nhiên đi tới chen giữa hai người phụ nữ, tham gia cuộc nói chuyện.
Ân Ninh cứng người, không khí ngột ngạt len lỏi giữa hai người.
“Thời gian qua đi, con người sẽ luôn thay đổi”. Cô bình tĩnh trở lại, thái độ từ tốn.
“Thật sao?”. Hắc Diệu đường nhìn Ân Ninh, gương mặt thâm trầm không có nụ cười.
“Thật xin lỗi, tôi còn có việc bận ──”.
“Đã lâu không gặp”. Hắc Diệu Đường không tránh ra. “Chẳng lẽ em không nghĩ là chúng ta nên ôn chuyện với nhau sao?”.
“Xin lỗi, tôi đang đi làm, không tiện lắm”.
“Vậy thì tối nay, anh chờ em tan ca”. Anh quyết định.
Ân Ninh sửng sốt, sau đó nói. “Tối nay tôi cũng rất bận”. Giọng điệu hơi cứng ngắc.
“Ý của em là, muốn gặp em còn phải hẹn trước?”. Anh cười lạnh.
Thương Nghênh Hi bị gạt qua một bên, nghi ngờ nhìn qua nhìn lại hai người đang đối chọi gay gắt.... Hình như không khí giữa hai người này có chút quỷ dị!
“Hắc tiên sinh, đã ba năm không gặp, hình như anh vẫn chưa hiểu được cách tôn trọng phái nữ?”. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lạnh nhạt cười.
Hắc Diệu Đường nhếch mày, nhìn chằm chằm nụ cười lạnh nhạt của cô, nhếch môi nói. “Xem ra ba năm nay em thay đổi không ít?”.
“Thật sao?”. Cô chỉ mỉm cười. “Ba năm rồi, tôi cũng không thể không có tiến bộ được, anh nghĩ sao?”.
Anh đùa giỡn. “Để anh đoán một chút xem, em bị kích thích gì hay là bị cái gì đả kích?”.
Cô nở nụ cười rực rỡ hơn với câu nói chế giễu của anh. “Cho dù là cái gì nhưng hình như cũng không liên quan đến anh”.
Hắc Diệu Đường giận tái mặt.
“Khụ, xin lỗi vì tôi phải cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người”. Thương Nghênh Hi không sợ chết lăn vào trong khu lửa đạn, cười hỏi. “Tôi quyết định mua một con mèo Nhật Bản , tôi muốn biết phương pháp nuôi ──”.
“Anh nhớ là lần cuối gặp em đã nói là em sẽ kết hôn?”. Ánh mắt Hắc Diệu Đường chuyển sang ngón tay không đeo gì của cô.
“Câu hỏi” của Thương Nghênh Hi trực tiếp bị bỏ qua.
Ân Ninh khẽ cứng người.
“Kết hôn rồi mà nhẫn cưới cũng không đeo?”. Anh đùa cợt nói. “Hay là không đến ba năm em phát hiện ra mình gả cho người không tốt?”. Anh nói lời ác.
“Nhẫn kết hôn rất quý, bởi vì nó đại biểu cho ý nghĩa “Đặc biệt”! Tôi rất quý trọng nhẫn kết hôn cho nên bình thường tôi không đeo trên tay. Giải thích như vậy Hắc tiên sinh có cảm thấy hài lòng không?”. Cô đáp lễ.
Giọng nói của cô bình tĩnh, ổn định đến nỗi chính cô cũng không tin được.
“Thật sao?”. Hắc Diệu Đường cười. “Anh nhớ rằng từ trước đến giờ em luôn thích tự lừa mình dối người ──”.
“Ân Ninh! Em vào đây, anh sắp không trụ được rồi, con mèo lần trước nó lại không nghe lời!”. Trương Trạch đi từ trong phòng tắm ra, cả người nhếch nhác cầu cứu Ân Ninh.
Hắc Diệu Đường nhìn thấy người đàn ông kia, cả người cứng đờ.
Ân Ninh ra vẻ không có việc gì, nở một nụ cười. “Xin lỗi, tôi phải đi rồi, tôi rất bận”.
Sắc mặt Hắc Diệu Đường rất khó coi.
“Không sao, cô bận thì cứ đi đi!”. Thương Nghênh Hi cười vẫy vẫy tay.
Ân Ninh khẽ gật đầu, xoay người đi vào trong, nụ cười tự tin có đủ mười phần phụ nữ.
Lần đầu gặp lại sau ba năm, cô thắng một trận rất đẹp!
