Cạch cạch.
Cửa mở ra, tôi theo đúng bản năng của một con mèo tiếp tục nhắm mắt, không màng sự đời.
Lần này Phong Hiểu Hàn không thèm nói gì hết, cứ thế bước vào nhà với gương mặt lạnh như tiền.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm rồi ư? Mấy tiếng trôi qua rồi mà vẫn giận, đồ đàn ông con trai nhỏ mọn.
Tôi duỗi người, đổi tư thế nằm khác nhưng tai vẫn dỏng lên nghe ngóng tình hình.
Tiếng lạch cạch trong bếp, sau đó là âm thanh nước chảy trong nhà tắm,… một loạt âm thanh vang lên nhưng hiển nhiên không có tiếng nói nào hết.
Trong lòng tôi thấy rất bực bội.
Tôi ở căn nhà nghèo rách này cả ngày, tù túng muốn chết.
Ăn của hắn có một khứa cá mà khó chịu vậy sao?
Còn dám bơ tôi á?
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Phong Hiểu Hàn tay lau khô tóc, tay còn lại vớ lấy áo ba lỗ mặc vào.
Hắn không thèm ôm nựng tôi mà đi vào bếp, thành thục tự nấu tô mì gói.
Tôi chịu hết nổi, đập móng mèo xuống sàn, kêu lên bày tỏ sự bất mãn: “Meo~”
Phong Hiểu Hàn thở dài rồi ôm tôi đặt lên đùi.
Tôi cũng theo phản xạ đặt móng chà chà đùi hắn mấy cái như muốn cầu hòa.
Hắn vuốt ve tôi: “Ngoan nào, đợi anh ăn chút đã.”
Người hắn nóng ấm khiến tôi dễ chịu, không làm khó hắn nữa.
Tôi ngoan ngoãn đợi hắn gắp vài đũa mì, chắc chút nữa lại đem thịt vụn với rau cho tôi ăn chứ gì.
Thôi, dù sao ăn mấy bữa nay cũng quen rồi, không chê nữa.
Nhưng lần này tôi phải hốt hoảng một phen.
Đó là lúc Phong Hiểu Hàn khui lon đồ hộp cho mèo.
Tôi mắt tròn mắt dẹt mà nhìn, chỉ thấy hắn cúi xuống xoa đầu tôi: “Tội nghiệp, chắc cưng đói lắm.
Xin lỗi Gà Rán, hôm nay anh mới có lương.”
Tôi không cưỡng lại được đồ hộp thơm ngon trước mặt, nước miếng sắp chảy ướt sàn rồi.
Tôi không có tí liêm sỉ nào, dụi đầu vào gấu quần hắn nũng nịu.
Phong Hiểu Hàn biết ý, đặt đồ hộp trước mặt tôi: “Ăn đi, còn nhiều lắm.”
Tôi cắm mặt ăn say sưa.
Từ khi đến nhà hắn đến giờ gần mười ngày rồi, cuối cùng tôi cũng được ăn ngon đúng nghĩa.
Tôi liếc mắt nhìn chữ trên hộp, một hàng chữ tiếng Hàn, còn in hình mèo nữa.
Chắc là hàng nước ngoài xịn thật rồi.
Dù linh hồn là con người, song, thân thể mèo này của tôi vẫn rất hưởng thụ mùi vị thơm ngon kia.
Chí ít so với món thịt vụn kia ăn hợp khẩu vị hơn hẳn.
Nhìn tôi ăn ngon như vậy, Phong Hiểu Hàn khẽ cười: “Ngon đến vậy ư? Vậy lần sau anh sẽ mua nhiều hơn.”
Tôi gật gù đồng ý.
Phong Hiểu Hàn chậm rãi ăn mì, tôi nhạy cảm phát hiện hình như hôm nay hắn không vui.
Chẳng lẽ vẫn tức chuyện hồi trưa? Nhưng thấy hắn xoa dầu xoa tai tôi như thế, tôi không nghĩ rằng hắn còn giận.
Ăn xong, Phong Hiểu Hàn đứng dậy dọn dẹp, tôi chậm rãi đi theo phía sau.
Tôi có linh cảm hắn không ổn.
“Ngoan, hôm nay ngủ sớm nào!”
Gần một giờ rồi, ngủ sớm ghê!
Tôi ở nhà toàn bị bắt đi ngủ lúc mười giờ, trễ nhất cũng chỉ được thức tới mười giờ rưỡi thôi.
Tôi chạm móng mèo lên má hắn, ư ử kêu.
Đúng vậy! Tôi thấy hắn tội nghiệp nên muốn an ủi hắn chút.
Phong Hiểu Hàn lôi quyển sổ ghi chép chi tiêu ra chăm chú tính toán.
Tôi liếc thấy giá tiền đồ hộp cho mèo mà sốc ngang.
Đắt thế ư!
Trong lòng khẽ xót xa.
Hắn ta nghèo như vậy, vì nuôi tôi mà dốc tiền dốc sức, đi làm quần quật nhưng chỉ ăn mì gói, còn để tôi ăn đồ hộp đắt như vậy?!
Mắt tôi ươn ướt, dụi vào lồng ngực hắn.
Xin lỗi.
Tôi sai rồi.
Sau này tôi sẽ không bắt nạt cậu nữa nhé!
Tôi tự hứa với lòng mình như thế.
Phong Hiểu Hàn mỉm cười: “Đi ngủ thôi, mèo ngoan.”
Tôi thấy hơi khó hiểu, tên này có bị ngốc không vậy? Nếu đổi lại là tôi nhé, bắt tôi ăn mì gói để dành dụm nuôi một con mèo ất ơ đâu đó thì còn lâu tôi mới đồng ý.
Tôi thấy thương cho hắn, cũng thấy bản thân mình hơi quá đáng rồi.
Nhớ lại, rõ ràng là tôi trêu cậu ấy trước.
Phong Hiểu Hàn chưa từng mắng tôi, tố cáo tôi, vẫn luôn chiều theo mấy yêu cầu vô lý kia.
Cậu ta có thể dễ dàng đánh tôi, nhưng lại chưa từng ra tay.
Tôi thì ngốc nghếch cứ nghĩ Phong Hiểu Hàn dễ bắt nạt, suốt ngày hùa với bạn bè đánh cậu ấy.
Tôi thấy có chút biết ơn khi bị biến thành mèo, nếu không tôi sẽ chẳng bao giờ biết được mình xấu xa như thế nào!
Phong Hiểu Hàn hôm nay không để tôi ngủ dưới gác mà bế tôi lên ngủ cùng.
Khoan đã! Như này….
có phải hơi nhanh rồi không?
Sao chưa gì đã ngủ chung giường rồi?
Tôi ngượng ngùng quay mặt đi, kêu to.
Hành động e ấp đậm phong vị thiếu nữ như này lọt vào mắt hắn lại thành ra tôi buồn ngủ, ngáp đến chảy cả nước mắt.
“Ngủ ngon, Gà Rán.”
Hắn đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn, sau đó trùm chăn ngủ mất.
Ôi chao! Vì nụ hôn này mà trái tim bé bỏng của tôi thao thức, không cách nào đi vào giấc ngủ.
Tiêu rồi, dạo này tôi làm sao ấy nhỉ? Tự dưng cảm thấy Phong Hiểu Hàn… ờ… cũng không tệ lắm.
Tôi tự cốc lên đầu mình mấy cái cho tỉnh ra.
Từ khi nào Đạm Yên Sơ tôi dễ bị mua chuộc vậy hả? Một hộp đồ ăn, một cái hôn thôi mà…
Tôi… cũng đâu thể làm mèo cả đời đúng không?.