Tiểu Thư Lạnh Lùng

Nó bất ngờ. Sao cậu ta lại….

“Này cậu đang làm gì thế …. điên à” nó ghé vào tay Khánh nói nhỏ.

“Tớ không điên” Khánh phủ nhận

“Tôi không giởn” nó hậm hực bước xuống trước sự ngạc nhiên của mọi người.

“Này đứng lại” Khánh

Nó vẫn không nghe, lì lợm cứ cố mà bước đi thật nhanh trước khi xuất hiện lời bàn tán.

“Bảo vệ…. đóng cửa” Khánh chạy thật nhanh, vừa nói.

Nó vừa chuẩn bị đi ra khỏi thì cửa đóng lại. Mặt nó lạnh đi. Ép nó sao.

“Mở ra…. nếu không Vương Gia sẽ phá sản ” nó lạnh lùng nói.

“Cậu nói gì?” Khánh sửng sốt.

“Cô ta nói gì vậy…?” người 1

“Làm như nhà mình giàu lắm” người 2

“Chỉ là một cô gái được Vương Thiếu gia để ý tới thôi” người 3

Nó nhếch môi. Nó nghe hết. Được lần này nếu không phiền thì nó sẽ nó ra hết.

“Tôi nói mở ra” nó hét lên.

“Không…. trừ khi….” ” tôi nói rồi…. nếu không, sau 30 phút nữa Vương Gia lập tức phá sản. ” Nó

“Cậu là ai?” Khánh nghi hoặc hỏi.

“Tôi ư…. ha trước giờ tôi không có mấy hứng thú với cái việc kể về thân phận của mình cho ai nghe… ” nó lấy tay chỉ vào mình.

“Cậu không muốn nói thì thôi nhưng đồng ý làm bạn gái tớ đi, tớ thích cậu” Khánh

“Tôi chưa nói xong…. nếu mọi người muốn biết thì tôi xin thành thật
khai báo… tôi là Hạ Gia Ly Băng, con gái của Hạ Gia Mạnh ( ba nó ) tập
đoàn Hạ gia ” nó nói. Mọi người sửng sốt. Khánh bất ngờ.

“Cậu …. cậu… là Đại tiểu thư Hạ Gia à” Khánh lắp bắp nói.

“Ừ ”

Mọi người ở đây cảm thấy bối rối. Gì chứ đại tiểu thư Hạ gia nghe
danh đã lâu hôm nay mới được gặp, khổng hổ danh là tiểu thư lạnh lùng.
Qua cách nói chuyện và hành động cũng thấy. Thôi rồi lần này đắt tội lớn rồi.

“Rồi….. Tôi đi được chưa” nó hất hàm.

“Mở cửa đi” Khánh nhỏ giọng nói.

Nó bước thật nhanh ra khỏi bữa tiệc.

Vì sao Khánh lại cho nó đi?

2 ngày trước.

Tại nhà Khánh

“Ba kêu con có gì không” Khánh từ ngoài bước vào.

“Ba có chuyện muốn nói” ba Khánh.

“ba cứ nói ”

“Con biết Đại tiểu thư Hạ gia không?”

“Biết ”

“Ba muốn con tiếp cận cô ta để đánh bại Hạ gia”

“Sao con có thể làm được” Khánh e dè nói.

“Con sẽ làm được, nghe nói Hạ tiểu thư đã qua đây sống được hai năm, ”

“Con không biết nhưng, con sẽ cố gắng” Khánh nói rồi đi thẳng ra ngoài.

Quay về hiện tại

Khánh bây giờ rất rối. Hận tại sao lại không biết nó là ai, tại sao
nó lại là tiểu thư Hạ gia. Hận nhất là tại sao lại thích nó. Khánh bay
giờ thực sự sợ, sợ là mình sẽ không làm được ý định của ba giao cho, sợ
là nó sẽ ghét mình, sợ nó sẽ rời xa mình, làm sao có thể làm những điều
đó với người mình yêu.

———— sân bay Ý ———–

Máy bay vừa hạ cánh.

Hắn bước xuống. Kéo vali ra khỏi cổng. Nhanh chân lại công ty bên này làm việc. Lại tranh thủ kêu người tìm nó.

“Trương tổng….. chào ngài.” Một cô gái trông khá xinh, cúi thấp người chào hắn. Con mắt quét ngang người kia. Ăn mặc kín đáo, không hở hang,
dáng vẻ không điệu Đà cho lắm.

“Cô là thư ký của tôi bên đây sao ” hắn. Hỏi.

“Vâng…. mời ngài lên xe” cô thư ký lịch sự nói.

Hắn ngồi trong xe ngắm cảnh vật.

———————————–

Nó sau khi chạy ra khỏi bữa tiệc liền bắt xe về nhà.

[ reng….. Reng….]

“Nói” nó Nhìn tên người gọi tới, mặt đanh lại.

“Ra gặp tớ ngoài công viên…. coi như tớ xin cậu”

“Chờ chút” nó cúp máy, vơ đại cái áo khoác lúc nảy mới cởi ra, nhanh chân đến công viên gần nhà.

“Có chuyện gì” nó khoanh tay, đưng sau lưng Khánh nói.

“Ngày mai, có thể mời cậu đi dự tiệc gặp mặt đối tác được không?” Khánh run run nói.

“Sao? định lấy tôi ra làm trò cười của cậu nữa sao” nó bất mãn nói.

“Không…. chỉ là… à thôi cậu không đến cũng được” Khánh.

“Là sao?…. mời tôi lại rút ý định à…. được thôi mai tôi sẽ đến” nó nói. Quay chân bước đi. Để lại Khánh đứng như trời trồng.

——— phân cách ta đây là xinh đẹp nhất ———

12h khuya tại Văn phòng làm việc của hắn.

Hắn đang bận soạn lại mấy Tài liệu 1 năm rồi chưa coi. Quả là nguồn
lợi nhuận cho công ty ngày càng thấp. Chỉ trách ông giám đốc trước đó
làm tham nhũng.

“Thư ký Jan vào tôi biểu”

“Giám đốc anh tôi có việc gì” cô thư ký hỏi. Hôm nay cô tăng ca nên ở lại tới khuya.

“Lịch làm việc của tôi đâu…. đưa xem”

“Đây”

“Ngày mai phải đến dự tiệc của tập đoàn Vương gia sao…. được chuẩn bị đi mai tôi sẽ đến” hắn nhìn sơ quay lịch làm việc của mình.

“Vậy tôi xin phép” cô thư ký đi ra ngoài tiếp tục làm việc.

Hắn tựa đầu vào ghế. Lại nhớ đến nó. Không biết nó có ở đây, trên đấy nước xa lạ này.

Nếu nuối tiếc tan trong bao tiếc nuối để yêu xa thật xa….

Nếu nỗi nhớ tan trong cơn buốt giá và thời gian sẽ qua….

Cố giữ lấy dù chỉ là nước mắt…

Để ngày mai được khóc giẫu muộn màng…..

Để giữ lấy dù chỉ là những nỗi xót xa….

Tiếng hát của hắn cất lên trong không trung. Đêm nay đều như mọi đêm khác chỉ có một mình hắn và nỗi tiếc nuối.

————- end chap ———

Tui chưa thi xong đâu. Chỉ là còn một môn thôi nên tui mới rảnh mà viết. Rồi đăng cho mấy chế nè.

Ôi tui hận môn toán. Thi xong ra mặt vui lắm, đi nghêng ngang ra cửa, tỏ vẻ ta đây làm bài tốt, ai ngờ kêu ông thầy giám thị ( ổng ở tổ toán ) cho biết đáp án, mới hay là mình bị mấy tông 2.5 điểm. Con mẹ nó cái đờ mờ. !!!!

Nói vậy thôi chứ, vui là vui à.

Đừng đọc chùa, để lại lời cmt trước khi rời khỏi.

Văn án sai sót gì thì bỏ qua.

Người viết: hannah-jolie….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui