Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


Lạc Nam từng bị Đại Thánh hành cho thừa sống thiếu chết, hiện tại dù chiến lực đại tăng nhưng hắn cũng không cho rằng mình có thể đánh bại Đại Thánh.

Vậy nên khi đối mặt với công kích của cường giả còn khủng bố hơn Đại Thánh là Thánh Vương, Lạc Nam chỉ còn một cách để đáp trả.

“Lấy tài sản nổ chết ngươi!”
Ngửa đầu gào thét một tiếng thật lớn.

Trong ánh mắt mộng bức của toàn trường, chỉ thấy Lạc Nam đột ngột cắn răng, vung tay ném ra kết hợp với một tiếng rống to:
“Bạo!”
Ánh mắt Bất Khương co rút lại mãnh liệt.

Chỉ thấy thứ mà Lạc Nam vừa ném là một kiện pháp bảo Thánh Cấp Ngũ Tinh hết sức bình thường.

Với thân phận của Bất Khương, Thánh Cấp Ngũ Tinh Pháp Bảo không có gì là đáng để kinh ngạc…
Đương nhiên đó chỉ là khi nó không đang dần dần phóng đại, sau đó ầm ầm nổ tung.

OÀNH!
Toàn bộ vũ trụ đều chấn động ngay một khoảnh khắc này.

Vô số tu sĩ cấp thấp thổ huyết tại chỗ dù cách xa ngàn vạn năm ánh sáng.

“Kẻ này điên rồi!”
Bất Khương trong lòng âm thầm chửi mẹ, điên cuồng thi triển thân pháp rút lui.

Mặc dù như vậy, vụ nổ xảy ra quá mức nhanh chóng và mạnh bạo, dư ba tàn phá tất cả với uy lực không cách nào để hình dung đã đuổi kịp Bất Khương, chấn động đến hắn toàn thân bạo liệt, nếu không phải sinh mệnh trâu bò của Bất Tử Tộc ít nhất cũng trọng thương sau khoảnh khắc này.

Hắn có nằm mộng cũng không lường được Lạc Nam lại làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

Trực tiếp cho Pháp Bảo Thánh Cấp Ngũ Tinh tự bạo để đối kháng với Thánh Vương Kiếm Khí.

Thông thường tại Nguyên Giới chỉ có Thánh Vương Cấp Thế Lực mới đủ khả năng sở hữu Ngũ Tinh Thánh Bảo, vậy nên việc kích nổ một kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo ngăn cản công kích toàn lực của Thánh Vương là hoàn toàn dư sài.

Khiến Bất Khương cảm thấy hoang đường chính là một tiểu tử ở tiểu vũ trụ vì sao liên tục sở hữu những thứ tốt đến như vậy?
Đầu tiên là Bí Tự Trận, sau đó lại đến Ngũ Tinh Thánh Bảo.

Càng bất hợp lý hơn chính là cái tên này quyết đoán hy sinh một kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo mà không hề nhíu mày dù chỉ một chút.

“Phá gia chi tử a…dù là bổn Thiếu Chủ cũng không dám tự bạo Ngũ Tinh Thánh Bảo, tên khốn phá gia chi tử này!” Bất Tử Thiếu Chủ bị nổ tan xác chỉ còn cái đầu cũng không nhịn được cao giọng mắng to.

Nan Thu Thánh Đao là Pháp Bảo cao cấp nhất của hắn nhưng cũng chỉ là Ngũ Tinh Thánh Bảo mà thôi.

Việc Lạc Nam kiên quyết tự bạo một kiện đồ vật cao cấp như vậy khiến ngay cả những tên con ông cháu cha như bọn hắn cũng cảm thấy sốt ruột.

“Chưa biết ai mới là con ông cháu cha chân chính đâu!” Tuế Nguyệt đứng ngoài hiện trường ánh mắt lấp lóe tràn ngập ý cười.

Nàng liên tưởng đến sư phụ Kim Nhi của Lạc Nam.

Với sự thần thông quảng đại của sư phụ Kim Nhi, nói không chừng Bất Tử Chí Tông và Bất Tử Tộc cũng không đáng giá nhắc tới.

Chắc hẳn là sư phụ Kim Nhi muốn khổ luyện Lạc Nam nên mới để hắn một mình đối địch như vậy, chỉ là đồ tốt trang bị cho hắn chưa bao giờ thiếu.

Tuế Nguyệt không hề biết rằng mình ngày càng tin vào những lời do Lạc Nam thuận miệng bịa ra một cách nghe vô lý nhưng lại cực kỳ thuyết phục.

“Mặc kệ thế nào, để xem lần này ngươi lấy gì chống lại bổn Thánh Tử!”
Sau khi cơ thể hoàn toàn phục hồi, Bất Khương lại chưa từ bỏ ý đồ.

Hắn tiếp tục lấy ra một Ngọc Bội bóp nát.

VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Lại là vô cùng vô tận Thánh Vương Lực ngưng tụ, uy áp với sức mạnh tuyệt đối khiến toàn bộ vũ trụ đều run rẩy.

Dù đã cảm nhận qua một lần nhưng khi Thánh Vương Lực xuất hiện thêm một lần nữa, toàn trường vẫn khó tránh khỏi bản năng cảm thấy kinh sợ.

Hiển nhiên Bất Khương không chỉ chuẩn bị một con bài cho mình.

Lúc này đây thay vì Kiếm Khí, Thánh Vương Lực lại hiển hóa thành một cái chân như cột chống trời, ẩn chứa sức mạnh có thể nghiền nát thương khung, đạp thẳng xuống đầu Lạc Nam.

“Thánh Vương Cước!” Bất Khương phụ họa quát lên một tiếng, khóe miệng treo lấy nụ cười gằn.

“Hahaha, đường huynh không hổ là đường huynh, thủ đoạn thật nhiều!” Bất Tử Thiếu Chủ cao hứng khoái trá cười lớn.

Chỉ là rất nhanh, nụ cười trên mặt hai người bọn hắn lại cứng ngắt…
Bởi vì chỉ thấy Lạc Nam tiếp tục ném ra một kiện đồ vật, khẩu hiệu quen thuộc lại được hắn hô vang:
“Lấy tài sản nổ chết các ngươi!”
Vẫn là một kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo, vừa xuất hiện liền trở thành vật hy sinh, ầm ầm tự bạo.

OÀNH!
Lực phản chấn cực đại khiến Vạn Cổ Bất Hủ Thân của Lạc Nam băng liệt, Bất Khương cùng Bất Tử Thiếu Chủ lại một lần nữa bị chia năm xẻ bảy trong những tiếng gào rú không cam lòng.

Đã sớm lường trước được Lạc Nam vẫn còn tài sản để chơi lớn, Tuế Nguyệt tương đối bình tĩnh.

Nàng nhân lúc toàn trường vẫn còn chấn động vì vụ nổ, lặng lẽ tiếp cận Thủy Hoàng.

“Không được!”
Đến khi Thủy Hoàng phát hiện thì cũng đã muộn, chỉ kịp thời kinh hô lên một tiếng đầy hoảng sợ.

“Hắn muốn ngươi chết…ngươi không sống được!” Tuế Nguyệt điềm tĩnh nói một câu.

Tuế Nguyệt Cung xoay tròn trong tay, vây quanh cung điện là Phá Tắc Thời Gian và Đa Hệ Chi Không đang dung nhập.

Trấn thẳng xuống đầu Thủy Hoàng một cách táo bạo.

PHỐC!
Máu thịt đầy trời, cơ thể Thủy Hoàng tan thành bột mịn.

“Ngươi không thể giết ta…Bất Tử Chí Tông sẽ không tha cho ngươi!” Thủy Hoàng phóng thích Linh Hồn hoảng loạn lớn tiếng gào thét nhằm uy hiếp nàng.

Đáng tiếc Tuế Nguyệt chẳng thèm để tâm, Phá Tắc Thời Gian vây nhốt linh hồn Thủy Hoàng, vô số dòng chảy thời gian tán loạn đan xen đem hắn xóa bỏ.

Lại một vị cường giả hàng đầu vũ trụ chết đến không thể chết hơn được nữa.

Ở phía bên kia, Quỷ Đỏ và Lâm Tích cũng đã càn quét chúng Nguyên Lão Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện cùng với tàn dư của Thủy Tổ Ma Tộc.

Khi Bất Tử Thiếu Chủ và Bất Khương không gia nhập chiến trường, địch nhân đối với mấy người Tuế Nguyệt chẳng khác nào cá nằm trên thớt.

Thế trận một chiều đã dập tắt hoàn toàn hy vọng của đám người bọn hắn.

Trong tình cảnh loạn lạc, vô số Chấp Pháp Săn Ma, Chấp Pháp Tru Tiên và tộc nhân của Thủy Tổ Ma Tộc muốn đào tẩu.

“Long Tộc nghe lệnh, Đế Long Triệu Tập Lệnh trong tay ta!”
Long Khuynh Thành vừa mới trở về, nâng lên tấm Lệnh Bài cao quý nhất của Long Tộc, chân mày như kiếm, Long Uy kinh thiên:
“Vây giết tất cả dư nghiệt Săn Ma Điện, Tru Tiên Điện và Thủy Tổ Ma Tộc!”
Nhìn thấy Đế Long Triệu Tập Lệnh nằm trong tay nàng, lại thêm thân phận danh chính ngôn thuận của Long Khuynh Thành, không người dám không phục.

Long Tán, Long Chiến đám người chắp tay nghiêm nghị quát:
“Tuân mệnh Tộc Trưởng!”
Trên tay Long Chiến cầm lấy cái đầu rồng của Long Ngạo Hải, trên tay Long Tán cũng xách theo một mớ Long Châu của đám Trưởng Lão trung thành với Long Ngạo Thiên.

Tất cả Long Tộc phản loạn đều đã bị diệt trừ.

“Xin nghe theo Tộc Trưởng phân phó!” Vạn Long Quân đồng thanh rống to như sấm.

Sau một phen nhục nhã mà Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Hải đám người gây ra, Long Tộc cần nhanh chóng chứng minh chính mình để rửa sạch nhục nhã.

“Toàn quân theo ta, giết sạch!” Với phong phạm của một nữ tướng tung hoành chiến trường nhiều năm, Long Liên dễ dàng dẫn dắt Vạn Long Quân hành động.

Toàn quân chiến ý và sát cơ đằng đằng, bắt đầu công cuộc vây giết, thanh trừng dư nghiệt.

Mà ở phía bên kia, Bất Khương đã sớm phẫn nộ đến hai mắt đỏ ngầu, toàn thân run lẩy bẩy, nào còn chút dáng vẻ bình ổn như ban đầu.

Ngón tay trỏ của hắn run run chỉ về phía Lạc Nam, nghiến răng nghiến lợi:
“Để ta xem ngươi còn sót lại bao nhiêu Thánh Bảo!”
Nói xong, một hơi ném ra ba khối Ngọc Bội ngưng tụ Thánh Vương Kỹ.

Lấy thế tam hoa tụ đỉnh, oanh tạc đến Lạc Nam và phạm vi vạn dặm xung quanh hắn.

Lạc Nam vẫn mặt không biểu tình nhưng trong lòng thì đang rỉ máu.

Nhờ cuộc đại chiến quy mô toàn vũ trụ lần này mà Điểm Danh Vọng thu về kha khá, còn chưa kịp kiểm kê đã phải điên cuồng mua sắm trên Cửa Hàng May Mắn đổi lấy Thánh Bảo chống lại thế công tưởng chừng là hủy diệt của Bất Khương.

Trung bình mỗi kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo cộng thêm chi phí làm mới Cửa Hàng cũng có giá gần nghìn Điểm Danh Vọng, vài kiện Thánh Bảo Ngũ Tinh là đủ đổi Huyết Mạch cấp cao rồi.

Chiến đấu kiểu này chẳng khác nào đang đốt tài sản của mình, Lạc Nam không mong muốn chút nào.

Nhưng ít nhất bề ngoài hắn phải ra vẻ để dọa sợ Bất Khương.

Thế là Lạc Nam vẫn kiêu căng đến cực điểm, mạnh mồm tuyên bố: “Thứ ta không thiếu nhất chính là tài sản!”
Lần này để Bất Khương triệt để khiếp đảm, Lạc Nam trực tiếp mua năm kiện Thánh Bảo Ngũ Tinh ném ra.

OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Chiến trường bị tàn phá ngày một lớn, vụ nổ kinh hoàng liên miên không dứt làm lòng người bất an.

Phạm vi hóa thành hiểm địa đã lớn hơn gấp hàng trăm lần Hải Long Tiên Vực tồn tại trước đó.

Ai cũng lo lắng tận thế sẽ phủ xuống bất cứ lúc nào, ngay cả những sinh linh ở hạ giới xa xôi cũng quỳ rạp xuống hết vì khiếp sợ.

Cuộc chiến này quy mô thật sự quá lớn, một kẻ liên tục tự bạo Ngũ Tinh Thánh Bảo thì ngay cả ở Nguyên Giới cũng rất hiếm khi được chứng kiến.

“Ngươi ngươi ngươi…” Bất Khương đã không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng lúc này của mình.

Cơ thể của hắn đã nát bấy sau khi năm kiện Ngũ Tinh Thánh Bảo tự bạo đối kháng với ba luồng công kích toàn lực của Thánh Vương cấp cường giả.

Lạc Nam cũng chẳng khá hơn chút nào, sau khi dùng cơ thể ngạnh kháng một phần lực lượng nhằm lợi dụng Luyện Thể, hắn liền trốn vào Bá Đỉnh ngồi khoanh chân xếp bằng.

Lạc Nam ước tính sau chuyện lần này mình sẽ đột phá Thiên Thể Đế.

Luyện thể như hắn cũng phá của không ai bằng, mượn vụ nổ của hàng loạt Ngũ Tinh Thánh Bảo và công kích của Thánh Vương để luyện thể, nghe qua đã tê dại cả da đầu, vô số thiên chi kiêu tử ở Nguyên Giới cũng không có đãi ngộ như vậy.

“Đường huynh, ta hoài nghi tên gia súc Lạc Nam này là con riêng của một vị Cấm Kỵ nào đó!” Bất Tử Thiếu Chủ ghen ghét đến phát điên.

Mảnh vụn cơ thể của hắn đang chật vật dung nhập lại, cái miệng đứt lìa vẫn không nhịn được phải buông lời đố kỵ.

Dù là Thiếu Chủ của Thiên Địa Sủng Nhi như hắn cũng không thể sở hữu cùng lúc nhiều Ngũ Tinh Thánh Bảo giống Lạc Nam, chưa kể tên này còn đem chúng tự bạo.

Hành vi phá gia chi tử như vậy làm rất nhiều con ông cháu cha phải mặc cảm đấy.

Bất Khương trầm mặc, trong lòng hắn cũng hoài nghi như Bất Tử Thiếu Chủ.

Dù là nội tình của Trụ Việt Tông cũng không đến mức đem Ngũ Tinh Thánh Bảo ra tự bạo liên tiếp như vậy a.

Đối với nhiều thế lực ở Nguyên Giới mà nói, Ngũ Tinh Thánh Bảo còn quý giá hơn một tiểu vũ trụ thông thường.

Chẳng qua cái tiểu vũ trụ này vô tình có quá nhiều thứ tốt nên giá trị mới cao hơn mà thôi.

“Tạm thời rút lui đi, có trời mới biết tên khốn đó còn Thánh Bảo hay không!” Bất Khương bất đắc dĩ nói.

“Ngươi xuống đây một mình à? Vì sao chưa thấy ai hỗ trợ?” Bất Tử Thiếu Chủ hoài nghi hỏi.

“Đứng lại đừng chạy trốn!”
Hắn vừa dứt lời, âm thanh thánh thót vang lên bên tai, đã chứng kiến những cảnh tượng xém chút lòi cả tròng mắt ra ngoài.

Chỉ thấy một tiểu cô nương cưỡi heo đang điên cuồng truy sát một thành viên của Bất Tử Tộc, cái miệng nhỏ nhắn liên tục khiêu khích yêu cầu địch nhân của mình ngừng chạy trốn.

Chưa dừng lại ở đó, Lạc Kỳ Nam xuất trần như tiên, áo trắng như tuyết đứng trên lưng Thần Thú Thanh Loan, bay cùng còn có hai vị Thiên Mệnh Huyền Phượng, một vị Tịch Diệt Phượng Hoàng cũng đang rượt một vị Bất Tử Tộc khác chạy té khói.

“Cháu trai ngoan, ăn các Hầu Gia Gia một gậy!”
Âm thanh chiến đấu vẫn nối liền không dứt, Hỗn Thế Tứ Hầu liên thủ đàn áp một kẻ khác, cũng lại là thành viên của Bất Tử Tộc.

Hi Vũ dẫn đầu chúng nữ Làng Nhất Thế và Hậu Cung vây giết một tên khác, công kích liên miên bất tuyệt đánh cho hắn chia năm xẻ bảy không ngừng, chưa kịp dung hợp trở lại đã bị đánh cho tiếp tục phân rã.

“Cái này…cái này…cái này…” Bất Tử Thiếu Chủ dụi dụi hai mắt của mình.

Hắn đã nhìn thấy bốn vị Nhập Thánh Cảnh cường giả đang bị phe cánh của Lạc Nam truy sát, đè ra đánh như chó mất chủ.

Nếu không phải bọn hắn đều là Bất Tử Tộc chỉ sợ đã chết hàng trăm nghìn lần.

“Thiếu Chủ, Thánh Tử mau cứu chúng ta!” Bốn người bọn hắn gào thét thảm thiết.

Tiểu vũ trụ này thật là không có thiên lý a, chưa bao giờ nghĩ Nhập Thánh Cảnh cường giả sẽ bị tu sĩ “yếu ớt” trong vũ trụ khi dễ thành ra bộ dạng như vậy.

“Một đám phế vật vô dụng!” Bất Khương nổi giận ngút trời.

Mặc dù mấy con hàng này chỉ là đệ tử phổ thông của Bất Tử Tộc, thân phận không thể nào sánh bằng hắn và Bất Tử Thiếu Chủ, nhưng nói gì thì nói các ngươi cũng là Thiên Địa Sủng Nhi, Nhập Thánh Cảnh cường giả…chẳng phải sẽ như hổ nhập bầy cừu sao? vì sao mấy con hổ đang bị bầy cừu liên thủ bẻ gãy nanh vuốt?
“Đường huynh, đã phí công xuống thì mang theo cường giả mạnh một chút a…” Bất Tử Thiếu Chủ bất mãn nói:
“Ngươi mang đám chó má này theo làm gì để mất mặt vậy hả?”
“Hừ, cường giả lợi hại đến đâu bị quy tắc vũ trụ áp chế cũng không thể phát huy toàn lực, chi bằng cử bọn chúng là được để tránh dùng đao mổ trâu giết gà!” Bất Khương bực mình đáp:
“Nào ngờ cái tiểu vũ trụ này xảy ra quá nhiều điều vô lý!”
Trước khi nhắm vào tiểu vũ trụ này, Bất Tử Chí Tông cũng đã xâm chiếm nhiều tiểu vũ trụ khác, quá trình diễn ra cực kỳ dễ dàng thuận lợi, nào đã từng gặp phải tình cảnh như hiện tại?
“Cũng may lần này ta mang theo năm người, còn một người nữa vẫn chưa chật vật, chắc là đang chuẩn bị lập công.

” Bất Khương nói.

“Phù phù phù…” Hắn vừa nói xong đã nghe thấy tiếng thở hổn hển bên cạnh mình.

Quay mặt nhìn sang, tên Bất Tử Tộc cuối cùng lộ diện, ngón tay run rẩy chỉ về phía Tiểu Thiên Ý nói:
“Nha đầu đó là quái vật, vừa công kích một lần đã đem ta đánh bay!”
Tiểu Thiên Ý cũng cảm nhận được tình huống bên này, nàng đưa mắt nhìn sang, chân mày dựng thẳng, nãi thanh nãi khí khinh bỉ quát:
“Tên nhát chết đây rồi, Ma Vương siêu cấp ta đây còn chưa kịp đánh đã dọa ngươi bỏ chạy như chuột!”
“Đó là cẩn thận, ngươi biết cái gì?” Tên này không phục đáp lại.

Bất Khương cùng Bất Tử Thiếu Chủ sắc mặt tối sầm, hận không thể tìm cái lỗ để chui xuống.

Tuy cảm thấy mất mặt đến cực điểm, bọn hắn vẫn không thể không cứu tộc nhân của mình.

Bất Khương cắn răng, lấy ra thêm vài khối Ngọc Bội ẩn chứa Thánh Vương Kỹ, uy hiếp quát lạnh:
“Tất cả dừng tay, bằng không lão tử cho nổ tung tất cả!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận