Chap 9:
-“Cô bé dâu tây!?”-hắn nói trong miệng nhưng ko hiểu sao nó nghe được.
-Cô bé dâu tây gì chứ!-Nó ngỡ ngàng rồi tự nhiên ôm đầu. 1 ký ức nào đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện làm đầu đó đau như búa bổ, nó khụy xuống nhưng bao nhiêu ký ức cứ mập mờ mập mờ mãi ko thôi! Hắn chạy lại đỡ nó ngồi xuống, nhưng chưa thay đổi được sắc mặt ngạc nhiên, chưa cho qua được những câu hỏi ấy!
-Cô có phải là cô bé đó…-hắn ngờ nghệt ngưng lại, hắn biết nó ko trả lời vì thực chất hắn chỉ luôn quan sát nó ở phía sau, ngay cả gương mặt cậu bé lúc đó nó còn chưa biết...nó chỉ biết có người âm thầm cho nó ăn dâu thôi.
-Anh làm ơn đừng hỏi có được ko? Làm ơn cho tôi yên.-Nó nói như gắt lên, mồ hôi cứ úa ra, nó ko muốn nghe gì cũng ko muốn làm gì, chỉ cần yên tịnh.
30’…khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đủ để làm 2 con người cảm thấy bình yên hơn lúc nào hết. Ko 1 tiếng nói, chỉ nghe gió hát…tiếng líu lo của những chú chim non trong 1 không gian chỉ có 2 người…hắn ước thời gian ngừng lại cứ sống trong sự tĩnh lặng này thì quá tốt, nhưng thời gian mà…thời gian làm con người sợ hãi…sự gấp rút…sự hối thúc và cả sự chờ đợi đều nằm ở thời gian. Nhưng rõ ràng thời gian vô tâm lắm…mặc ọi thứ, nó vẫn là nó, cứ trôi đều đều mãi ko thôi!
-Ngồi mãi ko thấy chán à!-Nó lên tiếng phá tan bầu ko khí, ko phải vì nó ko thích sự im lặng mà nó tin chắc thời gian sẽ ko ngưng đọng để cho nó tận hưởng mãi cảm giác này.
-Vậy về thôi!-Hắn đứng dậy rồi kéo tay nó lên, bàn tay hắn đang lạnh…lạnh như con tim vậy, nhưng thật sự khi nắm tay nó thì rất ấm…cứ như nó đang truyền khí cho tay hắn và là lò sưởi cho trái tim vậy! Nó đứng dậy rồi rút tay ra bỏ lên xe trước. Vẫn như thế, vẫn là sự im lặng vô định…
“Ọt ọt” [cái bụng nó biểu tình đúng lúc ghê!]-cả hai nhìn nhau rồi cười. Cười 1 cách thoải mái chứ ko phải là gượng ép hay là do bản chất thật.
-Đi ăn đi!-Nó xoa xoa cái bụng rồi nói như ra lệnh vậy. Hắn ko nói gì chỉ quay đầu xe đến 1 nhà hàng Việt chính gốc. Nó và hắn đã ngán ngẩm cái cảnh bào ngư vi cá, món ăn nước ngoài đủ loại nên quay lại với mấy món dân dã. Đi có 2 người mà kêu như đi 10 người vậy [hix…hơi quá tay!], cả 2 tranh nhau ăn, ko ai nhường ai mặc cho sự choáng ván của nhân viên và bao nhiêu ánh mắt nhìn cứ như “người hành tinh”
-Ăn miếng cuối sau ko ăn nữa đâu! [Trời ạ, sạch sẽ, còn có miếng thịt thôi pà muốn ăn cũng ko có mà ăn!!!]
-Ừ, tôi cũng vậy!-Nhai ngon lành miếng cúng cùi [ý nhầm miếng cuối cùng] rồi lưng ra ghế thở phì phò [eo ui…ăn gớm thật…phục sát đất] tính tiền xong rồi về nhà [tua nhanh luôn!] Lúc này lên xe thì cả 2 nói chuyện rôm rả…nào là móc khóe nhau rồi chọc cho giận nhau, nhưng hắn tự nhiên vui lắm! Trái tim đóng băng mà bao lâu nay hắn tạo ra 1 phần đã bị ánh mặt trời như nó làm tan chảy mất rồi! Nhưng hắn chưa nhận ra điều đó…chỉ có sâu tận con tim hắn mới biết được…nhưng nó chưa đủ sức mạnh để phá đi rào cản…rào cản của sự lo sợ…
Hắn sợ hắn sẽ làm khổ nó như mama hắn đang đày đọa papa hắn, 1 người đàn ông bị chính vợ mình rù bỏ 1 cách đau thương, sự hiện diện của ông ta chỉ còn là hạt cát khi tiền tài, giàu sang và lòng tham đã che lấp tất cả. Hắn muốn mình thật giỏi để tự xây dựng 1 tập đoàn ình, hắn muốn tự tay đánh sập tập đoàn của mama hắn và bắt bà ta phải chịu đau khổ như pa hắn…1 người bị bà ta coi là vô hình nhưng dường như hắn quên mất 1 điều rằng…đằng sau người đàn ông thành công cần có 1 người phụ nữ…
-Tới rồi…khỏi phải nước miếng cãi lộn với anh!-rồi nó mở cửa xe nhảy tọt vào nhà để hắn ở với…chiếc vô-lăng, mặt méo xệch “Haizz…nhìn vào ai nghĩ cô ta là đương kim tiểu thư nhà họ Lâm đâu chứ! Thật chẳng giữ tác phong chút nào…nhưng cũng đáng yêu đó chứ!” rồi hắn ngoạy ngoạy lắc đầu với cái suy nghĩ mà hắn cho là điên rồ.
-Con chào pama!-Nó nhảy chân sáo vào nhà mà quên rằng chân chưa khỏi nên..."Á" nó rên lên mém đập gối xuống đất hiệp 2 nhưng hắn kịp chạy lại chụp eo nó rồi đỡ nó lên...nhưng trong lúc đó thì..."Ting...ting...ting...ting..." tiếng chụp ảnh của pama nó reo liên hồi rồi 2 ông bà ngồi cười rút rít với những hình ảnh đáng yêu này. Hắn ngại quá nên..."Bốp" 1 cú tiếp đất tuyệt đẹp của nó khi hắn buông nó ra và sau đó là cái "hotfire" cực đỉnh từ ánh mắt trong sáng hồn nhiên vô tư [ặc ặc...lố rồi lố rồi...xuống thôi] nó lồm cồm bò dậy và...
-ĐỒ ÁC QUỶ...TUI MONG RA ĐƯỜNG SÉT ĐÁNH ANH CHẾT KO TOÀN THÂY!!!!! [hix...trù ghê quá, chết cũng ko tha] hắn biết máu nó đang sôi ở 2000 độ nên cũng ko dám chọc gì thêm [mún nằm viện thì cứ việc] chỉ ríu rít xin lỗi rồi đỡ nó dậy ngồi lên ghế.
-2 đứa làm gì về sớm thế!-Pa nó hỏi như tù nhân ý.
-Hix...con gái phải về sớm ko thôi có người bắt nạt con rồi sao, pa ko biết thương ngọc tiếc ngà như con à. Yểu điệu thục nữ như con có dễ bị ăn hiếp lắm!-Nó nhìn pa với ánh mắt hiền thục rồi quay 180 độ về phía hắn với ánh mắt giết người.
-Thôi đi cô nương, người ta ko bị cô ăn hiếp là may lắm rồi chứ ai dám ăn hiếp cô chứ!-hắn ớn da "gà" với cái ánh mắt thay đổi 180 độ của nó
-Hơ...tui hiền lắm cơ, chưa biết cắt cổ con gà nữa chứ lị!
-Haha...ko biết cắt cổ gà...chỉ biết cắt cổ người! Haha-hắn cười sặc sụa với cái điệu bộ của nó mà quên luôn MỐI NGUY HIỂM TRƯỚC MẮT
***END CHAP 9***