Ba năm sau…
Hắn đang lang thang trên những con đường của New York. Trên tay hắn luôn cầm chiếc máy ảnh vì hắn tin rằng, đâu đó trong bức ảnh kia có hình bóng của nó.
“Reng,..” Điện thoại hắn reo.
- Có chuyện gì mà mày cứ gọi cho tao thế hả? Mày có biết là mày đang gọi xuyên quốc tế không hả? Tối rồi không đi chỗ khác chơi mà cứ gọi cho tao là sao? – Hắn quát liên hồi vào cái điện thoại.
- Mày làm gì mà ghê thế? Tao chỉ kiểm tra là mày đã tìm ra vợ tương lai của mày chưa thôi mà. – Ở đầu dây bên kia, Alex vừa bịt tai vừa nói.
- Mày hỏi cả trăm lần rồi. Goodbye. – Rồi hắn tắt máy cái “rụp”.
Ở bên kia, giờ trời đang tối. Còn nửa bên này của trái đất, New York hắn đang đứng đang là buổi sáng. Hắn đã đến nhà nó để tìm nó nhưng ba mẹ nó bảo nó đã dọn ra sống một cuộc sống độc lập. Một tháng nó về thăm ba mẹ một lần. Vậy là hắn cũng không tìm được theo cách nhanh nhất mà hắn biết.
Giờ đã chín giờ sáng mà hắn chưa ăn gì, cái bụng trống không thì làm sao mà chụp được. Đã vậy hắn chỉ sang New York một tuần rồi về còn phải đi học, thời gian đâu mà ở lại nhiều.
Hắn vào một quán bán đồ ăn nhanh, mua một chiếc hamburger béo ngậy và đi vào công viên vừa tận hưởng sự trong lành vừa ăn.
Ăn xong, hắn lại chụp tiếp. “Tác phẩm” của hắn có thể là lên đến hàng trăm bức ảnh.
- Oh! I’m sorry. Are you Ok? – Có một cô gái tóc ngắn, mặc áo cánh dơi trắng và quần short bò, đang chạy đâm sầm vào hắn khiến hắn lùi lại mấy bước, suýt nữa thì rơi máy ảnh.
- I’m fine. Thanks. – Hắn trả lời.
- Úi! Còn đuổi theo nữa sao? – Cô gái ngoái lại. Có mấy người đang nhìn giống mấy bọn côn đồ, khuôn mặt dữ tợn đang chạy đến.
Rồi cô gái đó chạy đi. Bọn côn đồ chạy ngang qua hắn và đuổi theo. Hắn thì vẫn còn đang ngạc nhiên.
- Ủa? Đó cũng là người Trung sao? Giọng nói … giống Vi nhỉ? Nhìn Vi mà nghịch như thế á. Tám đời cũng không dám nghĩ. Chắc không phải đâu.
Tự nói tự nghĩ, hắn ăn xong rồi lại đi lang thang đây đó. Đang đi thì lại gặp cô gái đó.
- Bực mình thật. Bọn đó ăn cắp của mình lại còn nói mình ăn cắp của bọn nó. Lần sau mình phải dụ đến đồn cảnh sát mới được. – Cô gái đó lẩm nhẩm.
Hắn cố nhìn được mặt cô nhưng cô lại đang đội mũ nên không nhìn rõ lắm. Thế là hắn đi theo cô gái đó. Cô đi đến đâu, hắn đi đến đấy. Cô di chuyển, hắn di chuyển. Cô đứng im, hắn đứng im. Bỗng cô chạy vào một ngõ hẹp, nhỏ, tối và ít người để ý. Vì động tác quá nhanh nên hắn không kịp thấy cô chạy vào đâu. Hắn chạy lên chỗ cái ngõ nhìn dáo diết xung quanh nhưng cũng không thấy. Hắn chuẩn bị đi thì cô gái lấy tay kéo hắn vào cái ngõ.
- Ai? Sao lại đi theo tôi? – Cô gái túm lấy cổ áo hắn, cầm con dao đe dọa.
- Này! Tôi chưa từng thấy con gái côn đồ như thế này đâu. – Hắn nhìn con dao cũng vã mồ hôi.
- Trước kia chưa thấy thì bây giờ thấy rồi. Nói họ tên đi. May ra tôi còn có thể xem xét mà tha cho cậu.
- Lâm Tử Thiên. – Hắn trả lời.
Cô gái nhìn hắn ngạc nhiên rồi tự nhiên cười lớn và thả hắn ra.
- Này cô không sao chứ? – Hắn hỏi.
Cô gái không trả lời và đi ra khỏi ngõ. Hắn đuổi theo.
- Này! Ê! Này… - Hắn đuổi kịp cô, đặt một tay lên vai cô.
Cô gái quay lại. Mắt hắn mở to. Nhưng rồi từ từ mở một nụ cười.
- Tớ biết là tớ có thể tìm cậu mà…
~The End~