Phong Hiểu Hàn cả đêm không ngủ, cũng không trở về nhà.
Hắn muốn tìm sự thật mà Đạm Yên Sơ luôn che giấu hắn.
Bất chấp đêm hôm tìm cho ra thông tin liên lạc của Tú.
Tên đó giờ lại là giáo viên, chững chạc hơn xưa rất nhiều.
“Nghe nói chị Yên Sơ bị rớt tốt nghiệp, về quê học bổ túc rồi.”
“Hai người quen nhau đến khi đó thì chia tay?”
Tú cười, khói thuốc trong tay khiến bầu không khí ấm lên: “Quen nhau gì chứ.
Đó là chị Yên Sơ kêu tôi đóng kịch thôi.”
“Tại sao?”
“Không biết.
Chị ấy chỉ nói muốn chia tay với anh, nhờ tôi đóng giả bạn trai để cắt đuôi cho dễ.”
“Hai người không quen nhau ư?”
“Tôi xem chị ấy như chị gái, không yêu nhau được.”
Cô không thể thi trượt tốt nghiệp được.
Dù thành tích học của cô có kém đi chăng nữa, nhưng khoảng thời gian đó Đạm Yên Sơ vẫn luôn chăm chỉ, thi điểm cao thì hơi khó nhưng để đủ điểm qua tốt nghiệp tuyệt đối không thành vấn đề.
“Chị Yên Sơ bị trượt tốt nghiệp, hay nói đúng hơn là bị hủy tư cách dự thi.
Nghe nói là do sử dụng tài liệu gì đấy… Nghe thật vô lý!”
Càng biết thêm nhiều thông tin, Phong Hiểu Hàn càng cảm thấy lồng ngực trở nên bức bối khó chịu.
Những năm qua rốt cuộc cô đã chịu đựng những gì? Thông tin mà những người quen biết xung quanh cung cấp giúp hắn lờ mờ đoán ra được phần nào sự việc.
Là do gia đình cô làm ăn không tốt, nên mới khiến cô nảy sinh ý định chia tay?
Hắn hỏi dò mấy câu thì dễ dàng kết luận đến Tú cũng không biết gì về việc Đạm Yên Sơ từng bị bạo lực ở trường cấp Hai, vậy tại sao Cửu An lại biết? Cô ta giữ những tấm ảnh đó để làm gì?
Tận trưa hôm sau hắn mới mệt mỏi trở về nhà.
Đợi hắn gặp cô, nhất định sẽ hỏi rõ ràng từng chuyện một.
Nhưng nhà cửa vắng tanh, hơi người cũng không thấy.
Lẽ nào cô vẫn giận dỗi, không chịu trở về?
Hắn đi lên lầu liền thấy chai lọ mỹ phẩm trong phòng tắm biến mất, quần áo của cô trong tủ cũng không thấy đâu, cảm giác bất an lập tức xâm chiếm lấy tâm trí hắn.
Phong Hiểu Hàn gọi điện điên cuồng nhưng đầu dây bên kia chẳng có chút phản ứng nào.
Hắn lao xuống phòng khách, nhìn một vòng liền thấy bức thư được đặt ngay ngắn trên bàn, kế bên là chìa khóa nhà.
“Gửi anh,
Cảm ơn anh thời gian qua đã yêu thương em.
Được gặp lại anh, em thật sự rất vui.
Anh sẽ gặp được người con gái tốt hơn em, yêu anh nhiều hơn em.
Em phải đi xa một chuyến, anh đừng tìm em.
Mong anh luôn bình an và hạnh phúc.
Đạm Yên Sơ.”
Tay hắn run lên, trước mắt cũng nhòe đi.
Chết tiệt! Cô vậy mà âm thầm bỏ lại hắn ở đây! Cái gì cũng không nói cho hắn biết, còn chúc hắn bình an hạnh phúc nữa.
Hắn hít thật sâu, tự nói thầm: “Không sao, cô ấy nhất định đi chưa xa.
Mình sẽ tìm thấy cô ấy thôi.”
Cửu An liên lạc, hắn cũng không thèm nghe máy.
Đến công ty mới biết gần cả tuần Phong Hiểu Hàn chưa đến.
Cô ta cảm thấy hơi kỳ quái, người tham công tiếc việc như hắn sao lại không đến công ty? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Cô ta đến tận nhà, cửa không khóa, cứ thế mà đẩy cửa bước vào.
Hắn ngồi ở sofa, thẫn thờ như người mất hồn.
Cửu An không khỏi lo lắng kêu lên: “Hiểu Hàn, anh làm sao vậy? Có chuyện gì?”
Lẽ nào là do vụ không thể hợp tác với Vân Đô? Biết thế cô ta sẽ chọn cách khác, không ngu ngốc dùng cách này để loại trừ Đạm Yên Sơ.
Nhưng nếu không chơi đòn hiểm, hai người này sẽ dây dưa với nhau mãi.
Chỉ có cách đưa tâm huyết của hắn ra để đánh đổi, nếu Phong Hiểu Hàn thấy Đạm Yên Sơ là nội gián, vì “tình cũ” mà tiết lộ bí mật thương nghiệp thì sẽ chết tâm với cô.
“Không tìm thấy…”
Hắn chỉ nói ba chữ đã khiến Cửu An chột dạ cúi đầu.
Cô ta lanh mồm lanh miệng che giấu cảm xúc: “Hiểu Hàn, đừng nghĩ nữa.
Chuyện hợp tác với Vân Đô cứ xem như không có duyên đi.
Anh giỏi như vậy, chúng ta sẽ tìm được hợp đồng tốt hơn mà.
Cùng lắm em sẽ nói với gia đình…”
“Cửu An, cô biết Yên Sơ đang ở đâu không?”
Còn chưa nói hết thì hắn đã mở lời cắt ngang.
Cửu An mặt sượng ngắt, mím chặt môi, tay run lên vì giận.
Cô ta lắc đầu, có biết cũng không nói.
Cô ta còn tưởng hắn buồn bã vì công việc, không ngờ là do con khốn đấy biến mất.
Từ lúc mọi chuyện xảy ra, Cửu An không gặp lại Đạm Yên Sơ nữa.
Cô ta cảm thấy như thế là tốt nhất, bởi chỉ có cô ta mới xứng ở cạnh Phong Hiểu Hàn.
Đạm Yên Sơ kia ngoài trừ gây rắc rối thì còn làm được tích sự gì cơ chứ!
“Cửu An, cô đừng nói dối nữa! Những bức ảnh đó, tôi đều thấy cả rồi.”
Phong Hiểu Hàn nheo mắt, hắn không thể không nghi ngờ Cửu An.
Người con gái này lúc nào cũng ra vẻ hiểu chuyện, ngoan hiền, đóng kịch giỏi đến mức không một ai nắm thóp được cô ta.
Cửu An sống chết không thừa nhận: “Anh nói gì vậy? Em nghe không hiểu.
Những bức ảnh gì cơ?”
Cô ta hối hận rồi! Ngày đó đáng ra không nên để Phong Hiểu Hàn bước chân vào phòng mình.
Hắn… đang nghi ngờ điều gì ư?