Tiểu Thư Ngây Thơ

Cô giật nảy mình: "Chuyện gì?" Cô nháy mắt mấy cái vẫn còn chưa tỉnh hồn lại.

"Tôi..." Lý An Nhiên lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Kỷ Thiên Hạo đã đi tới thuần thục cầm dây thừng đem hai tay Lý An Nhiên cột vào trên bậc thang.

Lý An Nhiên kinh ngạc trừng mắt nhìn Kỷ Thiên Hạo: "Kỷ Thiên Hạo, anh điên rồi! Thả tôi ra! Tôi nói anh thả tôi ra, nghe không hiểu sao?"

Kỷ Thiên Hạo tà khí liếc nhìn cô ta một cái, lại giống như là cảm thấy hai chân của cô ta không an phận có chút chướng mắt nên dứt khoát lại bảo người giúp việc lấy một sợi dây thừng khác cẩn thận trói hai chân của cô ta lại thật chắc chắn, lúc này mới vỗ vỗ tay hài lòng nhìn Kỷ Gia Phong ở cách đó không xa quát: "Đại ca, đảm bảo với anh người vẫn còn sống, từ từ hưởng thụ đi." Nói xong anh phất phất tay với Kỷ Gia Phong rồi mang theo Cố Niệm Niệm ra khỏi nhà.

Phía sau anh truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Lý An Nhiên: "Kỷ Thiên Hạo tên khốn kiếp này! Đồ hèn hạ, bẩn thỉu, tôi nguyền rủa cho anh chết không được yên lành!"

Kỷ Thiên Hạo ôm lấy Cố Niệm Niệm, khinh thường ngoãy ngoáy lỗ tai: "Đúng là không thục nữ gì cả!" Đương nhiên, lúc này anh đã quên mất: Mình cũng không phải quý ông gì cả.

Lý An Nhiên vẫn còn tiếp tục chửi ầm lên, chỉ tiếc anh đã sớm ôm người đẹp biến mất không còn bóng dáng rồi.

Sau khi Kỷ Gia Phong từ toilet đi ra nghe thấy tiếng của Kỷ Thiên Hạo theo bản năng nhìn về phía hướng Lý An Nhiên, anh ta sững sờ chợt nhấc chân đi đến chỗ Lý An Nhiên.

Lý An Nhiên cũng biết Kỷ Gia Phong không phải người tốt lành gì, nhìn thấy anh ta đi tới không khỏi co rúm lại nói: "Kỷ Gia Phong, anh cút ngay cho tôi! Nếu như hôm nay anh dám động vào một sợi lông của bà đây, bà đây sẽ thiến anh!"

Kỷ Gia Phong nghe thấy vậy không khỏi ngừng lại bước chân, vốn là anh ta đang đi về phía Lý An Nhiên lại chuyển bước chân đi đến ghế sofa. Anh ta yên tĩnh ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Lý An Nhiên hiện sự âm u phức tạp.

Phải hình dung như thế nào về cảm giác của anh ta đối với một người phụ nữ? Lúc đầu khi mới quen biết cô ta, Kỷ Gia Phong không thể phủ nhận đã động lòng, sự động lòng đó không chỉ bắt nguồn từ vẻ bề ngoài của cô ta mà bởi vì sự cá tính của cô ta, cả sự cả gan hay tùy tiện làm loạn nữa, cũng có thể là bởi vì lúc đó anh ta đã có một chút xíu si mê nên khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng anh ta động lòng đối với cô ta.

Nhưng sau khi Lý An Nhiên đào hôn, Kỷ Gia Phong đối với cô ta liền hoàn toàn mất cảm giác, bởi vì Kỷ Gia Phong có lòng kiêu ngạo của mình, lòng kiêu ngạo nên không chấp nhận bất luận kẻ nào chà đạp lên tôn nghiêm của anh ta cho dù là Lý An Nhiên cũng giống như vậy! Bây giờ anh ta sở dĩ vẫn còn ngoan ngoãn phục tùng cô ta, mặc cho cô ta lăng nhục không phải bởi vì anh ta hào phóng: Chỉ cần cậu chịu để An Nhiên vào nhà họ Kỷ, tôi có thể đầu tư cho Kỷ thị ba nghìn tỷ. Đây là lời Đông Quốc Sơn đã hứa hẹn với anh ta cũng là lý do khiến anh ta lại dễ dàng tha thứ cho Lý An Nhiên đến như vậy.

Lý An Nhiên thấy Kỷ Gia Phong ngồi ở trên ghế sofa cũng không cởi trói cho cô ta không khỏi cắn răng giận dữ hét: "Kỷ Gia Phong, anh là đồ bỏ đi! Vợ anh đã cùng người ta chạy mất, anh không đuổi theo còn ở chỗ này nhìn tôi để tìm đường chết à!"

Kỷ Gia Phong cười nhạt một tiếng, nhún nhún vai tỏ vẻ không để ý: "Tôi nghĩ là cô nên rõ ràng, người tôi thích là cô."

"Mẹ nó! Kỷ Gia Phong! Đừng làm bộ nữa! Người anh thích chưa bao giờ là bà đây mà là anh thích tiền của tôi. Đừng cho là tôi không biết anh có ý định quỷ quái gì! Tôi cảnh cáo anh, bà đây có chết cũng tuyệt đối sẽ không nhìn anh một chút nào!"

Kỷ Thiên Hạo cười yếu ớt như gió xuân ấm áp, anh ta đứng dậy chậm rãi đi tới gần Lý An Nhiên, sau đó cúi người thổi khí nóng vào bên tai cô ta: "Cô sẽ như vậy! Đời này cô nhất định sẽ là người phụ nữ của tôi!"

"Anh đừng có nằm mơ!"

Kỷ Gia Phong cũng không tức giận, chỉ ngồi xổm xuống chậm rãi cởi bỏ dây thừng cột trên đùi Lý An Nhiên, sau đó là chỗ cổ tay của cô ta...

Sau khi Lý An Nhiên tự do rồi liền chán ghét đẩy Kỷ Gia Phong một cái: "Tôi cảnh cáo anh, đừng có lại đánh chú ý lên người bà đây nữa! Nếu không, tôi để cho người giết chết anh đấy!" Nói xong, đầu cô ta cũng không quay lại chạy ra ngoài.

Kỷ Gia Phong nhìn thân ảnh Lý An Nhiên biến mất, lại nhìn sợi dây thừng trên tay mình không khỏi cong khóe miệng cười: Kỷ Thiên Hạo, xem ra không cần tôi ra tay nợ tình của cậu cũng đủ để hủy diệt cậu rồi.

Lúc Lý An Nhiên kêu khóc đuổi theo, Kỷ Thiên Hạo đã mang theo Cố Niệm Niệm từ trong công viên tản bộ trở về, anh nhàn nhạt nhìn cầu thang một chút không khỏi lắc đầu: "Đại ca, sao anh lại thả bà điên kia ra làm gì? Cô ta sớm nên bị dạy dỗ một chút!"

"Cô ấy vẫn còn là một cô bé ít nhiều cũng nên rộng rãi với cô ấy một chút, Thiên Hạo, coi như giúp đỡ đại ca đi đừng hung ác với cô ấy như vậy." Kỷ Gia Phong hoàn toàn tỏ ra là một người đàn ông tốt bụng.

"Đại ca, anh nhất định phải dung túng cô ta như vậy sao?" Kỷ Thiên Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Chỉ cần cô ấy vui vẻ là được." Anh ta dứng dậy trở về phòng.

Kỷ Thiên Hạo trầm tư nhìn bóng lưng Kỷ Gia Phong biến mất, nhưng Cố Niệm Niệm lại có chút buồn bực: Kỷ Gia Phong yêu Lý An Nhiên sâu đậm như vậy sao đối với việc cô xuất hiện ở bệnh viện lại có vẻ càng kích động chứ?

Trong lúc Cố Niệm Niệm không hiểu Kỷ Thiên Hạo lại đưa tay vỗ vỗ đầu của cô: "Nhìn đi! Tôi đã nói rồi, người đại ca quan tâm thật ra là Lý An Nhiên, còn với cô chỉ là do lòng tự trọng quấy phá mà thôi." Anh cười đắc ý.

Cố Niệm Niệm trầm tư một lát, sau khi so sánh phân tích qua loa cũng cảm thấy có lý. Cô suy nghĩ lại tất cả mọi việc: Lúc trước Kỷ Gia Phong hiểu lầm đối tượng của anh ta là cô, cho nên căn cứ vào tinh thần trách nhiệm mới cưới cô, nhưng người anh ta luôn luôn nhung nhớ lại chính là Lý An Nhiên, mà người Lý An Nhiên luôn luôn nhung nhớ lại là Kỷ Thiên Hạo, vậy Kỷ Thiên Hạo thì sao?

Cô ngước mắt lên nháy mắt mấy cái, rất muốn hỏi anh một câu: Kỷ Thiên Hạo, người anh thích là ai? Nhưng cuối cùng cô cũng không hỏi ra miệng. Chỉ là nghi hoặc của Cố Niệm Niệm cũng không kéo dài bao lâu, sau mấy ngày hoang mang cuối cùng cô cũng đã có được đáp án.

Bởi vì cùng ngày cô gặp kiếp nạn trở về, từ chỗ anh trai mình đã có được tin tức nói là anh hai rất bình an, cho nên Cố Niệm Niệm rất yên tâm về Cố Tư Thành nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện cô và Kỷ Thiên Hạo bị Cố Tư Thành bắt gian tại giường lại khiến cho cô cảm thấy một trận gấp rút, cô lo âu, sợ hãi, sợ Cố Thanh Hoa cũng cảm thấy mình dơ bẩn, bởi vì từ trước đến giờ cô vẫn không quên được câu nói kia của Cố Tư Thành: Cố Niệm Niệm, em để cho anh cảm thấy buồn nôn!

Cho nên, sau khi trải qua nhiều chuyện hỗn loạn như vậy, Cố Niệm Niệm lại càng thêm lo lắng nhiều hơn. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ yên, đầy trong đầu đều là chuyện của cô và Kỷ Thiên Hạo, là bộ dáng chán ghét của Cố Tư Thành lúc đó, là phản ứng của Cố Thanh Hoa sau khi biết rõ mọi chuyện...

Ngay lúc cô vô cùng lo lắng thì cửa bị đẩy ra, Lý An Nhiên mặt đầy nước mắt lao vào trong ngực của cô: "Hu hu hu... Niệm Niệm... Hu hu hu..."

"An Nhiên?! Cô sao vậy? Muộn như vậy rồi sao cô còn tới đây?" Cô mở đèn lên nhìn thoáng qua thời gian: Trời cũng sắp rạng sáng rồi.

"Tôi đi tự sát..." Lý An Nhiên ôm Cố Niệm Niệm nghẹn ngào khóc rống lên.

Cố Niệm Niệm khẽ giật mình, hoảng sợ nhìn Lý An Nhiên: Chẳng lẽ hiện tại ôm cô là quỷ hồn của Lý An Nhiên sao?!

"Thế nhưng tôi cảm thấy trước khi chết tôi cũng phải giết chết Kỷ Thiên Hạo trước đã nếu không tôi không nhắm mắt được!" Lý An Nhiên khịt khịt cái mũi mặt mặt tràn đầy nước mắt ủy khuất nhìn Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm thận trọng nhẹ nhàng thở ra, may vẫn là người không phải quỷ. Cô nhìn Lý An Nhiên con ngươi không khỏi toát ra vẻ sùng bái: Đúng là một người phụ nữ tuyệt vời! Cô ấy đã yêu đến mức "Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày", quả nhiên là yêu càng sâu, hận càng nhiều mà!

Cho nên mà nói, Cố Niệm Niệm là người tốt bụng, cô cảm động đến mức đỏ cả vành mắt. Cũng không phải bởi vì tình yêu vĩ đại của Lý An Nhiên làm cho cảm động mà là kích động! Kích động vì trước khi chết Lý An Nhiên vẫn còn muốn giúp cô trừ bỏ Kỷ Thiên Hạo, cô liền có thể quang minh chính đại trở về chăm sóc cho gia đình của mình.

Bởi vậy, Cố Niệm Niệm rất là ủng hộ Lý An Nhiên. Cô ôm cô ta một cái giống như tiễn đưa tráng sĩ: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh: "An Nhiên, cô đi đi, tôi sẽ giúp cô nhặt xác!"

Lý An Nhiên nghe thấy vậy trong nháy mắt liền hóa đá: "Cô, cô, cô, cô có ý gì?!"

Cố Niệm Niệm chớp chớp đôi mắt sáng ngời, rất chân thành rất nghiêm túc nói với Lý An Nhiên: "Nếu như cô thật sự cùng chết với Kỷ Thiên Hạo, tôi cam đoan sẽ đem hai người chôn cất cùng một chỗ." Một khắc này, Cố Niệm Niệm cảm thấy mình thật sự rất là vĩ đại. Nhưng vào một ngày nào đó của năm tháng nào đó, lời này bị người nào đó biết được, Cố Niệm Niệm lập tức bị nuốt sống không còn sót lại một chút cặn. Thì ra, vĩ đại thật sự chỉ là chuyện trong một giây đồng hồ mà thôi. Buồn quá!

Hơn nữa, sau khi Lý An Nhiên nghe Cố Niệm Niệm nói xong, vẻ mắt cô ta khó có thể tin khiến Cố Niệm Niệm cảm thấy không hiểu thấu. Cô gãi gãi đầu rất khiêm tốn xin chỉ bảo: "Còn có vấn đề gì sao, hay là cô có di ngôn?"

"Cố Niệm Niệm! Cô đúng là người không có lương tâm! Tôi muốn bóp chết cô!" Lý An Nhiên thét chói tai hai tay hướng về phía cái cổ của Cố Niệm Niệm.

Cố Niệm Niệm lập tức cảm thấy Lý An Nhiên đúng là không hiền hậu. Cô rõ ràng là đang giúp cô ta sao cô ta lại không biết cảm ơn như thế, ngược lại còn tỏ ra hận cô tận xương như vậy? Cho dù cô cũng có chút ít mục đích khác, nhưng đó cũng là vì muốn xây dựng hạnh phúc cho người khác mà thôi, nói thế nào Lý An Nhiên cũng là người được lợi hơn cơ mà?!

"Khụ khụ... Lý An Nhiên, cô là người phụ nữ xấu xa..." Cố Niệm Niệm sờ sờ cái cổ bị cô ta bóp đau, u oán nhìn cô ta chằm chằm.

Lý An Nhiên hung tợn trừng cô một chút: "Cố Niệm Niệm, cô thành thật nói cho tôi biết, cô và Kỷ Thiên Hạo rốt cuộc có cái gì hay không?!"

Nếu như nói Cố Niệm Niệm là ngốc bẩm sinh nhưng ngẫu nhiên cô vẫn có chút thông minh nho nhỏ, ví dụ như chuyện Lý An Nhiên này, thật ra cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều đáp án khác nhau, nhưng cô cảm thấy một hướng đáng tin nhất chính là...

"Không có!" Phải quật cường có đánh chết cũng không thể thừa nhận!

"Nhưng Kỷ Thiên Hạo nói..."

"Anh ta rất giỏi nói dối!"

Lý An Nhiên khó tin nhìn chằm chằm Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm chột dạ sờ sờ cái mũi của mình, vẻ mặt mờ mịt: Có vấn đề gì sao?

"Cố Niệm Niệm, cô càng ngày càng ngây thơ, tôi thích!"

Nói gì vậy? Cái gì gọi là Cố Niệm Niệm càng ngày càng ngây thơ? Cố Niệm Niệm không hiểu, càng không rõ tại sao nét mặt Lý An Nhiên trong nháy mắt lại tươi cười như hoa.

"Niệm Niệm, cô thật sự không thích Kỷ Thiên Hạo sao?" Lý An Nhiên vẫn không yên lòng đối với chuyện của Cố Niệm Niệm và Kỷ Thiên Hạo.

"Không thích!" Cố Niệm Niệm chắc chắn nói, nhất là hôm nay, cô cảm thấy Kỷ Thiên Hạo quả thực là quá phận, anh ghét nhất đàn ông ức hiếp phụ nữ nhưng hết lần này tới lần khác con người kia lại không hề biết mình xấu xa mà còn muốn dạy hư Kỷ Gia Phong phong độ nhẹ nhàng, quả thực là ghê tởm đến cực điểm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui