Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái


Chương 463
“Không cần đâu, để em tự làm.


“Toi qua đã vất và cho em rồi, bây giờ để ông xã đến phục vụ cho em.


Người đàn ông tiến sát lại, cuối cùng Thi Nhân không còn cách nào, đành mặc anh sắp xếp.

Đương nhiên trong quá trình đó, anh cũng ăn không ít đậu phụ của cô.

Thi Nhân mặt đò tía tai xấu hổ, ánh mắt người đàn ông mang theo vui vẻ: “Rất xinh đẹp.


Từ trong ra ngoài đều là quần áo do anh tự tay chọn.

Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, trong lòng đột nhiên càng vui hơn.

Cảm giác này giống như tất cả mọi người của bà xã anh đều thuộc về anh vậy.

Cảm giác nắm giữ toàn bộ mọi thứ, khiến anh rất mãn nguyện.

Tiêu Khôn Hoàng ôm chặt người trong lòng củi đầu hơn lên trán cô: “Xuống dưới ăn sáng thôi, anh cảm thấy chắc em đã đói rồi.


Em có thể tự mình đi xuống, anh bỏ am ra trước di.


Thi Nhân đỏ mặt giấy dua thoát khỏi vòng tay anh, bình thường khi ở bên ngoài, người đàn ông này biểu hiện rất lịch lãm, nhưng lúc riêng tư như thế nào, cũng chỉ có cô mới biết.

Quả nhiên cho dù đàn ông có biểu hiện tốt thế nào thì trên thực tế đều giống nhau hết thôi.

Tiêu Khôn Hoằng thấy cô sắp bùng nổ, cũng vô cùng dễ nói buông tay ra, miễn đùa quá trớn, những phúc lợi sau này của mình sẽ biến mất.

“Vậy anh đợi em bên ngoài.



Lúc này người đàn ông ngoan ngoãn rời khỏi phòng thay đồ.

Thi Nhân chỉnh lý lại quần áo, chọc chọc mặt mình, nhìn người phụ nữ đắc mặt hồng hào trong gương, cô không nhịn được mà lấy tay che mặt.

Cô phải thừa nhận một điều, rằng hình như cô cũng có ý đồ gì đó với Tiêu Khôn Hoằng.

Đến bây giờ thân thể của cô vẫn còn nhớ rõ nơimà ngón tay của anh vừa chạm vào, thật sự có chút xấu hổ, Thi Nhân mày phải bình tĩnh, bình tĩnh, không thể bị anh ấy câu mất hồn như thế được.

mày nhất định phải làm chủ mối quan hệ này không thể để anh ay dắt mũi như vậy được.

Thân là một người phụ nữ thời đại mới, phải chịu được những cảm dỗ.

Thi Nhân tự cổ vũ cho mình trong gương, sau đó mới bước ra khỏi phòng thay đổ, cô ngẩng đầu là nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, khuông mặt nghiêng góc cạnh, mặt mũi chững chạc và anh tuần.

Người đàn ông xuất sắc như vậy, vậy mà lại là chồng cô.

Có một loại cảm giác đang ở trên đỉnh cao của cuộc sống.

“Xong rồi sao?”
Người đàn ông quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đầy sao, hấp dẫn người khác chìm đắm vào.

“Xong, xong rồi”
Thi Nhân vội vàng di chuyển tầm nhìn của mình, phải khống chế, phải khống chế.

Cô lỡ đang đi về phía trước, kết quả không cần thận giảm hụt, cơ thể trống rỗng, sắp bị ngã xuống cầu thang.

Nhưng eo cô lại được người khác ôm lấy, kéo lại.

Người đàn ông thở dài: “Sao đi đứng lại không cần thận như vậy chứ?”
Thi Nhân đỡ bên cạnh cầu thang, cảm thấy có chút xấu hổ, ngắng đầu nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên tức giận: “Anh nói là tại sao, nếu không phải tối qua anh, em mẹ nó sao có thể đi đứng cũng thấy đau chứ.


Bầu không khí lập tức im lặng.


Tiêu Khôn Hoằng thấp giọng cười một tiếng: “Xin lỗi “Nói xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì chứ?”
Thi Nhân một mặt chán ghét nhìn anh: “Tối nay anh ngủ ở thư phòng đi “Chỗ này không có thư phòng”
“Vậy thì anh ngủ cùng con đi.


“Giường của con quá nhỏ.


“Vậy em đi ngủ với con.

”Thi Nhân hát tay anh ra, người đàn ông ôm trán: Được rồi, cho dù có cẩn thận như vậy, nhưng vẫn chọc cô ấy giận rồi.

Sau này khó sống rồi.

Thi Nhân tự mình đến phòng khách ăn cơm không thèm nhìn Tiêu Khôn Hoằng lấy một cái.

Không lâu sau, đến cả ba đứa nhỏ cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao mẹ vẫn luôn không quan tâm đến cha vậy?
Mạc Tiểu Tây lon ton bước đến bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, nói nhỏ: “Cha ơi, cha cãi nhau với mẹ à?”
Người đàn ông nheo mắt: “Ừ, chính xác mà nói thi là mẹ con lại đang cầu gắt.

“Vậy chính là cãi nhau sao, cáu gắt là cái gì vậy?”
“Cáu gắt chính là không cho con ăn đồ ngọt, sau đó đến cơm con cũng không được ăn loại này nữa.

Bé Bánh Bao chu môi: “Cha không dễ thương chút nào, chả trách mẹ lại tức giận, ai, người đàn ông ngu xuẩn”
Tiêu Khôn Hoằng: ” *** Bé ba Mạc Tiểu Khê bị cha mình làm cho tức giận một lát, bàn tay mập mạp chắp sau lưng, giống nhưmột ông già vậy, đôi chân ngắn rời đi.

cha thật là đáng ghét mà.

Lúc nào cũng thích vạch trần khuyết điểm của mình, ăn đồ ngọt thì làm sao chứ? Con gái đáng yêu phải ăn đồ ngọt thì mới xứng chử.


Chả trách mẹ lại tức giận, cái này cũng có nguyên nhân mà.

Tiêu Khôn Hoàng ngồi trên sô pha, oán hận lại bản khoăn.

Lần này đến cả con gái cũng không thể chữa lành cho mình được.

Vào buổi chiều, Mạc Tử Tây đến khách sạn bọn họ ở, trong tay còn cầm không ít đồ đến.

Cô ấy vẫn luôn lang thang ngoài khách sạn, không biết mình có nên đích thân đi vào không.

Đi thì cô ấy lại nhớ đến lời của Tiêu Khôn Hoằng, cảm thấy rất áy náy.

Không đi, nếu như cô không đến, nữ thần có buồn không?
“Người đẹp Tây, sao cô lại đứng ở đây mà không đi vào vậy?”
Khí Diệp Tranh đến, đúng lúc nhìn thấy có một người con gái đứng bên ngoài khách sạn, trong taycòn cầm rất nhiều quả.

“Ha ha, là anh à.

Tôi đang chuẩn bị đi vào Mạc Tử Tây thấy có người đến cùng mình đi vào, nhất thời cảm thấy dũng cảm hơn.

“Vậy đi thôi, đi cùng nhau.

Thật ra Diệp Tranh thấy trong đáy mắt của Mạc Tử Tây có giấu chuyện gì đó, nhưng anh ta không vạch trần, Thi Nhân không phải là người có thù hận như vậy.

Tình bạn giữa phụ nữ chính là kỳ lạ như vậy đấy.

Mạc Từ Tây vui vẻ bước vào, nhìn thấy ba đứa nhỏ đang lặn lộn trong bể bơi, trên người còn có phao bơi.

“Chị Tử Tây.

Bé Bánh Bao ngồi trên một con vịt màu vàng, sau khi nhìn thấy Mạc Tử Tây, cô bé cố gắng vẫy tay với cô ấy.

Cô bé mặt một bộ đồ tắm màu vàng, ngồi trên một phao bơi giống như một bông hoa hướng dương nhỏ.

Mạc Từ Tây cười nói: “Hôm này không ra ngoài chơi sao?”
“Bên ngoài quá nóng, cha nói sẽ bị rám nắng”
Diệp Tranh nhưởng mày: Đây rõ ràng là lấy có mà.

Chỉ cần trang bị đầy đủ, thì sao có thể bị rám năng được chứ, rõ ràng là Tiểu Khôn Hoảng không muốn dẫn bọn nhỏ ra ngoài chơi, mới đặc biệt lấy cái cơ này, Quan trọng nhất vậy mà bọn nhỏ cũng tin.

không đúng lẽ tự nhiên mà.


Mạc Từ Tây đứng bên ngoài, cô ấy nhìn Diệp Tranh: “Hay là anh giúp tôi mang quà vào nhé.


“Tôi cảm thấy cô nên đích thân mang vào thì sẽ tốt hơn.

Cũng không thể cả đời này không gặp lại nhau, hơn nữa chị dâu tôi không phải người nhỏ mọn như vậy, nếu cô không đi, chắc chị dâu sẽ nghĩ nhiều.


Mạc Từ Tây nặn ra một nụ cười: “Tôi, tôi không biết nên nói gì cả”
“Đi vào thì biết thôi.


Diệp Tranh là bác sĩ tâm lý, anh ta hiểu rất rõ về vấn đề này.

Chắc Mạc Tử Tây vì chuyện ở bữa tiệc hôm qua, cảm giác áy náy, mới không dám đi gặp Thi Nhân.

Nhưng chuyện này, cũng không phải tất cả đều tại Mạc Tử Tây.

Khi hai người ở cửa còn đang rối rắm, thì Thì Nhậm đã đi đến, khi cô nhìn thấy Mạc Tử Tây thì ngạc nhiênnói: “Tử Tây, em đến rồi à?
“Vâng ạ, em đến tặng chị ít đổ đặc sản”
“Được rồi, đúng lúc chị đang cắt hoa quả, cùng vào ăn chung với nhau đi Thật ra Thi Nhân chuẩn bị hoa quả cho bạn nhà, kết quả không ngờ Mạc Tử Tây và Diệp Tranh lại đến, có điều cũng rất đúng lúc.

Mạc Từ Tây ngồi trên sô pha, có chút thận trọng, không ngờ nữ thần lại không tức giận.

“Mọi người đợi một chút, chị vào phòng bếp rửa hoa quả cho mọi người.


Diệp Tranh ném cho Mạc Từ Tây một ánh mắt, sau đó Mạc Từ Tây đứng dậy đi theo Thi Nhân: “Nữ thần, để em giúp chị.


Sau khi hai cô gái đi, Diệp Tranh mới lắc đầu.

Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng đi từ trên tầng xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta: “Điều tra thế nào rồi.


Cô chủ họ nhà họ Mạc, nhất định là có vấn đề.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận