- Khải Hoàng, anh nhìn kìa! – Nhận thấy được những mảnh vỡ kia có thể giúp được mình, Yến Vy liền hất mặt chỉ cho Khải Hoàng.
Theo hướng nhìn của nhỏ, Khải Hoàng hơi xoay người nhìn về phía đó. Anh rất nhanh chóng hiểu ý Yến Vy, nhưng lại nói:
- Nguy hiểm lắm, sẽ cứa vào tay! – Tuy không biết Yến Vy sẽ dùng nó hay để anh dùng nhưng Khải Hoàng vẫn không khỏi lo lắng.
- Nguy hiểm? Để một lát nữa bọn họ quay lại càng nguy hiểm hơn. Còn nếu anh không lấy thì em lấy! – Yến Vy hơi ngóng ra ngoài cửa rồi chau mày nói với Khải Hoàng. Nhỏ hơi dịch người tiến về phía những mảnh vỡ.
- Vậy… để anh lấy cho. – Thấy vẻ cương quyết và trấn tĩnh trong mắt Yến Vy, Khải Hoàng cũng bị nó thuyết phục. Anh lui người ra sau vài bước rồi dùng tay mò mẫn bên dưới.
- Qua trái có một mảnh. Anh cẩn thận đấy. – Thấy Khải Hoàng đồng ý, Yến Vy hơi nghiên người qua trái chỉ dẫn cho anh, thỉnh thoảng lại nhìn sang Yến Nguyên bên cạnh. Máu dường như đã ngưng chảy, nhưng nhỏ vẫn thấy nguy hiểm.
- Bắt được. – Theo theo chỉ dẫn của Yến Vy, Khải Hoàng an toàn cầm lên một mảnh vỡ lớn cỡ bốn ngón tay. Anh cầm nó lên, dịch người lại gần Yến Vy.
- Anh đưa cho em! – Yến Vy nói với Khải Hoàng, sau đó định xoay người lại để anh để nó và tay mình.
- Em dịch lại đây một chút, anh giúp em cắt dây. Em cầm nó sẽ cứa vào tay, mau lên. – Bác bỏ chủ kiến của Yến Vy, Khải Hoàng đưa ra chủ kiến của mình.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì hết! Lại đây. Để một lát nữa bọn họ quay lại càng nguy hiểm hơn, em đã nói còn gì. Vì vậy không có thời gian đâu! – Khải Hoàng chau mày nói, tiến thêm một chút nữa, để lưng mình đối diện với lưng Yến Vy.
- Anh cẩn thận. – Yến Vy nhịp nhàng phối hợp. Trong khi anh dùng mảnh vỡ từ từ cắt sợi dây, nhỏ hơi ngoáy đầu ra sau để theo dõi.
Khải Hoàng khó nhọc di chuyển mấy ngón tay để điều khiển mảnh vỡ, trong quá trình cắt bị cắt vào tay rất nhiều đường ngang dọc, cộng thêm do căng thẳng nên lòng bàn tay Khải Hoàng đồng thời bị đổ mồ hôi, dấy vào vết thương vô cùng đau rát nhưng anh vẫn cắn răng chịu đựng. Thấy môi Khải Hoàng mím lại để kiềm nén, Yến Vy đột nhiên cảm thấy khó chịu, khó chịu như chính mình bị thương. Máu của anh từ mấy vết cắt chảy ra, thấm qua cả tay của nhỏ. Tất cả những người ở đây đều vì mẹ nhỏ mà đổ máu, khiến cho Yến Vy chỉ biết cảm thán bản thân đúng là một đứa gây phiền phức cho người khác mà.
- Một chút nữa! – Khải Hoàng nhìn sợi dây bị cắt gần đứt, nói với Yến Vy.
- Được rồi! – Sau khi Khải Hoàng nói ba chữ kia thì bựt một tiếng, sợi dây bị cắt phanh, Yến Vy kích động thốt lên hai tiếng khe khẽ.
Nhỏ nâng tay, xoa xoa hai cổ tay trắng trẻo đã bị cột cho tấy đỏ rồi như đổ ập tối bên người Yến Nguyên, đỡ cô ngồi dậy, vỗ nhẹ vào gò má nhợt nhạt của cô, khẽ gọi:
- Chị, chị tỉnh lại đi chị. Chị à! – Ánh mắt bình tĩnh của Yến Vy bắt đầu gợn sóng lăn tăn. Để Yến Nguyên dựa vào lòng mình, nhỏ thuần phục mà gấp gáp mở nút thắt của sợi dây.
Khải Hoàng nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng quả thật cảm thấy… thương hại. Đúng! Chính là thương hại Yến Vy!
