Tiểu Thư Lạnh Lùng

Hai Năm Sau

Tại tiệm cafe See You Agian.

“Chị ơi cho em một ly cafe” một người khách nói.

“Có liền” nó cầm khay đựng ly cafe ra cho khách.

Cuộc sống của nó có thể thấy cực Kỳ Bình yên ở đây. Hằng ngày rảnh thì lại đây
bán phụ nhân viên. Tuy nó lạnh lùng nhưng mấy nhân viên trong đây quý nó lắm.

“Hello” Khánh từ đâu chui ra đập mạnh vào vai nó.

“Hé với chả lô…. ” nó phủ phàng nói.

“Aizzz…. chào tớ một câu cũng không được hả. Hai năm nay có mỗi cái lạnh là hay” Khánh tỏ vẻ bực mình

“Thì sao nào” nó khẽ cười vì tính trẻ con hay giận lẩy người khác.

“Thì thôi…. chả ăn nhầm gì tới kinh tế nhà tớ cả ” Khánh bí thế.

“Dạo này sao ròi, việc ở công ty sao rồi” nó hỏi.

“Cũng được…. à mà tối nay nhà tớ có tiệc, tớ mời cậu” Khánh.

“Uk, đi” nó

“Rồi….giờ về thôi, tớ dẫn cậu đi mua sắm” Khánh hào hứng nói.

“Đồ tôi không thiếu” nó vừa pha nước vừa nói.

“Vậy sao…. à mà cậu chưa bao giờ nói thân thế của cậu cho tớ nghe ”

“Cần gì phải nói…. này bưng ra bàn số 2 giùm tôi” nó đưa khay đựng ly sinh tố cho Khánh.

“Khổ quá..” Khánh chán nản.

“Rồi về” nó thấy Khánh quay lại nói.

“Tớ mời cậu anh trưa” Khánh đề nghị.

“Không phiền…. đi thôi” nó tháo tạp dề.

“OK” Khánh cười tươi cùng nó bước ra khỏi quán.

Nó tự dưng mỉm cười hạnh phúc. Cuộc sống ở đây thật tốt. Nhưng nói
vậy thôi chứ nó lâu lâu bất giác lại nhớ tới hắn. Vừa hận vừa nhớ. Nhưng cũng cho qua. Chắc gì bây giờ hắn nhớ nó.

————–//——//——//——//—

Tại Việt Nam.

Công Ty tập đoàn Trương Gia.


Phòng làm việc của chủ tịch.

“Chủ tịch có người Cần gặp” cô thư ký bước vào nói.

“Mời” hắn lạnh lùng nói

“Anh yêu” cái người gặp hắn nói

“…..” Hắn im lặng không trả lời. Không cần nhìn. Chỉ Cần cái lỗi tai nghe thôi là hắn cũng biết.

“Kì nha….. em kêu không trả lời” người đó ôm cổ hắn. Vâng người đó là ả đấy ạ.

Sau cái vụ bị hắn làm nhục. Ả ta rất tức giận. Ả thề sẽ tra thù được hắn, sẽ làm cho gia đình hắn sụp đổ, cái này có thể nói như ăn không được đạp đỗ.

“…..” Hắn im, tập trung lo làm việc.

* cốc…. cốc…. *

“Vào” hắn

“Hello em trai…. Bản báo cáo đây” là cô bước vào.

“Đưa đây em xem” hắn trở lại gương mặt Bình thường, không có lạnh lùng nữa.

“Đây…. à mà cỡ này mày nuôi rắn đâu mà dính mày dai thế” cô đưa Tài liệu cho hắn rồi nói.

“Oan hồn không tan thôi” hắn vừa xem vừa nói.

“Hai người nói tôi là gì ” ả tức giận nói.

“Ủa….. nảy giờ có nói tới cô à” cô

“Cô ….” ả

“Biến khỏi phòng” hắn

“Anh…. anh nhớ đó…. em sẽ quay lại nữa” ả tức giận đi thẳng ra cửa.

“Sao ròi…. tìm được Băng chưa” cô

“Chưa… em rất mệt” hắn Buông viết đi lại chỗ sofa ngòi.

“chị đã tha thứ cho em thì phải tìm cho bằng được băng về, ba mẹ chị đã lo êm xuôi” cô dựa lưng vào ghế nói.

“Em sẽ cố gắng” hắn thở dài.

“À…. nghe thư ký nói ngày mai em sẽ đi công tác ở Ý một tuần liền. ” Cô

“Uk…. nhân tiện sẽ điều tra lun, chỉ mỗi nước đó là chưa làm thôi” hắn

“Rồi” cô toan đứng dậy thì hắn nói.

“Anh Trung đâu rồi” hắn


“Đang làm việc, tính làm gì chồng bà đó” cô nói.

“Không có gì , tối dẫn Minh Tuấn và anh rể qua nhà em chơi” hắn .

“Ừ” cô ừ rồi rời khỏi phòng.

Sau hai năm cuộc sống của họ thay đổi rất nhiều. Cô và Trung đã quen
nhau sau vụ cải lộn đó. Là anh tỏ tình trước. Anh nói có tình cảm với
cô. Hai người quen được 1 năm 7 tháng thì quyết định lấy nhau dưới sự
chứng kiến của tất cả mọi người nhưng chỉ thiếu nó. Hiện tại cô làm Phó
chủ tịch. Anh làm chủ tịch công ty Tập đoan Lý Gia. Hai người có một đứa con tên là Lý Hà Minh Tuấn. Tuy mới có 2 tuổi mà rất đẹp trai.

Hắn ngồi trên sofa. Suy nghĩ về nó. Không lẽ cuộc đời này hắn mãi mãi không tìm được nó. Hai năm rồi một tin tức về nó cũng không có lấy đâu
mà tìm. Tự cười chua chát một mình rồi trở về bàn làm việc.

—————————————-

Tại nhà hàng LK.

“Anh mời tôi ra có chuyện gì” Liên vừa ngồi vào bàn liền hỏi Khoa.

“À anh…. anh có chuyện muốn nói” Khoa ấp úng.

“Ừ…. nói đi”

“Khoan đã… ăn trước đi rồi nói”

“Ừ ”

“Em ăn gì tôi kêu”

“Gì cũng được…. ”

“Chị phục vụ cho tôi…. cái này và cái này ” Khoa chỉ vào cuốn menu

“Hay là trong khi chờ anh nói lun đi” Liên thắc mắc cái chuyện mà Khoa muốn nói.

“Anh yêu em” Khoa lấy hết sự tin vốn có của một người con trai mà nói thẳng ra.

“Quay sờ mớ?” Liên nghe xong thì đơ lun.

“Anh không nói lần hai” Khoa tự nhiên hết ngại luôn. Mà còn bá đạo Tuyên bố là mình không nói lại lần nữa.

“Anh…. yêu tôi” Liên

“Phải” Khoa gật đầu , mặt cười đến nỗi không thấy mặt trời nằm ở đông hay bắc.

“Ờ…. tôi…. thì tôi không yêu anh” Liên nói làm cái nụ cười của Khoa bỗng đơ rồi từ từ khép lại. Lỗ tai khoa lùng bùn hẳn đi.


“Em …. em nói sao….”

“Tôi nói tôi không có yêu anh” Liên nói lại lần nữa.

“……” Hết nói luôn.

“Tôi có bao giờ yêu anh đâu…. mà chỉ là tôi rất yêu anh cơ” Liên nói, mặt ngây Thơ như trẻ con.

“Hả????” Khoa.

“Em không nhắc lại lần nữa. ”

“Yeah!!!!!” Khoa kích động hét lên. Cũng may đây là phòng kín nên Khoa không bị mất hình tượng.

“Lại đây” Khoa ngoắt.

“Ùm….” Liên vẫn ung dung đi lại.

“Anh yêu em như cây yêu lá, lá rụng còn cây anh vẫn yêu, đồng ý làm
người yêu anh nha ” Khoa cầm chiếc nhẫn quỳ xuống trước mặt Liên.

“Vậy sao….. vậy em yêu anh như quần yêu áo, mặc xong rồi em tháo em quăng ha” Liên cười tươi đáp lại.

“Em….. cũng hay ha” Khoa.

“Rồi sao đồng ý hông” Khoa bỏ qua chuyện đó, hỏi lại.

“Đồng ý gì cơ….” Liên giả nai. ( au: đồng ý mẹ đi, dài dòng, lòng thòng và tốn công tui viết )

“Làm người yêu anh hông” Khoa nhịn, sao này cưới về Dạy dỗ sau. ( au: tui thập phần ủng hộ ý kiến này )

“Em đồng ý” Liên ( au: zị đó hay hơn hông, Liên: biến giùm đi bà, chỗ người ta cầu hôn mà phá hoài * cầm dép lào Phi vào đầu au *)

Khoa đeo nhẫn vào tay Liên. Sao đó là màn…..

[ cốc …. cốc….]

“Đồ ăn có rồi thưa quý khách. ” Phục vụ.

“Vào đi” Khoa mặt nhăn mài nhó bảo, đang khúc gay cấn.

“Quý khách ăn ngon miệng ” phục vụ.

“Ăn thôi anh” Liên

“Ừ…. mà để anh ăn tráng miệng trước Cái đã…” Khoa

“Ăn…. ưm…..” à chị Liên nhà ta bị anh Khoa hôn rồi.

Hôn thì chạm môi thôi chưa đủ, Khoa còn hôn theo kiểu Pháp cơ. Rút hết khí trong người Liên xong Khoa mới thả ra.

“Ăn thôi” Khoa

“Ừ….” Liên mỉm cười hạnh phúc.

———————————–

“Của em…. nho của em mà” Ny đứng dậy nhón chân giành trái nho mà Huy cầm lên cao.

“Của anh” Huy giơ cao lên nữa

“Cái đầu chứ của anh, đưa đây” Ny


“Ầy….. hông vậy đâu cưng….” Huy

“Muốn gì” mặt mày nhăn nhó hỏi

“…..* chỉ vào môi *…” Huy.

“Lắm chuyện….. cúi xuống em hôn cho” Ny.

Huy cúi thấp người , cánh tay theo đó cũg hạ xuống. Ny thừa cơ chộp ngay chùm nho rồi chạy.

“A…. em chờ đấy…..” Huy lập tức đuổi theo Ny.

Hai người chạy giỡn làm người hầu trong nhà cũng vui theo.

Ny quen Huy được 1 năm 3 tháng rồi a. Họ bây giờ đang có ý định kết hôn rồi cơ.

————————————-

Tại Ý. 18 h 30.

“đẹp không” nó nói với Khánh. Nó và Khánh đang ở trong phòng chờ.

“Đẹp” Khánh tấm tắt khen.

“Xin mời cậu Vương Minh Khánh ” tiếng ông MC.

“Anh ra đi hồi tôi ra” nó

“Ra cùng luôn tôi có một chuyện muốn nói” Khánh.

“Cũng được” nó

Tại sân khấu bữa tiệc.

“Kính thư mọi người tôi là Vương Khánh con trai của Vương Luân, hôm
nay tôi xin chính thức là tân chủ tịch của công ty Tập đoàn Vương Gia. ” Khánh vừa dứt câu tiếng vỗ tay lần lượt vang lên.

“Và tôi có một chuyện muốn Tuyên bố…. * đi xuống kéo nó lên * tôi xin ra mắt bạn gái tôi cô Hạ Gia Ly Băng….”

—————- end chap ———–

Tui viết chap này là có hứng mới viết, chứ để mấy chế chờ lâu tui thấy hơi kì.

Về cái dụ hỏi ý kiến thì tôi sẽ viết theo ý kiến của đại Đa số. Là nó với hắn, hắn là nam chính.

Ai chúc tui thi tốt gì hông. Ai chúc tui thì cho tui biết lại mấy chế có thi hông thì tui chúc cho.

Trời cỡ này nóng dễ sợ. À mà cho tui hỏi có ai là cỏ, fan TFBoys
hông, cỡ này trên face đang có vụ Bình chọn thần tượng thì ó. Tui cũng
hưởng ứng, Bình chọn cho Khải a, Lu han vượt mặt quá trời, ai muốn Bình
chọn thì nói với tui, tui gửi link cho, Facebook của tui là tên là Hồng
Nhung.

Đừng đọc chùa, để lại lời cmt trước khi rời khỏi.

Văn án sai xót gì thì bỏ qua.

Người viết: hannah-jolie……

4.5.2016


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận