Tiểu Thư Kỳ Quái

Ban đêm, tiếng côn trùng kêu chít chít, lại không lấn át được tiếng nỉ non mỏng manh. Từ trong phòng bay tới tâm của người đang đứng ngoài cửa nghe lén.

Tiểu Liên cứng ngắc đứng ở ngoài cửa, nội tâm rung động nói không nên lời, nàng nắm chặt tay, kinh hồn táng đảm nghe thanh âm phòng trong, một tiếng kia giống như rên rỉ âm phù, lần lượt giống như ai đang kêu khóc …

Người trong sương phòng đang làm gì? !

Tiểu Liên tim đập mạnh và loạn nhịp, nhìn cái chổi trong tay, nhớ lại mục đích của nàng, nguyên bản nàng nghĩ mau tới đây dọn dẹp để tiến hành kế hoạch đưa Tả Kinh lên giường lúc trước của nàng.

Nàng nghĩ trèo lên giường của Tả Kinh, hoài đứa nhỏ của hắn, làm cho hắn làm chủ của Hàn phủ

Nhưng nay… Nàng lăng ngốc đứng ở tại chỗ, thanh âm ái muội kia theo trong phòng Tả Kinh truyền đến, nàng có ngốc nghếch mấy cũng biết bên trong chính đang tiến hành chuyện gì!

Là bát thuốc tráng dương kia phát huy công dụng, nàng hối hận chính mình chậm một bước, để Phạm Dư Quỳ chiếm tiện nghi …

“Không cần…”

Tiếng rên rỉ mỏng manh dật ra, chậm rãi đi đi vào lỗ tai, chui vào màng tai của nàng.

“Tả Kinh…” tiếng quát to cùng âm thanh thân mình mềm mại đổ xuống, làm như vô lực không thể tiếp tục thừa nhận nhiều hơn nữa

Trời ạ… Hắn thực thô lỗ sao? Rất đau sao? !

Tiểu Liên tim gia tốc đập mạnh, cảm giác thân thể dâng lên một cỗ cảm giác không hiểu, làm mặt nàng đỏ bừng.

Nàng cực kỳ sợ hãi, phút chốc bỏ lại cái chổi che mặt mà đi.

