Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


“Ăn trộm cái gì vậy?” Tiêu Diệu Vân tò mò hỏi.
Dương Tuyết Lan híp mắt cười nói: “Ai dô, đại tiểu thư Tiêu Diệu Vân, cậu vẫn còn chưa biết đúng không nhỉ.

Ngày hôm qua, Lăng Thành đã ăn trộm một chiếc điện thoại di động.

Mau mau cách xa cái tên trộm vặt này ra một chút đi.”
Tiêu Diệu Vân nghe xong thì cười lên một tiếng.

Nhưng mà lời nói này, ngay cả một nửa chữ cô ta cũng không tin.
Lăng Thành sẽ đi trộm điện thoại di động của người ta hay sao? Đây quả là chuyện khôi hài nhất trên đời này mà.
Chỉ dựa vào riêng bản lĩnh giám định bảo vật của anh thôi cũng có thể đảm bảo cho anh được một đời này không lo ăn uống, thậm chí là còn ăn ngon mặc đẹp nữa, sao lại có thể đi trộm điện thoại di động được?
Lúc này Lăng Thành cũng lười phản ứng lại Dương Tuyết Lan, sự chú ý của anh đã hoàn toàn đặt hết lên trên khối ngọc bội này rồi.
“Phía bên trên của khối ngọc bội này có trạm trổ một hình người nhỏ, đang biểu diễn âm nhạc.” Lăng Thành từng chữ, từng chữ nói: “Nếu như suy đoán không lầm, đây có lẽ là ngọc bội biểu diễn âm nhạc của người Hồ.

Khối ngọc bội này quả thực là một món bảo bối, muốn bảo tồn có lẽ phải mất khoảng bốn tỷ rưỡi.”
Nghe xong lời của anh, trên khuôn mặt của Giai Kỳ đang ở một bên đột nhiên tràn đầy vẻ sùng bái: “Lăng Thành, anh thật là giỏi.”
Trước kia sao cô lại không phát hiện ra anh còn là một chuyên gia giám định đồ cổ vậy chứ!
Lăng Thành cầm khối ngọc bội trong tay, sau đó đĩnh đạc cất lời, nói một cách rõ ràng và mạch lạc.
Tiêu Diệu Vân ở một bên cũng chăm chú nghe tới mức gần như mê say, đối với Lăng Thành lại càng thêm kính nể không thôi.

Phải biết rằng, chính bố của cô ta cũng không nhận ra được khối ngọc bội này.

Lăng Thành thực sự là rất tài giỏi.

Nhưng mà, cùng ngay lúc đó, trong lòng của Tiêu Diệu Vân cũng đột nhiên hiện lên một chút mất mát.
Người đàn ông ưu tú đến như vậy, tại sao mình lại không thể gặp được sớm một chút cơ chứ.
Lăng Thành đang nói đến đoạn sôi nổi, hân hoan thì bỗng nhiên, một bàn tay đẹp đẽ như ngọc thạch đưa một chai nước tới trước mặt anh, ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Lăng Thành, uống nước.”
Hôm nay đã có chuyện gì xảy ra vậy chứ.
Tại sao lại có người đưa nước tới nữa vậy.
Tuy rằng trong lòng lẩm bẩm một câu, nhưng mà Lăng Thành vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, tuy nhiên vừa mới nhìn thấy người ở trước mặt, anh lại nhất thời rơi vào trạng thái ngây ngẩn.
Lê Hoàng Tú Anh!
Xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào.
Thấy hotgirl đi đưa nước, đám nam sinh ở xung quanh hoàn toàn không thể nào ngồi yên được nữa, từng khuôn mặt đều đang trưng ra những biểu cảm vô cùng đặc sắc!
Con mẹ nó, Lăng Thành này thì có gì tốt chứ?
Hai hotgirl của trường là Giai Kỳ cùng với Tiêu Diệu Vân chủ động đến bắt chuyện với Nhạc Phong này thì cũng thôi đi.
Nhưng còn Lê Hoàng Tú Anh, cô ấy vậy mà lại cũng đi sao? Cô ấy là hoa khôi trong số các hotgirl ở trường học đấy!
Rốt cuộc thì tình huống này là như thế nào vậy?
Lê Hoàng Tú Anh nhẹ nhàng nói: “Lăng Thành, xin lỗi, hôm nay là do tôi đã trách lầm cậu.”
Thật ra thì trong lòng của Lê Hoàng Tú Anh lúc này cũng có một chút bối rối.
Cô ấy là một hotgirl nổi danh lạnh lùng, tựa như núi băng vạn năm vậy, đã có khi nào đi đưa nước cho người đàn ông khác đâu chứ?
Lúc lên lớp, chính cô tự mình viết cho Lăng Thành một tờ giấy kia, nhưng anh lại không trả lời, Lê Hoàng Tú Anh vốn dĩ rất tức giận, nhưng suy đi nghĩ lại, cô ấy vẫn quyết định sẽ nhân lúc đi học Thể dục thì sẽ tới để nói lời xin lỗi trực tiếp với Lăng Thành.
Dẫu sao thì vào buổi sáng, Lê Hoàng Tú Anh thật sự đã coi Lăng Thành thành một tên trộm.
“Không sao.” Lăng Thành xua xua tay, không nói nhiều thêm dù chỉ là nửa câu.
Lê Hoàng Tú Anh vẫn còn có chút áy náy, nói: “Nếu không thì như thế này đi, đợi một lát nữa sau khi tan học, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.

Địa điểm do cậu quyết định, thế nào hả?”
Cái gì?
Lê Hoàng Tú Anh còn muốn mời Lăng Thành đi ăn cơm?
Chỉ trong một thoáng, xung quanh lại trào dâng lên một trận kháng nghị sôi sục.

Các nam sinh đang vô cùng ghen tị! Cùng ăn cơm với hotgirl số một của trường, đây là chuyện vinh hạnh đến nhường nào cơ chứ.

Vậy mà lại bị cái tên con rể tự mình đưa đến cửa ở rể nhà vợ Lăng Thành này đụng phải.
Ông trời quả thật là không mở mắt mà!
Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân cùng đưa mắt liếc nhìn nhau, trên mặt của hai nữ sinh nào đó đồng thời tràn đầy vẻ mê mang.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy, Lê Hoàng Tú Anh này tại sao lại phải nói lời xin lỗi với Lăng Thành, còn phải mời anh đi ăn cơm để xin lỗi mới được?
Trong lòng Tiêu Diệu Vân vô cùng tò mò, nhưng mà cô ta cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng còn Giai Kỳ thì lại không như vậy.

Sau khi cô thấy được người nổi tiếng nhất ở trong Học viện là Lê Hoàng Tú Anh cũng đã chủ động tới bắt chuyện với Lăng Thành thì trong lòng cô nhất thời lại cảm thấy một trận ê ẩm, đồng thời cũng nổi lên một tia ghen tuông.
Từ trước kia cho tới tận bây giờ, cô đều chưa từng cảm nhận được một loại cảm giác nào giống như thế này...
Có thể là sợ bị mất đi anh.

Lăng Thành là của Giai Kỳ cô, ai cũng không thể cướp đi nổi.
Hoa khôi trong trường học cũng không thể!
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hai con ngươi của Giai Kỳ cũng nhanh chóng đảo tròn một vòng, sau đó cô tự nhiên khoác tay lên cánh tay của Lăng Thành một cách thân mật, vô cùng ngọt ngào mà gọi một tiếng: “Chồng, nếu như bạn học của anh đã mời khách, vậy thì chúng ta cứ đi đi.”
Vừa nói xong lời này, cô còn không quên nhìn về phía Tiêu Diệu Vân mà nói: “Diệu Vân, cậu cũng đi cùng luôn đi.”
Chu choa.
Một tiếng chồng này, vừa mới gọi lên đã khiến cho toàn bộ xương cốt trong người Lăng Thành trở nên mềm nhũn.
Kết hôn đã ba năm rồi, nhưng mà nếu như Lăng Thành nhớ không lầm thì đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi anh là chồng.
“Vút!”
Trong lòng Lăng Thành vẫn còn đang rất đắc ý thì đột nhiên, một quả bóng rổ bay từ sân bóng rổ tới, không hề thiên vị bất cứ ai, vừa vặn mà nện vào trên bả vai của Lăng Thành.
“Bụp!”
Một tiếng va chạm vang lên, Lăng Thành chỉ cảm thấy bả vai của chính mình đã bị va đập đến mức tê rần!
Con mẹ nó, người nào vậy, có biết chơi bóng rổ hay không vậy.
Trong lòng thầm mắng một câu, Lăng Thành ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông có vóc dáng khỏe mạnh đang bước nhanh tới phía này, trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
Người kia chính là thầy giáo dạy môn Thể dục của lớp Giai Kỳ, Kim Long.
Kim Long là người của phái Côn Luân.

Thực lực của ông ta là Vũ tướng bậc năm.
Tuy nhiên, Kim Long có một tật xấu vô cùng lớn, đó chính là háo sắc, đặc biệt là còn được xếp vào loại, một khi đã nhìn thấy phụ nữ đẹp là sẽ quên luôn cả cách đi đường.

Cho nên, vào ngày tựu trường đầu tiên của Học viện, Kim Long cũng đã bắt đầu chú ý tới Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân rồi, sau đó ông ta vẫn luôn nghĩ đủ loại biện pháp để đến gần hai người.
Nhưng mà ngay mới vừa rồi, khi Kim Long nhìn thấy được hai người đẹp mà ông ta ngày đêm trông ngóng không được lại đang tranh nhau vây quanh người của Lăng Thành, trong lòng của ông ta thật sự là không chắt ra được thứ mùi vị gì, không hề nghĩ ngợi mà đã vươn thẳng tay, trực tiếp ném bóng rổ tới đập vào người Lăng Thành.
Trên mặt Kim Long mang theo ý cười, hướng về phía Lăng Thành rồi hô lên: “Em trai, xin lỗi nhé, mới vừa rồi không cẩn thận để quả bóng trượt khỏi tay, không may đập phải em.”
Lăng Thành cười nhạt, đáp lại: “Không sao.”
Vừa nói dứt lời, anh lập tức nhặt quả bóng rổ kia lên, sau đó ném trở về trên sân bóng rổ.
Bị đập một cái nhưng mà Lăng Thành cũng không coi ra gì, chỉ nghiêng đầu về phía Lê Hoàng Tú Anh cười nói: “Vậy cũng được thôi, đợi lát nữa sau khi tan học, chúng ta sẽ thảo luận lại về vấn đề đi đâu ăn cơm.”
Hotgirl trường mời khách ăn cơm đấy.
Không đi chính là kẻ ngốc.
Thấy Lăng Thành đồng ý, trong lòng của Lê Hoàng Tú Anh không hiểu sao lại có chút vui mừng, nhưng mà sự vui mừng trong lòng cô ấy trước giờ đều chưa từng được thể hiện ra ở trên mặt, trên mặt của cô nữ sinh này, vĩnh viễn đều chỉ có một biểu cảm, đó chính là lạnh như băng.
Lê Hoàng Tú Anh chỉ vừa mới quay lưng rời đi, Giai Kỳ đã ngay lập tức ôm lấy cánh tay của Lăng Thành, hỏi: “Vừa rồi tại sao cô ấy lại xin lỗi anh, còn mời anh ăn cơm nữa chứ?”
Trên khuôn mặt của Tiêu Diệu Vân ở bên cạnh cũng tràn đầy vẻ tò mò.
Dẫu sao thì Lê Hoàng Tú Anh cũng đã được công nhận là hotgirl lạnh lùng như núi băng ngàn năm của Học viện Ánh Dương.

Không biết đã có bao nhiêu nam sinh muốn bắt chuyện cùng với cô ấy, nhưng mà tất cả đều chỉ có một kết quả, đó là thất bại.

Nhưng mà cô ấy lại chủ động hẹn Lăng Thành đi ăn cơm.
Trong một cái chớp mắt này, hai người phụ nữ Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân, hoàn toàn cùng đứng chung trên một chiến tuyến.
Lăng Thành cười một tiếng, mới vừa định mở miệng nói, thì cũng chính vào thời điểm này, một quả bóng rổ lại bay tới.
Chỉ khác là lần này, quả bóng rổ kia không đập trúng Lăng Thành, mà lại đập trúng cánh tay của Giai Kỳ.
“Á!”
Giai Kỳ không nhịn được mà duyên dáng kêu to lên một tiếng.
Con mẹ nó, muốn gây chuyện có phải không?
Lăng Thành lập tức nổi giận.
Này con mẹ nó vừa nhìn qua một cái thôi cũng biết được là do có người cố ý.

Lăng Thành nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, lại là cái tên ngu ngốc Kim Long kia.
Kim Long bước nhanh đi tới, coi thường ánh mắt tràn đầy lửa giận của Lăng Thành, lao thẳng tới trước mặt của Giai Kỳ, sau đó cười híp mắt nói: “Ai nha, xin lỗi em nhé, bị bóng đập đau rồi phải không, nào nào, để tôi xoa xoa cho em nhé.”
Vừa mới nói xong, Kim Long lập tức vươn tay ra, tỏ ý muốn xoa bả vai cho Giai Kỳ.
Nhưng mà kết quả là, còn chưa đụng được đến vai của Giai Kỳ, Lăng Thành đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay của ông ta.
“Nói xin lỗi.”
Lăng Thành lạnh lùng nói.
Kim Long khóa chặt hai đầu chân mày, lửa giận bừng lên ngút trời: “Mày con mẹ nó nói cái gì đấy?”
Khuôn mặt của Lăng Thành tức thì trở nên vô cùng rét lạnh, cũng lười nói nhảm với Kim Long, chỉ lạnh lùng nói: “Nghe không hiểu sao? Tôi bảo thầy xin lỗi.”
“Vùn vụt!”
Cũng ngay tại thời điểm này, học sinh từ hai lớp bắt đầu trở nên ồn ào, sau đó lập tức nhanh chóng vây lại ở nơi đây, chuẩn bị xem trò vui.
Lăng Thành này điên rồi sao? Vậy mà lại dám lên giọng hô hào với thầy giáo Thể dục?
Lúc này, Hách Quang đi ra từ trong đám người đang nhốn nháo xung quanh, cười lạnh nói: “Lăng Thành, chuyện này vốn dĩ là do cậu không đúng, ở nơi này mà cậu còn giả bộ cái gì vậy chứ? Thầy giáo Kim cũng không phải là cố ý, thế mà cậu còn dám bảo thầy giáo Kim xin lỗi? Cậu cho rằng cậu là ai? Một thằng con rể đến nhà vợ ở rể, thế mà bây giờ vẫn còn có thể giả bộ đến như vậy được sao?”
“Ầm!”
Xung quanh rộ lên tiếng cười ầm ĩ vui sướng.
Lăng Thành cũng lười phải để ý Hách Quang, một lần nữa lạnh lùng nói: “Tôi lặp lại một lần nữa, nói xin lỗi.”
Thấy bầu không khí không ổn, Giai Kỳ vội vàng kéo cánh tay của anh, nhỏ giọng nói: “Lăng Thành, hay là bỏ qua đi.”
Cô biết thầy giáo Thể dục này rõ ràng là đang cố ý gây chuyện.
Nhưng mà dù sao thì nơi này cũng vẫn là trường học, cứ coi như là Lăng Thành có lý đi nữa thì anh cũng không thể đấu lại thầy giáo được.
Lúc này Kim Long cũng đã nổi giận, con mẹ nó, ở đây có nhiều người nhìn đến như vậy, cũng không thể nào bắt ông ta thật sự phải cúi đầu xin lỗi với một học sinh đấy chứ? Khuôn mặt của Kim Long đỏ lên, giận dữ mắng to: “Cái thằng nhãi con kia, đừng có con mẹ mày không biết xấu hổ như thế.

Muốn tìm chết có đúng hay không? Được!”
Lời nói chỉ vừa mới rơi xuống, một nắm đấm của Kim Long đã vội vã xông tới.
Thấy một màn này, đám học sinh đang vây xung quanh không nhịn được mà cười ra thành tiếng.
Cái tên ngu ngốc Lăng Thành này, hôm nay sợ là sẽ khó mà tránh khỏi được một trận đòn no!
Ha ha, đúng là đáng đời!
Còn Giai Kỳ cùng với Tiêu Diệu Vân hiện giờ thì lại đang vô cùng nôn nóng.

Cho dù Lăng Thành có giỏi đánh đấm đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đánh lại thầy giáo Thể dục được! Lúc này, Giai Kỳ đã gấp đến độ giậm chân một cái.
Thấy một nắm đấm của Kim Long lao tới, nhưng mà trên mặt của Lăng Thành lại lộ ra một nụ cười nhạt, dáng vẻ kia của anh tỏ ra giống như không hề yếu thế dù chỉ một chút vậy.
Anh dám cam đoan, nếu như một nắm đấm này của Kim Long mà rơi xuống, ông ta sẽ chết rất thảm.
Mắt thấy nắm đấm kia của Kim Long đã sắp đập trúng Lăng Thành, chỉ trong nháy mắt trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc ở nơi này, từ phía xa xa lại đột nhiên truyền tới một tiếng hét khe khẽ!
“Dừng tay!”
Âm thanh không lớn, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm!
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một bóng người hấp dẫn đang đi tới, khuôn mặt tuyệt đẹp lúc này đang mang theo vẻ giận dữ.
Người đến chính là Kỷ Phương.
“Thầy giáo Kim, sao thầy lại bắt nạt người khác?” Kỷ Phương nhíu hai hàng mày liễu lại mà chất vấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui