Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


Chương 395
Ở bên ngoài, Tiêu Khôn Hoằng đang đứng một mình.
Dù gì thì nơi để phụ nữ chọn quần áo thì anh đều không hứng thú lắm.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy gần đó có một cửa hàng đồ trẻ em, trong cửa hàng treo rất nhiều quần áo dành cho trẻ em, trông rất dễ thương.
Trong số đó, có chiếc áo khoác hình chú thỏ trắng như tuyết, nhìn rất dễ thương.
Nếu để cho con gái mặc, thì thực sự sẽ rất dễ thương.
Tiêu Khôn Hoằng nghĩ lại thấy dường như mình chưa bao giờ tự tay mua bất cứ thứ gì cho các con, tình yêu của người cha lâu ngày không xuất hiện bỗng dưng tràn ngập trong anh, anh quay sang sải bước cửa hàng đồ trẻ em bên cạnh.
Anh mặc một bộ đồ sẫm màu, khí chất trưởng thành của anh hoàn toàn không phù hợp với không khí nhẹ nhàng, ấm áp của cửa hàng đồ trẻ em.
Khi Tiêu Khôn Hoằng đứng trong cửa hàng, anh ta lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Có không ít bà mẹ trẻ đang nhìn trộm anh, một người đàn ông đẹp trai như vậy, nhìn phát là biết bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, không ngờ anh ta lại đích thân đi mua quần áo cho con mình?
Cảnh tượng này, thật sự đáng yêu quá đi.
Tiêu Khôn Hoằng một mình đứng trước những chiếc giá đầy ắp quần áo, nhìn thấy rất nhiều đồ dùng của trẻ em, trong số đó có quần áo dành cho trẻ sơ sinh, mấy bộ đồ đó còn nhỏ hơn cả lòng bàn tay của anh.
Anh không nhịn được mà cầm lên một đôi tất nhỏ, trái tim anh như bị cái gì đó chặn lại.
Nếu ngay từ đầu anh ta không bị lỡ mất quá trình phát triển của những đứa nhỏ, nếu như anh có thể ở bên cạnh bảo vệ chúng từ lúc chúng mới được sinh ra, thì anh đã có thể nhìn thấy hình dáng của những đứa nhỏ lúc chúng còn là trẻ sơ sinh rồi.
Giống như thế này, chúng sẽ đi đôi tất nhỏ như này.
Những bàn tay nhỏ nhắn, những cái chân xinh xắn, toàn bộ cơ thể chúng đều mềm mại.
Tiêu Khôn Hoằng chạm vào ngực của mình, những thứ anh nợ những đứa nhỏ, thật sự là quá nhiều.
Anh ấy cũng đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
“Khụ khụ, chào anh, anh có cần giúp đỡ gì không ạ? Nếu anh không hiểu về cái gì, thì tôi có thể giới thiệu cho anh”.

Nhân viên mang chút căng thắng nhìn anh.
Người đàn ông này từ lúc vào đây, đã đứng yên ở đây một hồi lâu, cũng không nói muốn mua gì.
Dù thế nào đi chăng nữa, việc chào hỏi khách hàng vẫn là điều bắt buộc.
Tiêu Khôn Hoằng đặt đôi tất trong tay xuống: “Tôi muốn mua vài bộ đồ cho mấy đứa nhỏ, với một số đồ thường ngày chúng cần dùng”.
“Cho tôi hỏi là con của anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Hóa ra anh chàng đẹp trai này đã kết hôn và có con rồi, đúng là những người đẹp trai đều đã kết hôn hết rồi.
“Hơn bốn tuổi rồi”.
Bốn tuổi?
Người bán hàng hết sức sửng sốt, tại sao đứa nhỏ đã hơn bốn tuổi rồi, mà nãy giờ anh lại cứ đứng ở khu vực dành cho trẻ sơ sinh?
Cô còn cứ tưởng con của anh chỉ vừa mới chào đời.
Thật sự là suy nghĩ của người giàu không thể hiểu được.
“Hóa ra đã bốn tuổi rồi à.

Quần áo và đồ chơi dành cho trẻ em ở bên này, cho tôi hỏi là anh mua cho con trai hay con gái thế ạ?”
“Tôi có một con gái và hai con trai”.

Tiêu Khôn Hoằng nhếch miệng: “Sinh ba”.
“Ô, anh đúng thật là hạnh phúc, hoá ra là sinh.

Thật là hiếm gặp quá”.

Nhân viên bán hàng đột nhiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, cô ta nhanh chóng giới thiệu mẫu quần áo mới nhất: “Đây là những kiểu dáng thịnh hành gần đây dành cho trẻ em.

Anh có số đo của các con không?”
Tiêu Khôn Hoằng rơi vào trầm mặc.
Anh ta đúng thật là không biết số đo của mấy đứa nhỏ.
Anh rơi vào trầm lặng trong một khoảng thời gian ngắn, và có chút gì đó thật ngại ngùng Cô nhân viên nhìn anh: “Vậy những đứa nhỏ thích màu gì và thích nhân vật hoạt hình nào?”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Những thứ này anh cũng không biết nốt, bình thường anh toàn để cấp dưới đi mua những thứ như thế này.
Hôm nay là lần đầu tiên anh tự đi mua đồ cho những đứa nhỏ.
Thì ra muốn mua những thứ này cho con, còn cần biết những điều này à.
Nhân viên nhanh chóng nhìn vào mắt Tiêu Khôn Hoằng, ánh mắt nhìn anh từ một người cha mẫu mực, dần trở thành một tên cặn bã, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đứa nhỏ đã hơn bốn tuổi rồi, nhưng đến cỡ quần áo của con mình mà cũng không biết.
Cũng không biết con mình thích cái gì.
Tiêu Khôn Hoằng ho khan một tiếng, làm ra động tác mô phỏng: “Có lẽ là cao như vậy, không béo cũng không gầy”.
Nhân viên gạt đi ánh mắt khinh thường, dù sao cũng là khách đến cửa hàng, không thể đuổi người ta đi được.
Cô mang một số quần áo phù hợp đến: “Anh cho tôi hỏi bình thường con của anh hay mặc quần áo có chất liệu như thế nào? Chúng có bị dị ứng với chất liệu nào không?”
Tất cả những câu hỏi mà nhân viên đưa ra, Tiêu Khôn Hoằng một câu cũng không trả lời được.
Người đàn ông vốn luôn bình tĩnh, lúc này đây thực sự cảm thấy có chút hoang mang muốn chạy trốn.
Anh ấy thực sự không đủ tiêu chuẩn.

Trợ lý Tiêu ở bên cạnh đứng nhìn cảm thấy ông chủ thực sự sắp không chịu nổi nữa, trực tiếp nói: “Hay là anh gọi điện cho phu nhân hỏi thử xem sao?”
Liên quan đến vấn đề này, trợ lý Tiêu thực sự không trả lời nổi.
Dù gì thì trước đây anh ta đều phân công cho cấp dưới đi mua.
Lúc ở khu biệt thự Thiên Thượng số một, cũng toàn là mợ Hồng lo chuyện của mấy đứa nhỏ, anh ta với Tiêu Khôn Hoằng thực sự không hiểu nhân viên đang nói cái gì cả.
Câu hỏi này thực sự quá khó đi thôi.
Tiêu Khôn Hoằng hít một hơi thật sâu: “Mỗi kiểu đều lấy một bộ đi”.
Nếu không biết thì thử hết từng bộ một vậy.
Nhân viên lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc, thái độ lập tức thay đổi: “Được ạ”.
Khó khăn lắm mới gặp được một người mua hàng hào phóng như vậy, tiền thưởng tháng này có chắc rồi.
Ngay sau đó, những nhân viên đứng bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng đều không ngừng giới thiệu cho anh rất nhiều thứ khác.
Về cơ bản chúng đều là những thứ có ích cho trẻ em, Tiêu Khôn Hoằng đều không từ chối.
Nhân viên cười tít cả mắt lại: “Quả này giàu chắc rồi”.
Nhưng khi chuẩn bị thanh toán, Thi Nhân lại tình cờ đã mua sắm xong, nhưng lại không thấy Tiêu Khôn Hoằng đâu.
Do vệ sĩ nhắc nhở nên Thi Nhân mới biết là Tiêu Khôn Hoằng đã vào cửa hàng đồ trẻ em.
Cô bước vào trong cửa hàng, thấy bên cạnh anh có rất nhiều giỏ, trong đó đựng rất nhiều thứ.
Thi Nhân ngạc nhiên hỏi: “Anh mua nhiều đồ vậy? Cho ai à?”
“Không, anh mua cho các con mà”.
Tiêu Khôn Hoằng ho khan, ánh mắt có chút áy náy, vừa rồi bị nhân viên dạy cho một bài học, anh mới nhận ra bản thân mình thật sự chưa đủ tư cách làm một người cha tốt.

“Mua cho mấy đứa nhỏ, để em xem nào?”
Thi Nhân đưa túi cho trợ lý Tiêu, sau đó cúi xuống kiểm tra đồ trong giỏ, cô không nhịn được cười: “Ở đây có rất nhiều thứ mấy đứa trẻ không dùng tới đâu”.
Cô lấy ra mấy thứ: “Những món đồ chơi này, mấy đứa nhỏ đã không chơi từ lâu rồi”.
“Vậy, vậy thì không mua nữa”.

Khi Tiêu Khôn Hoằng đối mặt với phu nhân, anh nhìn vào khuôn mặt của cô, ánh mắt anh thể hiện ra những cảm xúc mà chính bản thân anh cũng không hề để ý đến.
“Chất liệu của bộ quần áo này không ổn, mùa đông mấy đứa nhỏ mặc sẽ không ấm”.
“Đôi giày này cỡ bị nhỏ rồi”.
“Và chiếc áo khoác này cũng hơi to”.
Thi Nhân đã kiểm tra hết một lượt và thấy rằng về cơ bản không có cái nào đạt tiêu chuẩn, rất nhiều thứ ở nhà đã có rồi, mua lại cũng không để làm gì.
Dù gì thì mấy đứa nhỏ cũng lớn rất nhanh, những quần áo này sang năm mặc sẽ không còn vừa nữa.
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cái giỏ nhíu mày: “Không có cái nào phù hợp sao?”
Không thể nào, anh đã chọn lâu như vậy, không có thể nào không có cái nào phù hợp đượ!
c Thi Nhân cảm thấy có chút không giữ lại thể diện cho anh ấy, miễn cưỡng chọn một chiếc áo khoác hình con thỏ màu trắng trong giỏ ra: “Cái này đi, Mạc Tiểu Khê chắc thích nó lắm đấy”.
“Được”.
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng ngay lập tức dịu đi rất nhiều khi thấy cô ấy chọn chiếc áo này.
Ban đầu anh ấy cũng nghĩ chiếc áo này rất đẹp.
“Nhưng mà, chỉ có một cái thôi sao?”
Nhân viên nhanh chóng lấy mẫu cho nam ra và nói: “Có cả mẫu nam nữa.

Chị nghĩ cỡ này có ổn không?”
Mặc dù rất tiếc vì không thể kiếm được một khoản lớn.
Nhưng ba cái áo này đều là hàng mới, giá cũng không rẻ, bán được tận ba cái cũng ổn rồi.
Làm người đừng quá tham lam.
Cuối cùng, Thi Nhân chọn ba chiếc áo khoác cùng loạt và bỏ vào giỏ: “Mua mấy cái này đi”.
Tiêu Khôn Hoằng âm thầm lấy thẻ ngân hàng ra thanh toán!
Cái này thì anh biết làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận