Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


Trong cùng thời điểm, Phượng Hoàng Tộc, Thiên Hồ Tộc và Thủy Hoang Tộc đều có cường giả của Tru Nghịch Liên Minh đến chất vấn nguyên nhân không ra tay viện trợ Kim Ô Tộc.

Trước tình cảnh đó, Thủy Hoang Tộc chỉ thản nhiên hồi đáp trong thời gian qua vì nghi lễ Thủy Hoang Nữ Hoàng nhậm chức là đại sự kiện của toàn tộc, cả tộc bế quan tỏa cảng để hoàn thành nghi thức, không thể tiến hành viện trợ Tru Nghịch Liên Minh khi cần.

Đối với lý do này Tru Nghịch Liên Minh chỉ nhếch mép khinh thường, chuyện Thủy Hoang Nữ Hoàng là nữ nhân của Côn Lôn Thiếu Chủ toàn bộ vũ trụ ai mà không biết? gần đây Lạc Nam xung đột cùng các tộc Thần Thú trong đó có cả Kim Ô, các ngươi viện trợ Kim Ô Tộc mới là chuyện lạ.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, bọn hắn cũng không tiện trở mặt với Thủy Hoang Tộc chỉ vì lý do như vậy.

Đến lượt Phượng Hoàng Tộc và Thiên Hồ Tộc trả lời càng khiến vô số người trợn mắt há hốc mồm.

Thiên Hồ Tộc công khai việc đã kết làm đồng minh mật thiết Côn Lôn Giới, bởi vì Kim Ô Tộc Trưởng muốn đoạt thê tử của Côn Lôn Thiếu Chủ nên Thiên Hồ Tộc không thể ra tay cứu viện.

Phượng Hoàng Tộc còn trực tiếp hơn, tuyên bố Đế Nữ sẽ kế thừa ngôi vị tộc trưởng trong tương lai là Phượng Cửu Huyền là vị hôn thê của Côn Lôn Thiếu Chủ, đắc tội với Côn Lôn Thiếu Chủ là đắc tội với Phượng Hoàng Tộc, vì vậy không được chi viện.

Thậm chí Thiên Hồ Tộc và Phượng Hoàng Tộc còn yêu cầu các tộc Thần Thú đích thân hạ mình xin lỗi Lạc Nam để Tru Nghịch Liên Minh hoạt động một cách đoàn kết.

Khi nhận được tin tức này, có người nói Long Ngạo Thiên đột ngột ngửa đầu lên trời cười dài, nụ cười đầy rẫy sát cơ âm lãnh.

Không ngờ đại sự liên tục bị phá hỏng chỉ vì cái tên Lạc Nam, mà nguyên nhân sâu xa bên trong càng là vì mối quan hệ của Lạc Nam và nữ nhân của hắn.

Bất tri bất giác, tầm ảnh hưởng của một tên hậu bối như Lạc Nam lại trở nên vượt qua cả Long Ngạo Thiên hắn.

Bởi vì dù là Long Ngạo Thiên cũng không thể khiến các tộc Thần Thú khăng khăng một mực với mình như vậy, càng đừng nói hai tộc có tộc trưởng đầy kiêu ngạo như Phượng Nghi Nữ Đế và Thiên Hồ Nữ Đế.

Mặc dù toàn bộ Tru Nghịch Liên Minh căm giận nhưng lại không có bất cứ hành động nào thiết thực để đáp trả.

Bởi lẽ Thiên Hồ Tộc và Phượng Hoàng Tộc nội tình mạnh mẽ vô cùng, không phải giống Thiên Đình chỉ có vài Thiên Đế mà dễ bắt nạt.

Vì đại sự…tất cả đều nhẫn nhịn trong lòng.

Nhưng ai cũng biết rằng đây chỉ là một thoáng bình yên trước giông bão, một khi ngòi nổ được đốt lên cũng là lúc cơn oanh tạc quy mô lớn nhất từ trước đến nay chấn kinh vũ trụ.


Truyền Tống Trận khổng lồ dịch chuyển toàn bộ Thiên Đình, thực chất chỉ là hình thức đánh lừa tất cả.

Nhìn như truyền tống, thật ra Lạc Nam trực tiếp thu Thiên Đình vào trong Ngũ Sắc Giới mà thôi.

Bởi vì Truyền Tống Trận với quy mô lớn như vậy thật sự quá mức mạo hiểm, nhất là khi số người bên trong lên đến hàng vạn, kiến trúc và thiên địa thì sụp đổ gần như sạch sẽ, làm sao chịu nổi áp lực không gian trong quá trình truyền tống?
Đừng nói là Thiên Lý Mã, dù là Lạc Nam cũng không dám liều lĩnh làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

Thiên Lý Mã cũng rất phối hợp diễn kịch, cố gắng bố trí một Truyền Tống Trận khổng lồ nên tiêu hao gần hết lực lượng lúc này đang thở hổn hển nằm co quắp dưới mặt đất.

Thiên Đình được Ngũ Sắc Giới thu vào, rơi xuống địa bàn các nhánh quân Nghịch Long đang tọa trấn.

Trong khoảnh khắc, hàng vạn Thiên Binh Thiên Tướng sắc mặt đại biến, không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.

Sơn Cự Quân, Vạn Yêu Quân, Nhân Yêu Quân, Hỏa Kỵ Quân…các tôn đại tướng Tôn Hầu Tử, Vô Chi Kỳ, Viêm Miên Châu, Cự Thiên Cuồng các loại đang híp mắt hài hước nhìn bọn hắn.

“Ngươi…”
Lý Tịnh cánh tay run run chỉ vào Lạc Nam, cố gắng lấy sức mở miệng:
“Mọi chuyện là sao? ngươi bắt giữ chúng ta có mục đích gì?”
Trong nhận thức của bọn hắn, Thiên Đình và Nghịch Long vẫn không đội trời chung, Thiên Đế mới là chủ nhân chân chính, dù hành vi của Nghịch Long gián tiếp cứu mạng tất cả, nhưng cũng không thể làm Lý Tịnh và Thiên Binh Thiên Tướng khuất phục.

Giao tình vô số năm giữa Thiên Đế và bọn hắn không dễ dàng thay đổi như vậy.

Mà Lạc Nam cũng rất lười, không rảnh thuyết phục hay khiến bọn hắn phải chấp nhận mình, chỉ trực tiếp nói:
“Bổn tọa cứu mạng các ngươi, kẻ nào không vui lòng phục tùng chỉ có con đường chết!”
Thiên Binh Thiên Tướng thật sự là một đội quân tinh nhuệ, liên thủ lại vậy mà có thể khiến Đại Trưởng Lão của Côn Bằng Tộc dù thi triển Thần Thông cũng không thể làm gì.

Nếu như sử dụng tốt cũng có thể trợ giúp quân đội của hắn giảm đi lượng lớn hy sinh.

Nào ngờ hắn vừa dứt lời, lũ Thiên Binh Thiên Tướng liền như ong vỡ tổ, thanh âm cuồng mắng vang lên không ngừng:
“Nghịch Long khốn kiếp, đừng tưởng cứu chúng ta thì chúng ta biết ơn ngươi, nằm mơ đi!”
“Không sai, chờ bệ hạ bế quan chắc chắn sẽ tìm lại công bằng cho chúng ta!”
“Thích giết thì giết, thích chém thì chém, mười tám năm sau lão tử lại là đấng nam nhân!”
“Giết đi! chẳng lẽ sợ ngươi?”
Lạc Nam hừ lạnh một tiếng.

Quy tắc Ngũ Sắc Giới kích hoạt, đem miệng của cả đám toàn bộ đóng lại.

Lạc Nam nở nụ cười, chỉ thấy hắn vung tay lên.

Thiên Hậu lập tức rơi vào lòng hắn.

“Mau buông ra Thiên Hậu!”
“Khốn khiếp, dám khinh nhờn Thiên Hậu!”
“Bệ hạ chắc chắn không tha cho ngươi!”
Trong lòng cảm đám điên cuồng mắng chửi, đáng tiếc miệng bị đóng khiến bọn hắn không thốt nên lời, chỉ có từng đôi mắt trở nên cuồng nộ.

Thân là quân đội tinh nhuệ, bọn hắn chưa từng sợ chết…chỉ sợ làm chủ nhân của mình bị thương tổn.

Dù Thiên Hậu không phải chủ nhân chân chính nhưng nàng là thê tử của chủ nhân, bọn hắn tuyệt đối không để nàng xảy ra chuyện.

“Nghịch Long ngươi khinh người quá đáng!” Lý Tịnh cũng nộ hống, đáng tiếc thân thể trọng thương khiến hắn phun máu không ngừng.

Na Tra vội vàng chạy đến đút đan dược cho phụ thân, trong lòng âm thầm cười khổ xem Nghịch Long biểu diễn.

Từng đại chiến với Lạc Nam trong Tỏa Thiên Hắc Ám, hắn đương nhiên biết Nghịch Long thật sự là ai.

“Một là thuần phục, hai là ta đem nàng giết!”
Lạc Nam nhẹ nhàng liếm môi, một nhánh vuốt rồng sắt lẹm đã kề vào cái cổ trắng ngần của Thiên Hậu.

Thiên Hậu cũng cực kỳ phối hợp, khuôn mặt tuyệt mỹ làm ra vẻ bất nhẫn, lạnh lùng nói:
“Nghịch Long ngươi có giỏi thì giết ta, đừng dùng mưu hèn kế bẩn, các vị quân sĩ không cần để ý đến ta, không được để Nghịch Long áp chế!”
Hàng vạn Thiên Binh Thiên Tướng lập tức cảm động không ngừng, một số người phẫn nộ đến mức run lẩy bẩy toàn thân.

Nếu như Thiên Hậu là người ham sống sợ chết, bọn hắn có thể không thèm cứu lấy tính mạng của nàng.

Nhưng hiện tại Thiên Hậu lòng dạ cao thượng, thà chết đi cũng không để Nghịch Long dùng tính mạng của mình áp chế Thiên Binh Thiên Tướng.

Người như vậy làm sao không cứu?
“Mau giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên, tất cả!” Lạc Nam cao giọng quát.

Ánh mắt Thiên Binh Thiên Tướng hiện lên vẻ giãy dụa và không cam lòng.

“Hừ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!” Lạc Nam giận dữ, một nhánh vuốt rồng đã cắm sâu vào cái cổ trắng ngần của Thiên Hậu, máu tươi rỉ xuống.

“Giỏi thì giết ta đi!” Thiên Hậu không khuất phục quát lớn: “Thiên Binh Thiên Tướng tuyệt đối không thể nghe theo kẻ này, đây là quân lệnh của ta!”
“Nói quá nhiều!” Lạc Nam trực tiếp cúi đầu hôn lấy bờ môi đỏ thẳm của nàng.

Thiên Hậu hai mắt trợn tròn, thân thể run rẩy trong lòng nam nhân, một cảm giác mê ly dâng trào khiến nàng mềm nhũn toàn thân.

Bất quá nhận ra đang diễn kịch, bèn ra sức giãy dụa kịch liệt, nắm tay trắng như phấn hung hăng nện vào lòng ngực hắn thình thịch.

“Không được khinh bạc Thiên Hậu!” Lý Tịnh lại phẫn nộ đến thổ huyết.

“Hahaha!” Lạc Nam cười lớn, ánh mắt quét ngang hắn và Thiên Binh Thiên Tướng lạnh lùng nói:
“Ngay cả sống chết của nàng các ngươi còn không thèm để tâm, làm sao lại quan tâm ta khi dễ nàng?”
Lời nói này chính thức lật đổ phòng tuyến cuối cùng của Thiên Binh Thiên Tướng.

Hàng vạn người cắn răng đến rỉ máu.

Lạc Nam lại thả cho vài tên mở miệng.

Bọn hắn lập tức quát lớn: “Ngươi phải thề không được chạm vào Thiên Hậu, bằng không chúng ta dù chết cũng không để ngươi khống chế!”
“Yên tâm đi, mỹ nhân bên cạnh ta rất nhiều, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn, Thiên Hậu sẽ được ăn ngon mặc đẹp!” Lạc Nam nhún nhún vai nói.

“Không được! ngươi phải thề!” Lý Tịnh nộ hống.

Lạc Nam nể mặt tên này là phụ thân của Na Tra nên đành lắc đầu, nghiêm trang quát lớn:
“Ta xin thề, ta sẽ không đụng vào Thiên Hậu khi nàng chưa đồng ý, bằng không Sát Kiếp oanh tạc mà chết!”
Đám Thiên Binh Thiên Tướng và Lý Tịnh nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy lời thề này có chỗ nào sai sai.

Nhưng nghĩ đến Thiên Hậu một lòng một dạ với Thiên Đế và Thiên Đình, dù có thể trốn nhưng nàng vẫn ở lại tử chiến đến cùng, cả đám liền lựa chọn tin tưởng.

Thế là rất nhanh, hàng vạn người cùng nhau phóng thích Linh Hồn Bổn Nguyên, ngay cả Lý Tịnh cũng không ngoại lệ.

Lạc Nam không có tâm tư thu phục nhiều thuộc hạ như vậy, bèn ra hiệu cho một người hành động.

Đó là một thiếu nữ thanh thuần xinh xắn, dù không diễm tuyệt thiên hạ nhưng lại có khí chất riêng, hai đầu lông mày tràn ngập cổ khí thế anh thư, như một nữ chiến tướng.

Nàng là Quân Trích Điệp.

Thân là truyền nhân của Quân Gia, sau khi được Nữ Hoàng hỗ trợ giải phóng toàn bộ Ma Ấn thì nàng cũng đã đột phá Địa Đế và sở hữu ký ức thuộc về Tiên Ma Cung.

Dùng máu và Chiến Ý của mình giải phong ấn của 1998 Tiên Ma Quân hùng mạnh, mỗi một thành viên đều là Đế Giả cấp, tuy nhiên nhân số vẫn còn khá ít.

Vì thế, Lạc Nam quyết định giao Thiên Binh Thiên Tướng cho Quân Trích Điệp.

Hắn đã lên kế hoạch này từ rất lâu, nhân cơ hội này mới mang Quân Trích Điệp đi theo để nàng đảm nhiệm trọng trách.

Với bản lĩnh của một Thống Quân Sư, tin chắc rất nhanh nàng đã có thể đem Thiên Binh Thiên Tướng huấn luyện thành lưỡi gươm sắc bén.

Một mình Quân Trích Điệp thu hết Linh Hồn Bổn Nguyên của hàng vạn Thiên Binh Thiên Tướng.

Lạc Nam chỉ thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của Lý Tịnh, ra lệnh hắn làm phó tướng cho Quân Trích Điệp.

“Các ngươi…các ngươi thật làm ta thất vọng!”
Thấy cảnh tượng này, Thiên Hậu bi thống lên tiếng, sắc mặt tràn đầy khuất nhục.

“Thiên Hậu, để cứu được ngươi…một chút hy sinh này có đáng là gì?” Thiên Binh Thiên Tướng kiên quyết nói.

Lạc Nam phất tay kéo A Bích đến bên cạnh, lại ra lệnh Ngũ Sắc Giới đem A Bích và Thiên Hậu nhốt vào một đại điện, sau đó nhìn đám Thiên Binh Thiên Tướng trầm giọng nói ra:
“Nàng tạm thời bị ta giam lỏng, tương lai của Châu Miên Mạn là tốt hay xấu phụ thuộc vào biểu hiện của các ngươi!”
“Hừ!” Thiên Binh Thiên Tướng ngoảnh mặc làm ngơ, không thèm để ý đến hắn.

Quân Trích Điệp sắc mặt nghiêm túc, lần đầu tiếp quản quân đội mạnh mẽ và đông đảo như vậy cũng khiến nàng có áp lực không nhỏ.

Nhưng may mắn đã thu giữ tất cả Linh Hồn Bổn Nguyên, không lo bị phản bội, nàng cũng an tâm bắt đầu huấn luyện.

Vô cùng trót lọt, dưới trướng Lạc Nam lại có thêm một nhánh quân hùng mạnh và trung thành.

Mặc dù khái niệm trung thành này là thông qua Linh Hồn Bổn Nguyên áp chế, nhưng hắn không mấy bận tâm.

Từ đầu đến cuối, ngoại trừ A Bích, Na Tra và Thiên Hậu ra, Thiên Binh Thiên Tướng và Thiên Đình đều là kẻ thù của hắn, điều này vô pháp thay đổi.

Mà đối với kẻ thù của mình thì Lạc Nam chưa từng nhân nhượng hay mềm lòng.

Không giết sạch, trái lại cho bọn hắn cơ hội sống là nhân từ lắm rồi.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam lại nhìn Na Tra và Phù Đổng mở miệng:
“Các ngươi đi theo ta!”

Đứng trên đỉnh thái sơn, nhìn xuống khung cảnh mênh mông của Ngũ Sắc Giới bên dưới và liên quân Nghịch Long, Na Tra và Phù Đổng cảm thán liên tục:
“Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cả thành tựu cả nhân và lực lượng dưới trướng của ngươi đều chuyển biến nghiêng trời lệch đất, thật sự khiến chúng ta tự thấy hỗ thẹn!”
Đặc biệt là khi chứng kiến bên cạnh Lạc Nam lúc này có những Tôn Hầu Tử, Vô Chi Kỳ hùng mạnh, hai người càng siết chặt nắm tay.

Bọn hắn cố gắng trở nên thật mạnh để sát cánh cùng Lạc Nam, hiện tại xem ra vẫn còn chưa đủ.

“Haha, các ngươi khiến ta hổ thẹn mới đúng!” Lạc Nam khoác vai hai người cười lớn:
“Trong thời gian ngắn chiến lực đại tăng, còn đột phá cả Thiên Đế, trong khi đó ta vẫn dậm chân tại chỗ ở Đại Đế!”
“Nếu ngươi là Thiên Đế thì bọn ta cũng không bị đả kích như vậy!” Na Tra cùng Phù Đổng nhìn nhau cười bất đắc dĩ.

Đại Đế nhưng có thể đánh cả hai Thiên Đế như bọn hắn, tu vi cao có gì đáng tự hào sao?
“Không nói những thứ nhàm chán này!” Lạc Nam khoác khoác tay:
“Con đường phía trước còn rất dài, thành tựu hôm nay chưa hẳn là của ngày mai, Thiên Đế không phải giới hạn cuối cùng!”
Na Tra cùng Phù Đổng nghiêm nghị gật đầu.

Đúng vậy, bầu trời phía trên Thiên Đế vẫn còn cực kỳ rộng lớn.

Bọn hắn sẽ cố gắng không ngừng nghĩ từng ngày để có thể trở thành hai chiến tướng mạnh nhất bên cạnh Lạc Nam.

Nếu ở mức độ Thiên Đế không thể làm được, vậy thì truy cầu cảnh giới cao hơn, tại những chiến trường lớn hơn.

“Mạt tướng tham kiến…” Nghĩ đến đây, cả hai chắp tay, muốn hành đại lễ.

Nhưng không, Lạc Nam đã phất nhẹ óng tay áo.

Thân thể hai người đứng thẳng, không thể hạ mình dù chỉ một chút.

“Nên nhớ rằng! ta luôn coi các ngươi là huynh đệ của mình, cái gọi là chủ tướng đừng nhắc lại nữa!” Hắn nhìn Na Tra và Phù Đổng nghiêm nghị nói ra.

Phù Đổng và Na Tra giật mình, trong lòng cảm động, theo sau đó là hào khí ngất trời cất tiếng cười lớn:
“Tốt, hahahaha!”
! Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ :D
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ.

(Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Paypal: nguyenphuochau12t2@gmail.

com
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận