Để đền bù vụ đi Hàn Quốc hụt kia, mẹ đã tặng cho tôi chiếc máy nghe nhạc MP3 màu hồng rất dễ thương.
Tôi tải vào máy vài bản nhạc tiếng Anh, vừa nghe nhạc vừa luyện từ vựng luôn.
Từ sau vụ lần trước, trong lớp không còn ai làm phiền đến chuyện học hành của tôi nữa.
Có lẽ đối với họ, tôi đã thật sự “cải tà quy chính” rồi.
Tôi không để ai bắt nạt Phong Hiểu Hàn nữa, cũng tuyên bố với đám đàn em nếu ai tới gây sự với hắn chính là đối đầu với tôi.
Ở trường chúng tôi giữ khoảng cách, có gặp nhau nhiều lắm cũng chỉ chào hỏi vài câu nên mọi người càng thấy khó hiểu.
Nhưng chỉ có chúng tôi mới biết mối quan hệ đã thân thiết đến mức dễ dàng… hôn nhau.
Hôm nay tôi ở lại trực nhật sẵn tiện hoàn thành nốt bài tập về nhà.
Tôi cảm thấy bầu không khí lớp học khiến mình học tập năng suất hơn, về nhà nhìn đến chiếc giường êm ái cùng tủ truyện tranh mê hoặc kia là tôi lại đấu tranh nội tâm dữ dội.
Giải gần xong bài tập, tôi khoác ba lô lên, mang theo dụng cụ dọn dẹp đi cất vào kho.
Nào ngờ bên ngoài đột nhiên mưa như trút nước.
Cơn mưa kéo đến đột ngột làm tôi ngây ngẩn.
“Quên mang ô rồi.”
Đành chờ đến khi tạnh mưa vậy.
Tôi đứng bên hiên, dựa vào tường nhìn màn mưa xối xả tuôn rơi kia.
Đột nhiên có một bóng người lao về phía tôi như tên bay…
“Á! Chạy gì như ma đuổi vậy hả?”
Tới lúc nhìn lại mới phát hiện đối phương là Phong Hiểu Hàn, tôi không khách khí lên tiếng: “Cậu chưa về nữa à? Gây thù chuốc oán với ai hay sao mà chạy dữ vậy?”
Hóa ra hôm nay hắn cũng ở lại trực nhật.
Và hai đứa đều không mang ô.
Tôi nhún vai: “Chỉ có cách chờ ở đây thôi.
Chắc sẽ nhanh tạnh mưa mà.”
“Ừ.”
“Cậu không vội đi làm à?”
“Không.
Dạo này tôi cũng giảm giờ làm rồi.
Hè mới làm nhiều chút.”
“Có lý đó.
Dù gì năm cuối việc học mới là quan trọng nhất.”
Hai đứa ăn ý không mở miệng nói thêm điều gì nữa.
Tôi thấy bầu không khí có hơi ngột ngạt nên lôi ra chiếc MP3, cắm tai nghe, chìa một đầu về phía hắn: “Nghe nhạc không?”
Hắn quá cao, tôi phải kiễng chân mới giữ tai nghe không bị tuột ra.
Hắn chắc phải cao đến 1m8, trong khi tôi chỉ có 1m59 (làm tròn 1m6 vậy)
Thấy tôi chật vật quá, hắn cười khẽ, tôi đánh lên vai hắn: “Còn cười? Cao thì có ích gì chứ! Phải thông minh, hiểu chưa?”
Hình như mấy lời này hơi vô nghĩa, bởi cả hai thứ này không liên quan gì đến tôi hết, còn hắn vừa cao vừa thông minh, hắn không nói thì thôi, làm gì tới lượt tôi chì chiết?
“Cậu nói phải, thông minh rất quan trọng.
Vậy để tôi cúi xuống.”
Dứt lời, Phong Hiểu Hàn cúi người, nghiêng về phía tôi.
Khoảng cách gần đến nỗi tôi bị giật mình lùi lại mấy bước.
Hắn đưa tay ra vòng sau eo, dùng chút sức kéo tôi về bên cạnh.
Tôi mơ hồ nghe được nhịp thở của hắn.
Lần đầu tiên tôi nhìn gương mặt tuấn tú ấy ở khoảng cách gần như vậy với thân phận Đạm Yên Sơ.
Tim tôi đập loạn hết lên, đầu óc cũng nhất thời trống rỗng.
Bên tai là bản nhạc Take me to your heart lãng mạn bất hủ.
Giai điệu du dương như rót mật vào tai, hai đứa cứ giữ nguyên tư thế này, nhìn nhau với muôn ngàn ẩn ý.
“Yên Sơ, cậu… thật đáng yêu…”
Hắn thì thầm vừa đủ hai đứa nghe, mặt tôi nóng ran vì lời khen ấy.
Còn chưa kịp đáp lại thì môi đã bị ai kia giữ lấy.
Phong Hiểu Hàn… hôn tôi?
Chúng tôi từng hôn rất nhiều lần, nhưng toàn bộ đều phát sinh khi tôi trong dáng vẻ một con mèo.
Hôn mèo hiển nhiên khác biệt với hôn người chứ nhỉ?
Tôi không kháng cự bởi giây phút này tôi biết mình thích Phong Hiểu Hàn.
Không phải kiểu thích giữa bạn bè, mà là kiểu muốn cùng đối phương đi đến trời tàn đất tận, tôi muốn từng khoảnh khắc trong cuộc sống của hắn đều có bóng dáng tôi, cũng hy vọng hắn bước vào cuộc đời tôi, không bao giờ rời đi.
Nụ hôn ướt át trao nhau dưới hiên mưa, đây chính là nụ hôn đầu mà tôi luôn mơ tưởng đến.
Không cuồng nhiệt như lửa, không quyến luyến như sắp phải rời xa, chút ngây ngô đầu đời hòa với khát vọng nâng niu khiến chúng tôi trầm luân thật sâu.
Mưa gõ lên hiên nhà, phát ra những thanh âm xao động, bản nhạc miên man, tâm trí tôi như con thuyền giấy lênh đênh giữa lòng sông, để con nước vỗ về trôi đi…
Hồi lâu sau đó, hắn mới buông tôi ra.
Tôi giật lại tai nghe, một mình nghe nhạc, không nói thêm gì nhưng gương mặt đỏ bừng bừng đã lộ ra hết cảm xúc.
“Tôi…”
Hắn tính nói gì đó, nhưng lại quay mặt đi.
Mưa dịu dần, rồi tạnh hẳn.
Tôi níu lấy quai ba lô trong tay, nhìn hắn, rồi toan cất bước nhưng Phong Hiểu Hàn kéo tôi lại, tháo một bên tai nghe xuống, thủ thỉ nói: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tâm trạng tôi lúc đó chỉ có hai từ: Bùng nổ.
“Cậu… cho tôi cơ hội được không?”
Tôi mím môi, hơi thở của hắn hình như vẫn còn vương trên môi này.
Sau mấy tháng hè, tôi mơ hồ nhận ra mình có cảm giác khác lạ với hắn.
Song, tôi không rõ đó là gì.
Là yêu? Là thích? Hay là cảm kích?
Nhưng ban nãy, khi hắn cúi xuống sát gần tôi, tôi mới nhận ra mình… thích hắn.
Suy cho cùng một chàng trai ưu tú như vậy, lại còn đối xử tốt với mình, cô gái nào chẳng rung động cơ chứ?
Tôi gật đầu chấp nhận.
Đồng nghĩa với việc từ ngày hôm nay trở đi chúng tôi không phải bạn học đơn thuần nữa mà là một đôi yêu nhau.
Chúng tôi ngọt ngào mỉm cười với đối phương mà không hề hay biết có cặp mắt bừng bừng lửa giận dõi theo nhất cử nhất động của cả hai.