Chap 15.
Sau ngày khám sức khỏe tổng thể đó, hắn cứ tránh mặt nó. Nếu không tránh được thì ậm ừ vài câu. Nhưng trong đầu hắn thì đang thắc mắc rằng tại sao nó lại không cho bác sĩ thật khám. Và một quyết định cuối cùng được đưa ra. Đó là:
“1. Hắn phải hỏi mấy tên kia vì chính họ nhờ hắn đóng giả bác sĩ.”
“2. Tự hắn sẽ tìm hiểu nguyên nhân.”
Hắn sung sướng với kế hoạch mình đưa ra. Và việc đầu tiên là hắn lôi Alex, Levin và Ray ra một chỗ nào đó vắng người để hỏi.
- Nguyên…nguyên nhân á? Nguyên nhân nào cơ? – Alex sợ xanh mặt vì hắn dọa nếu không nói thì cẩn thận với tay chân của hắn.
- Mày hỏi gì kì vậy? Có nguyên nhân nào đâu? – Ray xông vào tương trợ Alex.
Hắn nhìn hai người đó với ánh mắt hoài nghì và quay sang Levin:
- Cậu là người chơi thân với Jun nhất. Ắt hẳn cậu biết lí do.
- Tôi không biết. – Levin trả lời nhanh, không hề lưỡng lự.
“Hỏi mấy đứa này cũng như không. Thôi! Đành tự tìm hiểu vậy.” Hắn nghĩ rồi bỏ đi. Hai tên kia thở phào nhẹ nhõm. Levin cứ nhìn hắn cho đến khi khuất hẳn.
Buổi tối, hắn dạo này thường có thói quen chạy bộ về đêm (kiểu như cú). Hắn chạy được mấy vòng rồi ngồi xuống ghế gần đó. Ngửa mặt ngắm sao uống trà…nhầm…uống nước. Hắn cứ nghĩ mãi về chuyện đó. Học cũng nghĩ, chơi cũng nghĩ, tắm cũng nghĩ, ăn cũng nghĩ và ngủ cũng nghĩ. Nhưng hắn không thể tìm hiểu được. Mọi chuyện được sắp đặt rất gọn gàng, sạch sẽ và không chút sơ hở.
- Anh chạy bộ hả? Giữa trời tối như thế này à? – Mai Sương từ đâu đi tới.
- Ừ! Ông giám thị cho em vào đấy à? – Hắn nhìn thấy thì dịch ra đầu ghế để cho Mai Sương ngồi.
- Đây! Của anh này! Nước cam tươi ngon bổ dưỡng đấy! Ừm… Hình như anh có chuyện gì thì phải?
- À không có gì đâu.
- Cứ kể đi mà. – Mai Sương nũng nịu bên hắn.
Không còn cách nào khác, hắn đành kể cho cô ta:
- Thật ra là lần khám sức khỏe của trường lần trước, Jun và mấy tên kia có nhờ anh giả bác sĩ để Jun đỡ phải khám. Anh thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jun có lí do gì mà…
Mai Sương như vớ được vàng, nhếch mép lên cười.
- Em… biết lí do đấy. – Cô ta nói.
- Em biết sao? Lí do là gì? – Tính tò mò của một con người đang trỗi dậy trong hắn.
- Vậy anh phải hứa làm một điều mà em yêu cầu.
- Có nhất thiết không? – Hắn hỏi.
- Có.
Hắn lưỡng lự mãi rồi mới trả lời:
- Được rồi. Anh hứa.
- Lần trước, lúc đi chơi ở New York, em đã biết được một chuyện. – Mai Sương ngập ngừng. – Đó là… Jun là…con gái.
Hắn ngạc nhiên vô cùng. Hắn không thể tin vào chính tai mình.
- Sao em lại có thể đùa như thế được chứ. Jun không thể nào…
- Tại sao lại không thể? Anh Alex chính là anh em sinh đôi với cô ta. Cô ta là Triệu Tiểu Vi, người có hôn ước với anh đó. Anh Levin và anh Ray đều biết cả rồi. Chỉ còn mỗi anh thôi.
Hắn nhìn chăm chăm vào khoảng không. Chai nước cam rơi xuống.
- Vậy anh vẫn giữ lời hứa chứ? – Cô ta hỏi.
- Ừ.
- Làm bạn trai em nhé.
Hắn tròn mắt nhìn nó nhưng nghĩ đến lời hứa nên hắn gật đầu đồng ý. Mai Sương lại cười thêm một lần nữa.
- Anh với em lên kia đi. Em mua nước ọi người mà.
Hắn và Mai Sương cùng đi lên phòng kí túc xá. Ở một cái cây cổ thụ to, nó đứng trong bóng tối nhìn hai người vui vẻ sánh bước bên nhau. Tim nó chợt nhói. Nó nghe thấy hết. Lon nước ngọt trên tay nó đã không còn và rơi xuống đất. Từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Cài gì đây chứ? Mình làm sao thế này. Sao lại một lần nữa khóc vì người khác vậy? Một lần là đủ lắm rồi. Tại sao chứ?”