Hôm nay cô đã đeo đồ trang sức và trang điểm trang nhã vì chiều nay phải đi xem mắt. Ân Ninh biết hôm nay cô đã khác với ba năm trước, cô không còn là vịt con xấu xí, ngoài đẹp ra cô còn có một sự tự tin.
Ba năm nay, Ân Ninh không ngừng tưởng tượng trong đầu nếu như có một ngày bọn họ gặp lại nhau thì bọn họ sẽ dùng cách nào, đề tài nào để nói chuyện với nhau?
Cô suy nghĩ nhiều và đáp án làm cô hài lòng nhất chính là, gió thổi mây bay, chỉ là người xa lạ. Vì vậy sáng sớm hôm nay tâm tình của cô mới..... “Chu tiểu thư? Chu tiểu thư?”.
Ân Ninh ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông ngồi đối diện đang không ngừng gọi tên mình.
“Hi.... ...”. Cô nở một nụ cười hoàn mỹ.
“Chu tiểu thư, hình như tối nay cô không được yên lòng?”. Người nhà trai lời nói trực tiếp mà sắc bén.
“Oh? Tôi hơi mệt mỏi, xin lỗi”. Ân Ninh cười. Cô không hy vọng, mỗi đối tượng xem mắt đều giống như Trương Trạch, cô đều từ chối tất cả.
Đối phương hơi nhíu mày. “Nếu như vậy thì Chu tiểu thư không nên cậy mạnh ──”.
“Anh nói rất đúng”. Cô đứng lên, cầm ví da, đẩy ghế ra, “Tôi nên trở về nghỉ ngơi, không nên lãng phí thời gian của nhau”.
Cô nhấc chân xoay người rời đi dưới ánh mắt sửng sốt của người đàn ông.
Không biết vì sao tối nay cô không muốn miễn cưỡng mình nữa, không muốn lặp lại trò chơi xã giao nhàm chán 3 năm nay!
Vừa mới ra đến bên ngoài cửa hàng, cô nghĩ nhất định là cô điên rồi!
Cô cau mày nghĩ.... Từ buổi sáng hôm nay, cô vẫn không khống chế được tâm tình.
Cô từ từ thở ra một hơi, xoay người đi về phía bãi đậu xe, không ngờ cô vừa đi được ba bước thì một chiếc xe thể thao đỏ dừng ngay trước mặt cô.
“Không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau”. Hắc Diệu Đường mở cửa xuống xe, vẻ mặt như không có việc gì.
Ân Ninh quả thật không thể tin được vận số ngày hôm nay của mình!
“Hi!”.
Cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, bị động bắt đầu võ trang cho bản thân.
Hắc Diệu Đường hếch mày lên, khoanh tay, miễn cưỡng nói. “Quái thật, rõ ràng là người quen nhưng sao anh lại cảm thấy mình giống như mới quen một người xa lạ”.
Nhìn thấy bên cạnh ghế tay lái có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, cô ta đang nhìn mình, Ân Ninh ngoài cười nhưng trong không cười nói. “Xin lỗi, tôi không rảnh để cùng anh nói chuyện tào lao”.
Hắc Diệu Đường không đợi cô đi vòng qua chiếc xe, anh bắt lấy cánh tay cô. “Em sợ cái gì? Tại sao mỗi lần thấy anh thì vội vàng muốn chạy trốn?”.
“Hắc tiên sinh, ngày đẹp trời, mỹ nhân bên cạnh, tôi sợ lãng phí thời gian quý báu của anh”. Gương mặt cô không thay đổi nói với anh.
“Nhanh mồm nhanh miệng như thế này không giống em”. Hắn nhếch môi.
“Thật sao? Vậy thì tôi nên như thế nào?”. Cô cười một tiếng. “Đáng thương? Mềm yếu? Ngu ngốc? Là một con nhóc? Hay là ── một người phụ nữ không giống phụ nữ?”.
Không đợi anh trả lời, cô đã nói lại. “Anh thấy thế nào cũng không sao quan trọng là “bạn” trong xe của anh nghĩ như thế nào?”.
Hắc Diệu Đường nhếch mày lên, nhìn cô chằm chằm.
Cô gái trước mặt can đảm trả lời một cái mỉa mai, tuyệt đối không phải là một con nhóc nữa!
Đồ trang sức trang nhã, da thịt trắng như tuyết, ngũ quan sáng rỡ, cùng vóc người đầy đặn dưới bộ đồ mùa hè mỏng, đâu đâu cũng để lộ hương vị của một người phụ nữ hấp dẫn. Toàn thân tỏa ra mùi thuốc súng cũng không làm cho cô trở nên đáng ghét mà ngược lại làm người ta kinh ngạc. Hôm nay cô có đủ tiền vốn để hấp dẫn bất kỳ một người đàn ông nào!
Anh nghi ngờ rằng cô cố ý ăn mặc như vậy, buổi chiều một thân một mình đi trên ngã tư đường, chính là có ý muốn quyến rũ đàn ông.
Nghĩ đến đây, đột nhiên anh cảm thấy buồn bực trong lòng.
“A Đường”, LÂm Vi không kiềm chế được mở cửa xuống xe, nũng nịu hỏi. “Anh không muốn đi ăn cơm à? Sao không lên xe vậy?”.
Lâm Vi chỉ nói chuyện với một mình Hắc Diệu Đường, đối với cô gái đứng bên cạnh anh coi như không thấy ── cho dù cảm thấy cực kỳ bất mãn nhưng Lâm Vi thông minh chỉ chú ý đến người đàn ông, muốn đoạt lại ánh mắt của Hắc Diệu Đường.
Ân Ninh rút tay cô ra, xoay người định muốn tránh thì đột nhiên đối tượng hẹn hò tối nay lại đuổi theo từ trong phòng ăn ── “Chu tiểu thư! Chu tiểu thư!”.
Ân Ninh ngẩn người, đột nhiên tăng nhanh bước chân, coi như không nghe thấy.
“Chu tiểu thư!”.
Người đàn ông chạy đến trước mặt Ân Ninh, thở hồng hộc.
“Chu tiểu thư, có phải vừa rồi tôi nói cái gì không vừa ý cô làm cô mất hứng không?”. Rốt cuộc anh ta cũng biết sửa thái độ, hiểu được phải lễ phép.
“Không phải”. Nét mặt của cô thẫn thờ, cô chỉ muốn thoát khỏi người đàn ông mới gặp lại hai lần này.
“Vậy thì tại sao cô lại đột nhiên đứng dậy? Rõ ràng bữa tối chúng ta ăn rất ngon……”.
“Đột nhiên tôi muốn về nhà, chỉ vậy thôi”.
“Nhưng không phải chúng ta đã bàn tối sau khi ăn cơm xong còn đi xem phim sao?”
“Xin lỗi, tôi hơi mệt nên không có tâm tình xem phim.” cô nói rồi bỏ đi vội vã.
Tim của cô đập mạnh nhanh khác thường.
Sau khi lên xe cô nhanh chóng lái xe về nhà trọ cho đến khi xe dừng lại tại bãi giữ xe công cộng cô mới dừng lại thở một hơi.
Ân Ninh ngồi trên xe ngẩn người… Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng, ngực cảm thấy căng thẳng.
Trong một ngày thôi mà cô đã gặp người đàn ông kia những hai lần, số lần gặp nhiều đến nỗi cô phải nhíu mày.
“không sao cả, dù sao thì anh ấy cũng sẽ không ở Đài Loan quá lâu.” cô tin rằng, đấy chỉ là việc ngoài ý muốn, không ngờ một ngày…
không ngờ một ngày.
cô mệt mỏi mở cửa xuống xe, đang muốn đến trước cổng để mở khóa thì ở đầu ngõ có ánh đèn pha ô tô vụt sáng, chiếu thẳng vào người cô.
“Ai…” cô lẩm bẩm hỏi, đề phòng nhìn về phía đầu ngõ, nhìn xem ai đến.
một lúc sau đèn xe đột nhiên tắt đi, một bóng người mở xe đi vào trong ngõ, từ chiều cao của đối phương có thể đoán được đó là một người đàn ông rất cao lớn.
Ân Ninh tựa vào xe của mình, cả người cứng ngắc.
Ngõ này rất vắng, bình thường có rất ít người qua lại… Người đàn ông đó đi thẳng về phía này, rõ ràng mục tiêu chính là Ân Ninh, thừa lúc đối phương còn cách mình vài mét, Ân Ninh có cẳng chạy, bóng đen cũng chạy theo cô, một lúc sau người đàn ông đó đã đuổi kịp cô, “Dừng tay.”
Cổ tay Ân Ninh bị tóm lại, cô ngã xuống đấy, đôi chân bị người đàn ông chặn được, hoàn toàn không thể động đậy.
“Em thua rồi.” Giọng nói trầm thấp của Hắc Diệu Đường vang lên bên tai cô. Tai Ân Ninh on gong lên… “Biến thái.” cô giận dữ mắng mỏ.
“Anh nghĩ rằng em thích chơi như thế này.” Anh cười lạnh.
