Sau đó nó quay lưng đi thẳng ra quầy trà tiếp tục làm việc. Có điều lạ sao con nhỏ hoặc là đi 1 mình hoặc là rủ theo con điên kia theo chứ chẳng thấy tụi thằng đầu ngựa quay lại quán nửa.Vài vết sước ở mặt nó bây giờ đã đóng vảy nhưng vài cái chưa.Mò hôi chảy xuống làm mặt nó ghứa,thấy thê nó nãy tôi gai gãi cho đỡ ngứa.Đang gảy gảy con nhỏ đi ngang qua tự nhiên la một cái:
– Nè! – nó giật bắn người quay lạ:Dạ dạ..(Tưởng khách)
con nhỏ suýt phì cười vì cái thái độ của nó…nhưng rồi cũng ghìm giọng xuống–
Đừng có mò mò gỡ gỡ nửa..bị sẹo thâm bây giờ. – nói xong nhỏ quay lưng đi thẳng ra cổng.Ơ nhỏ này lạ…tự nhiên kiếm chiện quan tâm tới vết thương của nó nửa…bộ nhân phẩm phục hồi hay sao rồi…mặt nó bị vậy là do đám bạn trời ơi của nhỏ gây ra chứ ai….Nghĩ là vậy rồi nó cũng thôi ko gãi cái mặt nửa..đi làm việc tiếp…lòng nó bây giờ chỉ còn nghĩ tới ngay mai chủ nhật có cuộc hẹn với chị thôi…lần đâu tiên gặp chị…tự nhiên cảm thấy hơi run.Không phảo là nó sợ nhưg cứ nghĩ đén người chị onli này làm nó lại hồi hộp.VÌ tất cả thông tin của nó đều được đăng lên wep chát,không biết chị có biết nó là ai không nhưng hôm nau nó quyết đính sẽ sống với thân phận thật của nó.Nó đứng trước gương nhin vào chính nó và nói'Hôm nay làm Mon Prince nha,xin lỗi mày,Mon sinh viên.'.Rồi nó ăn mặc thật bảnh nhì như 1 hoang tử thật.giày da.quần bò bó ống.áo dao khoắc thâm 1 cái kính đen nữa,y như hoàng tử buồn ngày xưa.Nó sang nhà thằng Duy lấy con Lamborghini ra,từ đợt chuyển sang ở nhà trọ là xe nó vẫn để ở hàm nhà thằng Duy khi sang lấy xe,thằng Duy còn bảo'ô mày không làm sinh viên nghèo nữa à'Nó chỉ rưng rưng đắp lại'Hôm nay tao là Trần Hải Hoàng,sinh viên nghèo là tao mà Mon Prince cũng là tao'Nói xong phóng đi luôn khong để Duy ú ớ gì.Nó đi quên đường quận 1 rồi lên cũng không lạ mấy.Hỏi xung quang mới tìm được quán cafe windown.Nó đi chầm chậm,làm mọi người đều đổ giồn ánh mắt về phía nó,khen có ghen tị có.Cuối cùng nó cùng lần sờ đến được quán cafe kia.khi xuống xe nó lập tức thành tâm điểm của mọi người chú y.1 chàng trai chạc 20tuôi.Đep trai phong cách,lại còn đi siêu xe thế giới hỏi sao ai không ghen.Nó vào tìm 1 cái bàn rồi ngồi xuống đợi chị.Nó có thói quen đến sớm.Cái này cũng là do mẹ nó dạy 'là đàn ông con không thể để phụ nữ chờ đơi'nên nó thươmg đến sớm 15p hay nửa tiếng.Nó ngồi mà cẳng chẳng được yên,mấy nhỏ ngồi gần nó thì cứ tứu tít khen.Nếu đây không phải nơi động người sợ rằng mấy em đã bắt nó chụp ản rồi.Lại còn đến nhỏ phục vụ,cầm menu trên tay mà mồm lắp bắp:-
-An.h....dù...ng gì..ạ?
-Cho tôi ly cafe không đường.
-Ca...fe ko...đư.ờ.n.g.
-Đúng,nhớ nhé không cho đường vào.
Nhỏ phục vụ cầm mune nhìn nó 1 lúc mới đi,làm nó khó chụi.Cũng phải thôi,nhìn nó đẹp trai nhưng lại thích uống cafe đắng.
Một chiếc xe trắng dừng lại dưới lòng đường. Nó nhìn lướt qua, bên trong bước ra một cô gái với chiếc váy màu xanh lá nhạt, đôi chân trần dài đặc trưng có thể nhìn thấy ở những người mang giày cao gót, đặc biệt là model, mái tóc dài và đen…tiến về phía quán café. Chậc SG sao lắm người đẹp vậy nhỉ. Rồi nó quay đi chỗ khác, nhấm một ngụm café đắng, đa số người trong quán đều nhìn theo từng bước chân của người con gái đó, riêng nó thì ko vì lúc này nó mãi nhìn về phía lòng đường và cố tìm thấy ai có vẻ giống chị hay ko mặc dù nó chẳng biết chị là ai…..Đột nhiên 2 thằng cha bàn kế bên cứ quay qua nhìn nó.Thấy vậy nó sởn cả gai ốc chẳng lẽ mình đẹp zai quá mấy thằng này phải thích.Chợt nó nhìn qua ghế đối diện.người đẹp đẹp lúc nảy đang tiến lại gần đứng nhìn nó,.Nó vẫn ngơ ngác khi người đó ngồi xuống nhìn nó, nhìn từ đầu rồi lại nhìn xuống chân, nhìn ly café để trên bàn..xong rồi lại nhìn nó…Một khoảng time nghẹt thởtrôi qua…nó vẫn chẳng phản ứng, cũng chẳng nghĩ dc gì hết. Chỉ thấy người đó bỏ cái túi lên bàn rùi cầm lấy li cafécủa nó cho lên miêng uống 1 cách ngon lành tự nhiên, hồn nhiên….uống đâu dc một ngụm thì đặt vội ly café xuống bàn nhăn nhó cái mặt nói:– Đồ khùng café gì đắng nghét dzậyNghe xong nó muốn bật ngửa vì shock…Oh my god….vụ gìđây trời hok lẽ SG này toàn mấy đứa đẹp mà bị tưng tưng…tự nhiên lấy ly café của ngta uống xong còn oánh giá cái nhân phẩm vừa dc phục hồi của mình nửa chứ– …mình mình…có quen hảNgười đó bật cười rồi cầm lấy chậu hoa cúc dại trên bàn của nó đưa lên ngắm nghía – ê bậy bưởi café nghịch thì dc còn cái này thì ko…quà để nó và chị nhận ra nhau mà.Tuy nhiên nó vẫn ko nói gì…chỉ nhìn người đó ngơ ngác (tinh thần bị áp chế trầm trọng rồi).