Sự việc kia không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng không cần a~

~~~~~~~~~~~

Nhẫn ngọc lại là màu xanh biếc.

Phạm Dư Quỳ nhìn thật kỹ, hoài nghi chính mình có bệnh mù màu.

Màu đỏ? Màu xanh?

Nàng không khỏi vươn tay, ở nháy mắt chạm vào nhẫn ngọc, thân hình giật nảy mình.

Nó thật sự lại biến sắc!

Việc này đại biểu nàng sẽ mau trở về hay sao?

Cổ họng một trận co rút nhanh, không, nàng không nghĩ trở về a~.

Nhẫn nắm ở trong tay, đột nhiên trở nên thực trầm trọng, trầm trọng đến làm cho nàng nghĩ vứt bỏ.

Nàng vẫn do dự, ở lại hay không ở lại?

Dù sao trừ bỏ bộ quần áo nàng mặc khi đến thế giới này, bị Tả Kinh phê bình là không bằng một bộ áo ngủ mỏng manh ở nơi đây, nhưng cuối cùng vì nó cùng thế kỷ hai mươi mốt có liên quan, nên nàng luyến tiếc vứt bỏ a!

Phạm Dư Quỳ nội tâm giãy giụa, sau một lúc lâu xem xét nhẫn, bắt đầu lục tung, không biết thế nào tìm được một sợi dây màu hồng, luồn nhẫn ngọc vào dây, sau đó đeo lên cổ

Nếu, nó vốn là của ta, nó hẳn là hiểu biết tâm ý của ta; nếu, nó vốn là của ta, vậy nhất định vĩnh viễn ở lại Đường triều.

Đợi ở trong này xem một triều đại hưng thịnh suy bại…

Suy nghĩ thấu đáo, nàng bình thường trở lại, nàng nên cảm tạ nó, không phải sao?

Nó ẩn chứa ma lực đem nàng hút vào thời không, trở lại thời đại viễn cổ, thể nghiệm đoạn hội ngộ không thể cầu mà có được này

Nàng nên may mắn, bởi vì nàng tìm được tình cảm chân thành…

Nàng tin tưởng, nó sẽ vĩnh viễn thủ hộ nàng

***********

Mùi thức ăn cùng với mùi hoa nồng đậm phiêu tán ở không trung, ở trong đình lục giác dùng bữa, có hai nam nhân sâu sắc nhận thấy được quanh mình bồng bềnh hơi thở không tầm thường.

“Tả Kinh, chúng ta đúng là vẫn nên so với nhau một hồi.” Giang Duy Ân lạnh lùng đứng ở Cức uyển vây trong viện, thanh âm khàn khàn phá tan bầu không khí yên tĩnh, khơi dậy từng trận gió lạnh.

“Đại sư huynh…” Tử Điệp khổ sở gọi, sáng tỏ bọn họ trong lúc tương tàn là tránh né không được.

“Không, không cần phải như thế.” Tả Kinh trên mặt hiện lên một tầng xa cách.

Dù sao cũng là sư huynh đệ với nhau, hắn không muốn đao kiếm chĩa vào nhau, thật sự không muốn.

Phạm Dư Quỳ nhìn phía Tả Kinh, hiểu được hắn khó xử, thừa dịp khi không có người chú ý, cầm bàn tay lạnh như băng của hắn, cho hắn biết nàng vĩnh viễn cùng hắn tồn tại.

“Việc này không phải do ngươi định đoạt!” Giang Duy Ân vặn vẹo, nghiêm mặt rít gào.

“Ý tứ kia của sư huynh là?”

“Chúng ta đến so với nhau một hồi, quyết định sinh tử.” Giang Duy Ân đã chịu đủ việc Tả Kinh luôn dễ dàng được đến tâm mọi người, chịu đủ một lần lại một lần thảm bại, chịu đủ tính toán tùy thời cơ khả năng sẽ bị Tả Kinh thay thế.

Đúng vậy, hắn đã biết Tiểu Liên là nữ nhi của sư phụ, biết chính mình chính là người thay thế, nhưng hắn không cam lòng, dựa vào cái gì sau khi hắn vì Hàn phủ tận tâm hết sức, lại muốn hắn đem hết thảy mọi thứ hai tay dâng cho người ta, dựa vào cái gì? !

“Cần gì phải làm vậy? Chỉ cần sư huynh đem vật kia trả về nguyên chủ, ta sẽ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của ngươi.” Tả Kinh kiên định nói, hắn cũng không muốn động thủ, thầm nghĩ cùng Phạm Dư Quỳ trở về núi Thái Bạch, sống một cuộc sống thanh bình .

“Đồ vật? !” Giang Duy Ân sách một tiếng, theo từ trong ngực lấy ra khăn lụa. “Ngươi chỉ là cái này sao?”

“Đưa đây!” Đoạn Tang đánh vỡ trầm mặc, yên lặng nhìn thấy hai mắt đỏ đậm của Giang Duy Ân .

“Khụ, ngươi muốn liền cho ngươi.” Giang Duy Ân nhếch miệng cười to, đem khăn lụa vứt bỏ một bên, dù sao hắn đã luyện thành tâm pháp, không hề cần cái khăn lụa rách nát này.

Đoạn Tang liếc mắt một cái nhìn khăn lụa bị Giang Duy Ân vứt bỏ , cả người tản ra hừng hực lửa giận.

“Như thế nào? Học thành sau sẽ không cần nữa?”

Giang Duy Ân cười ha ha. “Ngươi thực thông minh, đáng tiếc lại đứng ở cùng trận tuyến với Tả Kinh, nếu là nhận thức ta làm chủ tử, khẳng định có thể cả đời hưởng thụ vinh hoa phú quý…”

Đoạn Tang đánh gãy đại mộng xuân thu của Giang Duy Ân

“Ta không có hứng thú nhận thức một người chỉ muốn chém giết làm chủ tử.”

“Ngươi!” Giang Duy Ân giận dữ. “Không biết phân biệt!” Nói xong, trường kiếm dĩ nhiên rút ra khỏi vỏ, cả người bay lên, trường kiếm thẳng bức hướng Đoạn Tang.

Đoạn Tang dễ dàng đứng lên, đại chưởng vừa bổ xuống đã đánh rớt trường kiếm, ung dung khoanh tay mà đứng.

“Bộ võ công này học đã bao lâu?”

“Ngươi không cần biết nhiều làm gì.” Giang Duy Ân hung tợn nói, mắt càng đỏ đậm, phản thủ ra chiêu.

Phút chốc, chưởng phong đánh về phía Đoạn Tang chuyển ngược lại đánh úp về phía Tả Kinh, nguyên lai mục tiêu của hắn là Tả Kinh, không phải Đoạn Tang.

Một chiếc quạt ngọc xèo ra, gọn gàng thoát ra mấy chiêu, Tả Kinh trầm giọng nói: “Tử Điệp, bảo hộ Dư Quỳ.” Mũi chân nhún một chút, nhảy ra lương đình.

Giang Duy Ân theo đuổi không bỏ, nhấc lên trường kiếm lại lần nữa chém ra, xuất ra kiếm khí lưỡng đạo sắc bén, mấy đạo thanh quang hăng hái chớp động, thẳng hướng Tả Kinh mà đến.

Phá gió đạt tới hàn khí làm Tả Kinh không khỏi nhíu mi, một động tác cúi người tao nhã tránh đi thế công, triển khai ngọc cốt phiến tiếp được trường kiếm bổ tới.

Giang Duy Ân cự kỳ tức giận, ra chiêu mãnh liệt hơn, đổi chưởng rút kiếm không chút nào nương tay, mỗi một chiêu xuất ra thế công càng thêm sắc bén.

Đoạn Tang cầm trong tay đại đao gia nhập cuộc chiến, không chút để ý hỏi: “Khi ngươi đang luyện bộ tuyệt học này, có hay không cảm thấy có điểm quái dị?”

“Nói lời vô nghĩa.” Giang Duy Ân bất chấp tất cả, gặp người liền chém

Tuy rằng mới được mấy chiêu, hắn đã bắt đầu cảm thấy kiệt sức, khí huyết trong cơ thể hỗn loạn, nhưng hắn vẫn cố ý ra chiêu, phút chốc, hắn hét lớn một tiếng, dám đề khí chuyển hóa thế công, áp chế càng thêm mãnh liệt .

Đoạn Tang cười lạnh, liếc mắt nhìn về phía Tả Kinh, nhìn thấy có lỗ hổng, xuất chưởng đánh vào ngực Giang Duy Ân, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, võ công tâm pháp trên khăn lụa kia chỉ có một nửa?”

Giang Duy Ân sau khi trúng chưởng ngã xuống vài bước, miệng nôn ra máu đen, hắn không thèm để ý lau đi, lấy đỉnh trường kiếm chống đỡ thân hình, cảm giác toàn thân máu đang trào ra.

“Không có khả năng!” Giang Duy Ân rít gào, cuồng loạn lau đi máu ấm áp không ngừng trào ra

Tả Kinh khép lại quạt ngọc, nhìn Giang Duy Ân thất thố thống khổ, chất lỏng chảy xuống là máu đen, hiểu được Đoạn Tang cũng không có gạt người.

“Chẳng lẽ, ngươi chưa từng nghĩ tới khăn lụa này vì sao có đường rách?”

Đoạn Tang chậm rãi đi thong thả đến chỗ khăn lụa bị ném đi, khom người nâng lên.

“Này một nửa ở trên người ta, một nửa khác ở trên người cha ta .” Đem khăn lụa gấp lại “Ngươi lại đã cho ta vì sao như thế để ý bộ tâm pháp này?” Hắn nhìn Giang Duy Ân mắt mũi không ngừng thổ huyết

“Người sai lầm luyện tâm pháp này, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì toàn thân huyết mạch nghịch lưu, thống khổng đổ máu mà chết.”

Nghe vậy, mọi người ở đây kinh hãi, tất cả đều nhìn phía Giang Duy Ân.

Chất lỏng tối đen như mực kia là máu? !

“Đoạn Tang, ngươi cứu hắn đi!” Tử Điệp chung quy không đành lòng mở miệng nói, dù sao hắn từng là đại sư huynh nàng kính yêu a!

“Tuy rằng hắn thật sự thực đáng giận, muốn giết Tả Kinh, nhưng…” Phạm Dư Quỳ cúi đầu, vì kết cục của Giang Duy Ân cảm thấy khổ sở. “Nếu ngươi có thể hỗ trợ liền tận lực cố gắng cứu hắn đi!” Ngay cả nàng đều không đành lòng , huống chi là huynh muội cùng môn sư .

Tả Kinh trên mặt không có một tia cảm xúc dao động, ánh mắt lãnh liệt nhìn như không nhìn Giang Duy Ân, suy nghĩ hỗn loạn không thôi.

“Muốn ta hỗ trợ, được! Trước tiên phải biết hắn đã học như thế nào?” Đoạn Tang hai tay khoanh trước ngực, ngạo nghễ nhìn Giang Duy Ân. “Theo ta thấy, hắn luyện được thực nóng vội, xác nhận nhanh chóng muốn luyện thành, đúng không?”

Giang Duy Ân tim đập mạnh và loạn nhịp gật gật đầu, trong đầu nghĩ một khắc tại đây lộ vẻ mấu chốt, hắn cư nhiên thất bại !

Hắn trước mắt một mảnh mơ hồ, nhìn đến thế giới là màu đen và đỏ, chất lỏng ở hai mắt nhỏ xuống không biết là lệ hay là máu…

“Học tốc thành, ngươi cứ ở đó chờ chết đi! Học được mau, chết cũng mau.”

Đoạn Tang nói gì đó, hắn nghe không rõ ràng lắm, trong tai tràn ngập thanh âm chất lỏng lưu động, còn có một thoáng âm thanh cao của nữ nhi …

Quyết định này đại biểu cái gì, ngươi hẳn là biết mới đúng.

Ai? ! Là ai đang nói chuyện?

Xin khuyên ngươi một câu, đừng học, nó thực cổ quái.

Tương Ánh sao?

Cẩn thận bị nó phản phệ.

Tương Ánh sư muội, là ngươi sao?

Rất nhiều hình ảnh hiện lên đầu, tiếng nói cao chuyển thành âm điệu tinh tế ôn nhu: ngươi yêu Tương Ánh sao?

Ai? !

Không, ta yêu ngươi.

Đó là thanh âm của hắn

Tương Ánh yêu ngươi, ngươi biết không?

Kia không liên quan chuyện của ta… Nàng nghĩ yêu ai đó là chuyện của nàng ấy, quan trọng là ta yêu ngươi a!

Không, hắn nói dối…

Hắn nói dối!

“A ——” Giang Duy Ân liều mạng kêu to, thanh âm rống như hổ gầm phá vỡ yên tĩnh ở Cức uyển, máu ấm áp theo hai mắt hắn, miệng , mũi, lỗ tai mịch mịch chảy ra, đỉnh trường kiếm rốt cuộc chống đỡ không được sức nặng của hắn, suy yếu ngã vào trong bùn

Trong không gian hoảng hốt, hắn giống như thấy được Tương Ánh, nàng mặc y phục tơ lụa màu đỏ mà hắn thích nhất, tay áo tung bay đứng yên ở góc, trên gương mặt có chớp động lệ quang.

Nàng đang nhìn hắn sao?

Nàng đang khóc sao?

“Tương Ánh —— “

Giang Duy Ân bào rống, nôn ra một ngụm máu tươi cuối cùng.

Tả Kinh môi mím chặt, hai tay nắm chặt thành hai đấm, nội tâm tràn ngập cảm xúc phức tạp, khổ sở, bi thương, bất đắc dĩ…

Kí ức lại tái hiện trước mắt ——

Từ nhỏ đã cùng nhau bái sư học nghệ, cùng trường khổ luyện, luận bàn võ nghệ, cho tới bây giờ phẫn hận bất bình…

Phạm Dư Quỳ mặt buồn bã, buông hạ mí mắt, không đành lòng lại nhìn gương mặt Giang Duy Ân dữ tợn vặn vẹo.

Rút cục là quyền thế hại người, hay là ghen tị hại người….

~~~~~~~~~~~~~~

Ánh trăng tháng mười đẹp như đóa phù dung, tinh khiết như ngọc, sáng trong như nước.

Trên đường cái, chiếu sáng một con hắc mã, trên lưng chở hai chủ nhân đi thong thả.

“Chàng thử nói xem, Tử Điệp có tìm được Tương Ánh không?” Phạm Dư Quỳ dựa vào trong vòm ngực dày của Tả Kinh hỏi.

Sau khi phát sinh chuyện tình như vậy, mỗi người đều chịu khổ sở, mà nàng cũng có rất nhiều cảm xúc, có lẽ không phải bi thương, nhưng cũng rất cảm khái.

Bi thương nhất trừ bỏ Tả Kinh ra, còn có Tương Ánh …

“Rất khó nói.”

Tả Kinh hoàn toàn thỏa mãn, cảm tạ lên trời còn chiếu cố hắn, khi hắn mất mát một điều, vẫn như cũ có được nàng.

“Tương Ánh trong lòng sẽ không nghĩ quẩn chứ?”

Dù sao sự tình phát triển vượt qua mong muốn, chuyển biến thật lớn làm cho người ta khó có thể thích ứng, bao gồm Giang Duy Ân chết đi, Tiểu Liên trở thành chủ của Hàn phủ, Tương Ánh bỏ đi không rõ tung tích, mà Tử Điệp cũng rời đi Hàn phủ để đi tìm người, nguyên bản náo nhiệt, nhà cửa nay chỉ còn Tiểu Liên một người chủ sự, đây là việc mỗi người đều không tự liệu trước được.

“Yên tâm, nàng thực kiên cường.” Tả Kinh an ủi nàng.

“ừm, ta tin tưởng.” Nàng là muội muội của Tử Điệp a, chắc chắn đồng dạng tính tình kiên cường.

“Đúng rồi, chàng có biết Đoạn Tang vì sao phải bồi Tử Điệp cùng đi tìm người không?” Nàng thần bí hề hề hỏi, cười đến thực ái muội.

“Chuyện nàng nói, ta hiểu được.” Hắn xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nở nụ cười ôn hòa, đối với đôi oan gia vui mừng,đời này khẳng định là không chia cách được.

Phạm Dư Quỳ cắn chặt môi như cánh hoa, nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm gương mặt xuất chúng của hắn

Rõ ràng là nam nhân, lại có khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ như nữ nhân, bề ngoài tuy rằng lạnh như băng, tình cảm cũng rất mênh mông, là như thế mâu thuẫn, lại là như thế hấp dẫn người.

“Làm sao vậy?”

“Không.” Nàng cười ngượng, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện. “Đúng rồi, vì sao Tiểu Liên đối với chàng thái độ thực… Bình thản?” Nói bình thản coi như đã nói tránh, phải nói là e ngại, này trước sau thái độ không khỏi cũng kém đi nhiều lắm ?

“Ta không biết.” Đối với Tiểu Liên, hắn luôn luôn không có hứng thú.

“Thật quái lạ, phía trước nàng không phải còn thực ân cần đun thuốc tráng dương cho chàng uống sao? Như thế nào mới một đêm, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ, tại sao lại có chuyển biến lớn như vậy?”

Sẽ không phải là bị dạng người đàn bà đanh đá, ném bình hoa sứ men xanh mà nàng thể hiện, dọa thành ngu ngốc đó chứ?

“Mặc kệ nàng đi”

Đừng kề cận hắn nữa là được.

“Đúng vậy—— “

Nàng dựa vào hắn, giống như dựa vào một tòa núi chắc chắn, nàng vừa lòng thỏa ý thở dài.

“Kỳ thật ta thực may mắn đã đến nơi đây, gặp chàng, cùng nhau trải qua rất nhiều sự việc, mãi mãi không thể nào quên được…”

Bỗng dưng, quang mang chói mắt từ ngực nàng bắn thẳng ra phía trước, lóe sáng làm con người không thể nhìn gần, cho đến sau khi hào quang biến mất, nàng mới giật mình vỗ về lên ngực nong nóng, dọc theo cổ lôi ra sợi dây màu hồng,vật buộc trên dây cũng là trống rỗng.

Không thấy tung tích nhẫn ngọc, nàng ngốc lăng sau một lúc lâu, miệng bật thành tiếng: “Ta nghĩ, ta muốn ở nơi này đợi cả đời, chàng có nguyện ý theo giúp ta không?”

Hắn cúi đầu, cụng vào trán nàng, con ngươi đen thẳng tắp nhìn nàng, giống như muốn nhìn thấy nội tâm ở sâu trong nàng, rồi sau đó hắn kìm lòng không đậu hôn nàng.

Hắn biết mới vừa rồi nháy mắt hiện ra quang mang, xác định là đã xảy ra một sự kiện mà thiên nhiên không thể giải thích nổi, nhưng bất kể như thế nào, quan trọng nhất là nàng ở trong này, ở hắn trong lòng,

Bỗng nhiên, hắn cảm thấy vạn phần may mắn, may mắn đêm đó hắn ở thác nước tắm rửa, mới gặp nữ tử quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn …

Tình yêu là từ một khắc Phạm Dư Quỳ bị đẩy xuống tầng lâu kia bắt đầu vận chuyển, hay là đã định sẵn ở phía trước …

Ngươi có đáp án sao?!

0o0 Toàn văn hoàn 0o0


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui