Cửu An chưa từng dám nhìn thẳng vào mắt Phong Hiểu Hàn quá lâu.
Hắn cái gì cũng tốt, trừ đôi mắt như soi thấu tim gan kia ra.
Cô ta cúi đầu, mím môi: “Đúng.
Đêm đó là anh cưỡng ép em lên giường, liên tục nói xin lỗi, em… em không chống cự được…”
“Bức ảnh này từ đâu mà có?” Hắn chỉ vào tấm ảnh Lâm Kiêu Thành nắm tay Đạm Yên Sơ.
Cô ta nét mặt buồn rười rượi, lưu loát trả lời: “Là Lâm Kiêu Thành gửi cho em.
Muốn em không được làm tổn thương Yên Sơ… Không biết cô ấy đã nói gì mà…”
Cô ta còn chưa nói hết câu thì bị hắn ngắt lời: “Ngày mai thì không được.
Cuối tuần tôi sẽ đến nhà cô.”
Nói xong liền đi ra ngoài, Cửu An tức muốn hộc máu.
Tại sao? Cô ta dốc ngần này tâm sức mà vẫn bị hắn lạnh nhạt như thế? Chết tiệt! Thái độ đó là miễn cưỡng về gặp người nhà ư?
“Không sao! Dù gì lần này con khốn Đạm Yên Sơ cũng không trở mình được.”
Nghĩ đến đây, Cửu An cũng yên tâm phần nào.
Cái gai trong lòng cuối cùng đã được nhổ đi rồi!
***
Thời gian này tôi gặp lại Minh Nguyệt.
Con bé đã có cuộc sống tốt hơn trước, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo.
Tiền học phí được miễn, có công việc tốt, làm video đăng tải lên mạng kiếm được một khoản.
Nó vừa thấy tôi đã tươi cười, còn cầm theo chiếc thẻ ngân hàng ngày đó gửi lại tôi.
“Chị, em trả lại cho chị.”
“Trả hết nợ rồi sao?” Tôi nhấp một ngụm trà, cả người cũng dịu theo hương trà thơm mát.
“Vâng.
Hiện tại cuộc sống của em không tệ.
Cảm ơn chị ngày đó đã giúp em.”
“Chuyện nhỏ thôi.
Không cần bận tâm.”
Minh Nguyệt nói chuyện có phần khôn khéo hơn xưa, chững chạc nhưng không ngạo mạn, ngọt ngào mà không giả tạo.
Nó nói giữa thời khắc tăm tối đó, chỉ có mình tôi là đưa tay nguyện ý giúp nó nên suốt đời nó sẽ không quên.
Tôi chỉ cười: “Thấy em sống vui vẻ là chị mừng rồi.”
“Chị không còn làm ở đó nữa hả?”
“Không.
Chị nghỉ rồi.
Có được một công việc… cũng khá được.”
Nếu ngày đó tôi biết sẽ có lúc vướng vào rắc rối thì tôi tuyệt đối không theo Phong Hiểu Hàn đến làm việc.
Minh Nguyệt nắm lấy tay tôi, mắt nó sáng lấp lánh: “Em cũng mừng cho chị.
Số tiền này em gửi lại, phần dư chị giữ lấy đi.
Em nghe nói trước đây chị có mơ ước sẽ mở một quán rượu nhỏ mà!”
Ước mơ đó có vẻ không bao giờ thành hiện thực nữa.
“Chị, em tin chị sẽ hạnh phúc.”
“Vậy ư? Chị tin em sẽ hạnh phúc!”
Thời gian gần đây, tâm lý của tôi không ổn.
Tôi cứ sống những ngày giống hệt nhau, không có mục đích, không biết nên làm gì, tôi biết mình đã đến cực hạn rồi.
Có những người thân thể và linh hồn sẽ chết cùng một lúc.
Nhưng cũng có nhiều người, linh hồn đã kiệt quệ trước cả khi thân xác mục ruỗng.
***
Phong Hiểu Hàn đến nhà Cửu An, nhưng không phải với tư cách là bạn trai mà chỉ là bạn bè bình thường.
Cửu An chỉ đành cắn răng nhân nhượng, cô dặn người làm trong nhà phải cẩn thận chu đáo hết mức, nếu có bất kỳ sai sót nào khiến Phong Hiểu Hàn ấn tượng xấu với gia đình thì sẽ không để yên cho bọn họ.
Cửu An mặc váy màu tím nhạt, vừa trang nhã lại yêu kiều, tóc búi cao gọn gàng mà ngây thơ.
Phong Hiểu Hàn điều chỉnh cảm xúc, nói chuyện với Cửu An cũng nhẹ nhàng hơn.
Ba mẹ Cửu An rất ưng ý hắn, nhưng thấy con gái vẫn luôn xưng bạn bè nên hơi khó hiểu.
Chắc do bọn trẻ còn ngại ngùng chăng? Thế thì phận làm ba mẹ phải giúp con gái “đẩy thuyền” rồi.
“An, đưa bạn lên phòng cho biết đi con.” Mẹ cô tươi cười, còn len lén nháy mắt.
Cửu An mặt đỏ bừng, quay sang chớp mắt nhìn Phong Hiểu Hàn.
Hắn không nhận ra tình hình có gì sai sai, vẫn đi theo Cửu An lên phòng.
Đúng là phòng con gái, toàn vật dụng màu hồng phấn, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở đáng yêu.
Hắn có chút tò mò, có khi nào phòng của Đạm Yên Sơ cũng thế không?
Hắn buột miệng hỏi: “Con gái đều sẽ thích màu hồng hả?”
Lọt vào tai Cửu An lại khiến cô ta lầm tưởng Phong Hiểu Hàn rốt cuộc cũng có chút hứng thú về mình.
“Em nghĩ con gái hầu hết đều thích màu hồng, tươi tắn và đáng yêu, nhìn thấy tâm trạng cũng tốt hơn.”
Vậy khi nào dỗ được Yên Sơ, hắn sẽ sơn lại phòng ngủ thành màu hồng.
“Anh cứ ngồi đây chơi, em đi lấy trái cây lên.”
Hắn dạo quanh phòng, tiện tay cầm lên quyển tiểu thuyết trên giá sách, mới lật vài trang thì bên trong rơi ra xấp ảnh.
Phong Hiểu Hàn cúi xuống nhặt liền đứng hình, người trong ảnh sao lại giống Đạm Yên Sơ vậy?
Chỉ khác ở chỗ trong ảnh trẻ hơn, nhìn như học sinh cấp Hai.
Những bức ảnh chụp cô bị trói, bị xé áo, bị đánh đập, cách một tấm hình mà hắn vẫn cảm nhận được khi đó Yên Sơ đã sợ hãi, đã đau đớn đến thế nào.
Cô chưa từng nói những điều này cho hắn nghe…
Mà tại sao Cửu An lại có những bức hình này?
Lẽ nào còn điều gì mà hắn chưa biết hay sao?
Để tránh bứt dây động rừng, Phong Hiểu Hàn lôi điện thoại, nhanh tay chụp hết ảnh lại, sau đó trả chúng về vị trí ban đầu.
Lúc Cửu An mang trái cây lên phòng, hắn đã kịp điều chỉnh tâm lý, ngoài mặt vẫn hỏi han nhưng trong lòng lại sốt ruột muốn tìm Yên Sơ ngay lập tức.
Hắn hỏi: “Cửu An, tại sao cô thích tôi?”.