Câu nói kết thúc, Yến Nguyên đóng cuốn sách lại, trả nó về kệ rồi quay sang nhìn Diệu Anh bằng ánh mắt sâu thăm thẳm. Cái màu tro lạnh từ đôi mắt của cô, một lần nữa trái ngược với đôi mắt màu lá phong mùa thu của Diệu Anh.
Cả cô cũng không biết tại sao lại bắt chuyện với Diệu Anh dễ dàng như thế. Chắc là hai người sinh ra để làm bạn của nhau.
- Chắc mẹ cậu sẽ rất vui nhỉ? – Diệu Anh cười nhẹ.
- Mẹ tớ, mất rồi! – Cái giọng nói nặng trĩu đó, mang theo dư vị mất mát và tiết nuối đến rợn người.
- À…! Tớ xin lỗi! – Diệu Anh dường như cũng bị kéo vào nỗi buồn của Yến Nguyên, một đôi mắt tựa vực sâu không đáy.
- Không có gì! Chỉ là, tớ cảm thấy nên nói cho cậu biết! – Yến Nguyên cười lạnh, đưa tay vén vén tóc.
- Nguyên này, cậu có muốn uống một tách capuchino ở quán café sân thượng với tớ không? – Lần này đến lượt Diệu Anh lại không hiểu tại sao mình có thể nói chuyện với Yến Nguyên cởi mở như thế.
- Mua xong ẹ tớ một quyển rồi chúng ta cùng đi! – Yến Nguyên lại tiếp tục lựa sách, tạm gác nổi buồn qua một bên.
- Ừ! – Diệu Anh.
***
Gió đầu mùa thổi mát rượi, nhẹ nhàng xua tan cái không khí âm lãnh trong đôi mắt của Yến Nguyên. Cầm cái muỗng bé xíu rồi đưa lên khuấy khuấy ly café có làn khói trắng bồng bềnh, Yến Nguyên đang nghĩ mình cũng giống như làn khói đó, một thứ trừu tượng đến vô hồn.
Diệu Anh đưa đôi mắt biết nói của mình nhìn ra xa xăm, đôi lúc lại lướt qua Yến Nguyên một cái. Họ đã ngồi đây hơn một tiếng. Yến Nguyên đã gọi 3 ly café rồi nhưng chỉ ngồi nhìn khói tan. Còn cô, ly socola nóng cũng đã nguội lạnh.
- Diệu Anh à, chúng ta chỉ gặp nhau được 2 lần thôi nhỉ? – Yến Nguyên kéo ánh mắt của Diệu Anh về phía mình.
- Ừ! 2 lần. Dường như chỉ là người xa lạ. – Diệu Anh.
- Cậu, chắc hẳn không có nhiều bạn bè, đúng không? – Yến Nguyên cười nhạt.
- Ừ! Mà dường như, cậu cũng thế?! – Diệu Anh cũng cười nhạt.
- Chúng ta giống nhau! Tớ ghét tiếp xúc với người khác. Nhưng tớ không biết tại sao lại thích nói chuyện với cậu?! – Yến Nguyên nhìn ra xuống phía dưới, quan cảnh xe cộ tắp nặp của cái thành phố phồn thịnh.
- Tớ, cũng có thứ cảm giác giống cậu! Vậy chúng ta, có thể làm bạn không? – Diệu Anh.
- Có thể! Chỉ cần tớ cảm thấy an toàn như bây giờ là được! – Yến Nguyên lại cười, một nụ cười mị hoặc nhưng ấm áp.
- Ừ! Làm bạn!
Diệu Anh nhìn cô cười, trong lòng cũng thấy vui. Lần đầu cô thấy Yến Nguyên cười hiền như thế. Là bạn! Cứ mãi mãi là bạn. Cả hai, ai cũng cô đơn về mặc bạn bè, như thế này là quá tốt. Hai người, có duyên làm bạn.
Cả hai ngồi đó nói chuyện phiếm thật lâu. Lần đầu tiên, Yến Nguyên lẫn Diệu Anh nói chuyện nhiều và vui như thế.
- Nguyên à, gần 11h rồi, cậu đói không? Chúng ta đi ăn?! – Diệu Anh nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
- Cũng được! Nhưng đi với tớ đến một chỗ trước, được không? – Yến Nguyên liếc nhìn quyển sách trong giỏ rồi trả lời.
- Hôm nay là sinh nhật mẹ cậu, tớ biết cậu muốn đi đâu mà! – Diệu Anh.
- Đi! – Yến Nguyên kéo ghế đứng dậy, để lại dưới ly café một tờ 500 nghìn, tính cả phần Diệu Anh.
Diệu Anh láy xe theo Yến Nguyên ra khỏi thành phố, đến một nghĩa trang thật lớn ở ngoại ô. Sở dĩ Yến Nguyên biết mộ của mẹ là vì vài ngày trước, quản gia đã chở cô đến đây thắp hương ẹ cô.
Trên đường đi, Yến Nguyên ghé cửa hàng hoa rồi mua một bó hoa hồng trắng thật lớn, cả Diệu Anh cũng mua một bó.
Đừng thắc mắc tại sao Yến Nguyên lại biết sở thích của mẹ mình. Tất cả là nhờ có quản gia Quân. Sao khi mẹ cô mất, bà được hỏa tán và tro cốt được đem về nước chôn cất.
Kít! Kít!
Mercedes-Benz SLK 350 do Yến Nguyên cầm láy và chiếc Luxus mui trần máu trắng của Diệu Anh đừng trước một nghĩa trang rộng hàng nghìn mét vuông, trái dài xa tít tận. Ở đây hiện giờ cũng có một chiếc xe Roll-Royce đậu sẵn. Thoạt nhìn thì Yến Nguyên cũng biết là xa nhà cô.
Cả hai đeo kính râm bản to, cầm hoa hồng trắng bước xuống. Yến Nguyên mặc quần jean, áo thun đen, không trang điểm, chỉ đeo sợi dây chuyền đại diện của công ty. Diệu Anh mặc váy màu trắng, mặt mộc, cũng không đeo trang sức, đi ngang hành với Yến Nguyên.
Chỗ này thật sự rất kỳ lạ. Gần 11h trưa mà không có lấy một tia nắng, cứ âm u lạnh lẽo khiến người khác phát sợ. Gió thổi xào xạt, xuyên qua mất cây đại thụ trồng để át, tạo thành thứ âm thanh ủy mị rợn người. Nhưng hai tiểu thư xinh đẹp thì hiên ngang bước đi, mặc kệ chỗ này có dọa người đến đâu.
Yến Nguyên cùng Diệu Anh đi khá là lâu, cũng khoảng 15 phút mới đến nơi. Đúng như Yến Nguyên đoán, ba cô đã đến từ sớm.
- Ba! – Khóe miệng Yến Nguyên lạnh lùng thốt ra một chữ.
- Con đến rồi! – Ông Dũng không quay người lại, vẫn đứng lặng thinh nhìn bức ảnh trên bia đá.
- Cháu chào bác! – Diệu Anh lễ phép cúi đầu chào, lúc này ông Dũng mới quay đầu lại nhìn cô.
- Là bạn con! Ba đến lâu chưa?
Yến Nguyên thoạt nhìn phía trước ngôi mộ. Hoa hồng trắng, kẹo hạnh nhân, mứt đào, mứt sen và một bình thủy tinh đựng trà hoa nhài, còn có cả một quyển sách dày thuộc thể loại ngôn tình, tất cả đều đúng sở thích của mẹ cô.
Yến Nguyên nhận thấy rõ ràng, bên trong đôi mắt của ba cô thể hiện sự mất mát và đau thương tận xương tủy khi một trong hai người ông yêu thương nhất rời bỏ ông.
- Ba đến lúc sáng! Thôi cũng trễ rồi, ba về đây! Hai đứa cứ tự nhiên! Chào cháu!
- Vâng! – Diệu Anh trả lời, còn Yến Nguyên thì im lặng nhìn theo bóng lưng của ba cô.
Cả hai im lặng, không ai nói với ai lời nào rồi tháo kính, nhẹ nhàng đặt hai bó hoa hồng cạnh bó hoa của ba cô. Yến Nguyên lấy quyển sách của mình ra, để chồng lên quyển sách của ba rồi quỳ sụp xuống, nhìn chăm chăm tấm ảnh của mẹ, Diệu Anh cũng nhìn theo nhưng cô thì đứng cạnh Yến Nguyên.
Người trong ảnh rất đẹp. Là một tấm ảnh màu nên dễ dàng thấy được rằng, đôi mắt của mẹ Yến Nguyên cũng là màu tro, nhưng không không lạnh như Yến Nguyên. Đôi mắt và khuôn mặt của mẹ cô thật đẹp, nhìn rất vui tươi. Còn đôi mắt và gương mặt của Yến Nguyên đôi khi còn khiến người khác hóa băng.
Cả hai cứ im lặng như thế, hòa mình vào không khí âm ua lạnh lẽo của nghĩa trang trước khi rời khỏi nơi này, trở lại nhịp sống hối hả nơi phố thị.
Diệu Anh thừa sức biết, Yến Nguyên đã đẩy ngược nước mắt vào trong, không cho thứ nước mặn chát đau thương đó rơi xuống. Suy cho cùng, Yến Nguyên cũng thật mạnh mẽ khi đương đầu với cái cuộc sống ác nghiệt đó, cái thứ mà không phải 10 người là làm được 10 người…