“thật buồn cười, trò chơi biến thái này là sở trường của anh, tôi đâu có dám!” cô trả lời lại.
Hắc Diệu Đường nhìn cô. “thật à, thế thì hai bên bằng nhau rồi.”
“Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?” cô đẩy người đàn ông đang đè trên người mình ra, cố gắng đứng dậy.
Anh nói, “không phải những người phụ nữ đều thích chơi trò chơi đêm khuya, không phải đều rất kích thích à?”
cô hất tay hắn ra, “Cái tên điên này.” cô nói. “Tôi chỉ là người bình thường, ngày mai tôi còn phải đi làm, không có sức để chơi đùa với anh đâu.”
nói xong cô xoay người rời đi.
Hắc Diệu Đường bắt lấy tay cô. “Sao thế nữ thần ban đêm, cần gì phải tự ình thanh cao?” Anh đùa cợt nói.
“Buông ra, tại sao anh lại vũ nhục tôi?” Ân Ninh phẫn nộ.
Lần này anh nắm tay cô rất chặt, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không được. ANh dùng súc nắm chặt cổ tay cô làm cổ tay cô tím bầm.
“Tôi đang nghi ngờ không biết tại sao chồng em lại có thể dễ dàng tha thứ cho vợ mình giữa đêm khuya ăn mặc hoa lệ như thế ra ngoài quyế rũ đang ông thế?” Anh châm chọc.
“Miệng của anh nói cẩn thận một chút.”
cô giận dữ đưa tay đánh ngực anh.
“cô gái điên này.”
Anh lại giữ một tay khác của cô đè cô lên tường, lẩm bẩm mắng. cô giãy dụa nãy giờ vẫn yên lặng, đột nhiên cô kêu lên. “Buông tôi ra, buông tôi ra.”
“Câm miệng!”
Anh bắt chéo hai tay cô ra phía sau, cúi đầu chặn lại tiếng kêu… “Ô…”
Lồng ngực cứng rắn của anh áp vào lồng ngực đang phập phồng của cô. Đột nhiên cô há mốm cắn môi anh.
“Đáng chết.” Anh nguyền rủa.
Anh buông tay ra, Ân Ninh đụng vào góc tường, mặc dù sau lưng đau đau nhưng cô bất chấp tất cả chạy về nhà trọ. Sắc mặt Hắc Diệu Đường âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.
“Ha ha ha!”
một phút sau, từ đầu ngõ vang lên tiếng cười của một người đàn ông.
“Chậc chậc chậc, thật là không dễ dàng! Đại Tình thánh “Hắc báo của chúng ta vậy mà lại đá trúng cửa sắt rồi.”
Từ trong bóng tối, hai người đàn ông đi ra.
“A Đường, tớ nghĩ cậu nên đổi tên thành Hắc Trư đi, có vẻ tốt đấy.” Giọng người đàn ông giáp đùa cợt.
“Hắc Trư? Có ý gì?” Người Ất kia giả bộ không biết, cố ý hỏi kỹ.
“Họ Hắc đầu heo.” Người đàn ông Giáp nói.
Người đàn ông Ất cất tiếng cười ầm. “Long Nham, cậu điên rồi.”
Hai người đàn ông nói qua nói lại như đang hát song ca vậy.
“Đủ rồi, im đi.” Hắc Diệu Đường ảo não, giận dữ, mắng.
Long Nham nhìn chằm chằm bạn tốt, nói. “đã hẹn là gặp nhau ở đó rồi mà cậu còn thay đổi địa điểm, cậu làm thế là không đúng, A Đường.”
“Này, A Đường, cậu nèm Lâm Vi ở giữa đường để đến đây đá cái cửa sắt này à?” Lợi Nhân Tuyển nhíu mày hỏi.
“A Nham, tớ muốn cậu giúp tớ một chuyện.” Hắc Diệu Đường trầm mặt, không thèm so đo với bọn họ.
Long Nham nhếch mày, “Cậu nói đi.”
“Tớ muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Chu Ân Ninh trong ba năm này.”
“Tớ đã nghĩ 89% là chuyện này mà.” Long Nham nói.
Lợi Nhân Tuyển nhếch môi, nghiên cứu nét mặt Hắc Diệu Đường. “A Đường, lần này cậu nghiêm túc à?”
Hắc Diệu Đường nhìn chằm chằm nhà trọ của Ân Ninh, gần cửa sổ tầng mười hai đột nhiên có một chiếc đèn nhỏ sáng lên. “Nghiêm túc.” Anh khẳng định nói.