Chap 7:
Hắn dìu nó vào phòng ăn, đặt nó xuống ghế rồi ngồi kế bên. Trước mặt nó giờ là tô cháo "bổ dưỡng", nó nhìn mà mặt nhăn mày nhó, mama nó biết lên tiếng trách móc:-Thật là, ko biết hôm qua làm gì để ra nông nỗi này nữa, ăn nhanh rồi lên phòng nghĩ ngơi đi. Trưa dậy kể cho pama biết chuyện gì đã xảy ra!
-Dạ...tại sự cố thôi mà, ko có gì đâu, cả nhà ăn đi!-Nó liếc xéo hắn"tại nhà ngươi mà ta ra nông nỗi này đây! Lái xe kiểu gì mà thấy người ta trước mặt cũng phóng thẳng tới nữa. Đúng là...thù này ko trả ta ko phải là LÂM BẢO NHI!!!" nó thầm trong bụng
15sau...-Ưm...con ăn xong rồi, con lên trước nha!-Nó xin phép rồi lủi lên phòng.
-Khoang...Minh à, con đưa nó lên phòng đi! Thấy nó đi kiểu đó té cầu thang ko chừng!?-pa nó lo lắng [sẵn tiện tạo cơ hội lun ý mà]
-Thôi thôi, con còn yêu đời lắm! Khánh, đưa chị lên phòng, nhanh!-Nó quay sang Khánh "Ko đồng ý là chị xử đẹp đấy". Nhóc Khánh dường như đọc được ý nghĩ nó liền luống cuống chạy lại, vừa chạm vào tay nó...-Khánh! Ở lại đây pama có chuyện muốn nói!!!-Mama nó gằn giọng vẻ nghiêm trọng.
-Thì đưa con lên rồi xuống nói cũng được mà, Khánh nghe....Aaaaaaaa.......anh làm cái quái gì thế, bỏ xuống mau!-Đang nói giữa chừng thì hắn bế xốc nó lên.
-Cô nằm yên đi, ko tôi thả xuống à, đúng là con heo nặng ký mà!!!!
-Anh.....anh được lắm!-Nó vừa nói vừa lấy tay đấm thùm thụp vào vai hắn, hắn thì đau đến thấu người nhưng cũng ráng đưa nó lên tới phòng, đặt nó xuống giường.
3 người dưới nhà thấy cảnh tượng "dễ thương" đó thì khúc khích cười!
Về phần nó, hắn vừa đặt nó xuống giường thì nó lại thấy choáng nên ngủ luôn. Hắn nhìn vào gương mặt đang ngủ của nó, khẽ vuốt tóc rồi đặt cho nó 1 nụ hôn lên trán được phủ mái của nó..."hương dâu tây...quen lắm" hắn thầm nghĩ rồi chợt giật mình vì cái hành động ngớ ngẩn này"Tại sao chứ, ko thể nào sao lại hôn nó, Khải Minh...mày điên à, sao lại hôn con bé ngớ ngẩn này, nhưng quả thật...quen lắm!"...tiếp tục nhìn nó, nhớ lại 10 năm trước....
1 cô bé gương mặt bầu bĩnh, môi hồng tươi, mặc chiếc đầm trắng đang nằm ngủ trên bãi cỏ xanh...đằng kia, trên cành cây...1 cậu bé tóc màu hạt dẽ có gương mặt khá điển, toát lên 1 sự lạnh lùng. Cậu bé đang ngồi ngắm cảnh vật thì thấy cô bé, nhảy phóc xuống bước đến chỗ cô bé...thiên thần nhỏ...cậu cười rồi khom người mi nhẹ lên trán cô bé...hương dâu tây...thơm đến đáng yêu, rồi cậu đến cây dâu tây gần đó, hái 1 quả đỏ tươi, nhẹ nhàng đặt vào tay cô rồi bước đi. Cô bé khi tỉnh dậy thì thấy trong tay mình có 1 quả dâu tây, đang đói, ko chừng chừ cô bỏ vào miệng nhai ngon lành, cười híp cả mắt. Cậu bé nãy giờ vẫn ngồi trên cành cây, quan sát cô bé...mỉm cười. Hôm sau cô bé ra chỗ đấy, thấy cây dâu có nhiều trái chín nên hái 1 quả ăn...ngày nào cũng thế, cô đâu biết cậu bé lúc nào cũng quan sát cô...chăm sóc cây dâu tây tươi tốt. Cho đến ngày cây dâu còn quả cuối, cô ngắt trái cuối rồi bước đi, lần này cô ko cười nữa mà 2 dòng nước mắt lăn trên 2 đôi má trắng, cô bước đi...cậu bé nhảy phóc xuống "thiên thần khóc....tại sao chứ!" Hôm sau, cậu bé vẫn trên cây quan sát, 1 tiếng...2 tiếng...3 tiếng...cậu đợi tới tối, cậu về nhà với 1 nỗi buồn...hôm tới cũng vậy...suốt 1 tuần cũng ko thấy cô bé đâu...ngày thứ 8 thì cảnh vật vẫn thế, vẫn cái cây đó, bãi cỏ đó, cây dâu đó nhưng tất cả chỉ còn là cảnh vật...
**End chap 7**