Chap 14:
Hôm sau, nó và Leira đi chung 1 xe đến trường. Leira học chung lớp nó và tất nhiên là chung với hắn, Phong và Trân. Sau giờ học, cả bọn hẹn nhau đi khu vui chơi. Tất cả chia nhau đi, nó và hắn thì đi dạo và thưởng thức mấy cái món xe đẩy chiên xào gì gì đó… với lại vừa đi hôm qua rồi cái cảm giác gì cả 2 cũng đã qua rồi nên…[xí xí…cái bà này hình như quên chuyện quan trọng hay gì ó! ~.~] Và lúc đi ngang qua Lâu Đài Ma, nó khẽ nhíu mày như đang muốn nhớ chuyện gì và……..
AAAAAAAAA……….đột nhiên nó hét toáng lên làm hắn cũng như mọi người quay lại trợn mắt nhìn nó…nhìn cái bản mặt đơ ko còn giọt máu. Nó quay phắt sang hắn, mặt dần tím tái cả lên, hắn chỉ ồ 1 tiếng rồi ngoảnh đi ra vẻ đã hiểu chuyện gì xảy ra. “Bốp…chát…au…au…”hàng loạt tiếng động lần lượt vang lên…người gây ra tiếng động ko ai khác chính là cặp “vợ chồng” son nhà ta. Nó liên tục đánh đấm, ko phải bằng những món võ thật sự mà là những cái đấm mèo cào nhưng đủ làm người ta đau thấu trời.
-STOP!!! Chẳng phải hôm qua cô im sao…im là ko có chuyện mà…hix…-hắn la lên sau bao nỗi uất ức, tay xoa xoa vết thương miệng trách cứ nó. Nó cũng có lý nên đành cuối gầm mặt xuống “Hix…my first kiss…thế là tiêu…”
-Hầy…dù gì thì tôi và cô sau cũng là vợ chồng mà…trước sau gì cũng...-hắn ghé sát tai nó nói nhỏ.
-NÓI TẦM XÀM!!!-Mặt nó đỏ ửng rồi dậm đùng đùng bỏ đi trước. Bất giác, miệng hắn tạo thành 1 đường cong đầy quyến rũ.
“Ào…”mưa… buồn nhỉ! Nhưng có lẽ ko phải đối với ai mưa cũng buồn cả đâu…
Hắn chạy nhanh, nắm tay nó kéo vào 1 góc trú mưa. Gương mặt nó chốc nóng lên ngước nhìn hắn, tìm được 1 nơi để vào rồi, tay vẫn nắm lấy tay nó…nó khẽ giựt bàn tay ra đưa lên hứng mấy giọt mưa mát rượi cười vang lên, hắn cũng chỉ nghiêng đầu nhìn nó, cả 2 ko nói gì...chỉ cười trong màn mưa buốt…
Sang cặp khác nhé…ưm…Khánh và Leira…
Cả 2 đều con nít như nhau nên chơi trò chơi rất hợp…thế vậy ko tránh khỏi các cuộc cãi vả cực trẻ con. Cũng mưa đấy…có điều…chẳng có tí lãng mạn nào…[bó tay với 2 đứa này!] nhóc thì đút tay vào túi quần chạy nhanh vào 1 góc bỏ mặc nhỏ miệng í ới kêu la **** rủa 2 tay che đầu khom người bước nhanh theo nhóc. Yên vị ở nơi trú ngụ của mình rồi mà nhỏ cứ mãi trách nhóc, đánh nhóc đến thấy thương với cái tội…chả galang xíu nào! Nhóc cũng giương cổ cãi với nhỏ đấy chỉ thua tại vì nhỏ mạnh bạo quá mà mình con trai chẳng lẽ đánh con gái nên để nhỏ đánh cho bầm dập luôn. [Ôi…cái cặp trẻ con…t/g đi chỗ khác chơi!]
Đôi chính của chap này
Trân và Phong ngồi nói chuyện rôm rả thì mưa bắt đầu rơi hạt to…Phong cởi áo khoác mình ra che đầu cho cả 2 khiến tim mỗi người đi sai 1 nhịp và Trân quay sang Phong mỉm cười chân vẫn bước theo. Tìm vào cái hiên dài bao quanh căn nhà nhỏ vuông. Trân ôm người mình lại miệng suýt xoa lạnh. Phong lấy áo khẽ choàng qua cho Trân làm cô giật mình rồi cũng mỉm cười gật đầu tỏ ý cảm ơn, cô đút 2 tay vào túi áo khoác của anh thì cảm giác có cái gì cồm cộm…lấy ra cô hơi giật mình với sợi lắc vàng trắng, với những ngôi sao nhỏ lúc lắc đầy tinh sảo. Cầm sợi dây chuyền cô đưa mắt nhìn Phong:
-Anh…vẫn còn giữ à?-Đáp lại câu nói, Phong chỉ gật đầu, hướng mắt ra màn mưa.-Anh luôn giữ nó bên cạnh…sẽ đợi đến lúc nào em đồng ý. Cô ko nói, cúi mặt xuống nhớ đến chuyện 1 tuần trước…
FLASH BACK
1 tuần trước…
Cậu con trai mái tóc nâu đứng giữa đồi cỏ xanh mơn, đôi mắt nhắm hờ mặc những cơn gió tạt vào mặt. Gần đó, 1 cô bé tóc xỏa dài tự nhiên diện chiếc đầm trắng, chậm chậm tiến đến gần
-Phong…kêu mình ra có gì ko?-Cô bé lên tiếng
Cậu con trai quay lại nhìn cô con gái trước mặt mình…cô gái đã đánh mất trái tim cậu.
-Có…làm bạn gái mình nha…Trân!-Phong mở chiếc hộp đỏ bên trong có sợi lắc nhỏ chìa ra đưa cho Trân. Cô sững người…cô với Phong rất ít nói chuyện, nói đúng hơn là chưa từng tiếp xúc…đùng 1 cái…
-Nhưng…
-Anh đã thích em từ cái nhìn đầu rồi, anh ko nói, ko có nghĩa là anh ko thấy em, anh luôn tìm kiếm hình bóng của em…anh luôn quan sát em và…anh…luôn thích em!-Phong nói 1 hơi, giọng nói đầy ấm áp ko thiếu phần chân thật…đương nhiên…lời nói từ con tim mà…sao có thể dối chứ!
-Anh…có thể cho tôi thời gian chứ!-Cô quay lưng bước chậm, mọi chuyện đến quá đột ngột…cô sợ…chóng đến sẽ chóng đi…cứ thế vậy…thời gian sẽ minh chứng cho tất cả…
END FLASH BACK
Trân từ từ ngước lên nhìn anh rồi cầm lấy sợi lắc đeo lên tay mình tủm tỉm cười. Phong được dịp hớt ha hớt hải cầm tay cô [hix…hơi quá!] đeo vào rồi ôm chầm lấy Trân…cậu sợ…nếu buông ra cô sẽ đi 1 lần nữa…Trân cũng choàng tay qua lưng cậu, đầu dụi nhẹ vào ngực Phong mỉm cười...1 cơn mưa…1 tình yêu mới…1 niềm vui từ con tim của 2 người…nút Start cho tình yêu đã được ấn định…
[Nhường chỗ cho người ta tâm tình ngen…mắc công t/g pị **** nhìu chiện! ^^]
Ưm…có lẽ nụ cười ko đến được với 1 người trong cơn mưa này nhỉ…Key…
Đứng ở hiên nhỏ, anh tựa lưng vào tường, tay đút vào túi quần. Ánh mắt anh hướng về phía xa xăm nơi màn mưa sâu tận là 1 nỗi buồn…Nhắm hờ mắt lại, ko quan tâm đến những hạt mưa lành lạnh tạt vào gương mặt thanh tú. 1 giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn trên má anh…
***END CHAP 14***