Đỡ Yến Nguyên dựa vào tường, Yến Vy đưa mắt nhìn Khải Hoàng rồi nhoài tới cởi dây cho anh, sau đó lại nâng Yến Nguyên lên.
- Bọn họ có vẻ đi xa rồi, em ra ngoài canh chừng đi, đưa cô ấy cho anh! – Khải Hoàng đón lấy Yến Nguyên, để cô dựa vào ngực mình rồi nói với Yến Vy.
Yến Vy lưỡng lự nói:
- Nhưng em lo lắng!
- Họ quay lại là rất nguy hiểm, đừng quên câu đó. Muốn chạy cũng được, nhưng trước tiên phải xem tình trạng của Yến Nguyên. Vết thương nằm ở đầu, không nghiêm trọng thì cũng chảy máu nhiều. – Khải Hoàng nhíu chân mày nhìn Yến Vy, không cho nhỏ cơ hội cự tuyệt lần hai.
- Được! Nhưng có chuyện gì nhớ phải gọi em! – Yến Vy không đành lòng nhìn lại Yến Nguyên một lần rồi làm theo lời Khải Hoàng nói.
Yến Vy vừa quay gót, Khải Hoàng liền vỗ nhẹ vào má Yến Nguyên như vừa nãy Yến Vy vừa làm. Điều Khải Hoàng cảm nhận được là Yến Nguyên không bị ngất đi, chỉ mê man vì mất máu. Nhưng cô gầy như thế này, không biết có bao nhiêu sức lực mà chống đỡ.
- Yến Nguyên, Yến Nguyên! Em nghe thấy anh nói mà, đúng không? Mở mắt ra nhìn anh, mau mở mắt ra. – Khải Hoàng kiên nhẫn nói chuyện, cố gắng gọi lại ý thức mơ hồ của cô.
Tròng mắt màu tro phía dưới mí mắt khép hờ khẽ chuyển, mi mắt cũng run run lên, khe hở nhỏ xíu được kéo ra một khoảng nhỏ nữa. Yến Nguyên còn ý thức được xung quanh.
- Vy… - Môi cô mấp máy, thều thào gọi tên Yến Vy.
- Em đừng lo cho con bé. Bây giờ em thấy sao rồi? – Khải Hoàng phát hiện vết rách da trên đầu Yến Nguyên đã không còn chảy máu, nhưng cũng đồng thời nhận thấy cơ thể cô đang nóng hơn bình thường. Không nghi ngờ gì nữa, Yến Nguyên đang phát sốt. Nhưng thời gian chưa đến 30ph đồng hồ, làm sao có thể phát sốt nhanh như thế?
Yến Nguyên hiểu được câu nói của Khải Hoàng, vì vậy cô yếu ớt gật đầu. Cô rất mệt, nói đúng hơn là kiệt sức thì làm sao giải thích nổi. Đầu đau rát, cơ thể rã rời, mà cô thì có cảm giác máu trong người giống như bị rút đi gần hết, một cảm giác khó nói thành lời. Cô him híp mắt, giống như là muốn ngủ làm cho Khải Hoàng hốt hoảng, anh vội nói:
- Yến Nguyên, không được ngủ, em không được ngủ đâu đó. Anh sẽ cõng em ra khỏi đây, họ hiện tại đã đi xa rồi. Em chịu khó một chút. – Khải Hoàng vỗ vào má Yến Nguyên, sau đó xốc cô lên lưng mình. Yến Nguyên gầy quá, cứ như một búp bê sống, rất nhẹ, khiến cho anh cõng dễ dàng như rơm rạ.
Khải Hoàng cõng cô ra khỏi cửa nhà hoang, đi về phía Yến Vy. Anh gọi:
- Chúng ta mau chạy khỏi đây, càng xa càng tốt! Nhanh lên!
Thấy Khải Hoàng đi ra và nghe những gì anh nói, Yến Vy nhìn Yến Nguyên mê man trên lưng anh, lo lắng nói:
- Nhưng còn chị? Không phải là em không tin anh, nhưng em sợ chị sẽ chịu không nổi. – Tuy nói vậy nhưng bước chân Yến Vy liền tiếp nối bước chân Khải Hoàng.
- Em đừng lo, chỉ cần cô ấy cố gắng không ngủ là được. Nhanh lên. Em bám theo anh, đừng để Yến Nguyên ngủ.
- Được! Chị, chị phải cố lên! – Yến Vy gật đầu chắc chắn, sau đó cả cả hai tiến về hướng đông của rừng cao su, cũng là nơi cây cối rậm rạp nhất.
[Còn tiếp…]