Tiểu Thư Nghịch Ngợm

-Ui, con không biết anh ta là ai hết á-nó xua tay chối
Mọi người lại nhìn qua hắn, hắn giờ mặt đỏ gay thầm nghĩ "em vì tên này nên bỏ tôi à, đừng có hòng" (mà nói đi cũng phải nói lại chứ nó là của hắn bao giờ ta?)
-Cô ấy với con đã có hôn ước với nhau ạ-hắn chỉ nó nói rồi quay qua Tuấn Kiệt, hắn nói tiếp-và anh đừng có đụng đến cô ấy nữa, cô ấy là của tôi!
Bây giờ thì mọi người ai cũng ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn nó và hắn
-Cậu...cậu nói gì cơ-Tuấn Kiệt ngạc nhiên lắp bắp hỏi lại
-Tôi nói là HÂN HÂN LÀ CỦA TÔI, ANH ĐỪNG HÒNG TÁN TỈNH CÔ ẤY-hắn nhấn mạnh từng chữ.
Mọi người đơ ra 3s rồi phì cười làm hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mặt cứ ngu ngu, trong đầu thì hiện ra vô số dấu "?"
-haha, cậu nói tôi tán tỉnh con bé Hân á, haha-Kiệt cười như chưa bao giờ được cười, thật vô lý vô lý hết sức mà.
-Ôi trời ơi, cậu đang ghen hả nhưng tôi cần nói cho cậu biết chúng nó là anh em họ, là anh em đó, haha-ông nội nó cố gắng nhịn cười để giải thích cho hắn nhưng không thể.
Mặt hắn giờ đần không thể tả, rõ ràng là hắn đã hố quá nặng, ai đời lại đi ghen anh em họ với nhau bao giờ. Mặt hắn giờ đỏ như gấc, nhìn qua nó thì thấy nó đang ôm bụng cười. Quê, quá quê luôn.

-cháu...cháu xin lỗi-hắn cúi gằm mặt xuống đất.
-Được rồi, không sao, hôn phu của Hân Hân thì cũng là con cháu trong nhà này mà, cháu ngồi xuống đi-ba của Tuấn Kiệt giờ mới lên tiếng.
-Dạ, cháu cảm ơn-hắn vẫn chưa hết ngại, nhìn qua nó vẫn cứ khúc khích cười làm hắn tức điên, rõ ràng là nó chơi hắn mà "em hay lắm, cứ đợi đó" hắn nghĩ thầm.
-Cháu tên gì?-bác Ly lên tiếng hỏi, cười hiền
-Cháu là Nguyễn Duy Phong, đã có hôn ước với Gia Hân ạ.
-Ồ, sao ông không nghe cháu nói gì vậy Hân Hân-ông nó quay sang nó hỏi
-Cháu thấy không quan trọng nên chưa nói với ông. Vả lại ba cháu cũng nói là tìm hiểu chứ có bắt buộc cháu phải cưới anh ta đâu-nó vừa nói vừa iếng cóc dầm vào miệng mà Kiệt vừa mua về lúc nãy.
-Cái con bé này lúc nào cũng vậy, thật bướng bỉnh mà-ông nó lắc đầu cười.-còn ta là ông nội nó, đây là 2 bác của nó và người cháu ghen là anh họ nó.
-Dạ.- hắn lí nhí
-Vậy giờ cháu học ở đâu, bao tuổi rồi-bác Thành hỏi (ba Tuấn Kiệt á)

-Cháu học ở trường Mary cùng lớp với Hân ạ-hắn đáp
-Ý, cháu học trường đó à. Kiệt, sao không nói ẹ biết bé Hân học trường đó hả con- bác Ly.
-Dạ con...-Kiệt chưa kịp giải thích gì thì nó đã nhảy vào ra vẻ buồn bã lắm
-Híc, bác ơi, ông ơi, con học ở trường đó tốt lắm, chỉ có 1 điều là...-nó làm cúi mặt xuống làm ra vẻ buồn lắm
-Sao vậy con, ai làm gì con cứ nói với ông, ông "xử đẹp" cho.
-Con học tốt lắm, có nhiều bạn bè tốt lắm vậy mà có người dọa sẽ đuổi học con, sẽ dẹp hết cả lớp con-nó khóc nước mắt cá sấu.
-Đứa nào, đứa nào to gan dám đuổi học cháu cưng của ta, dám làm cháu ta buồn, ta "luộc" nó luôn-ông nó phẫn nộ
-Đúng đó ba, con sẽ chiên giòn nó luôn-bác Ly cũng giận dữ.
-Con cũng vậy-bác Thành cũng không kém
Trong khi 3 người đang tức giận mà không để ý rằg Kiệt đang run lên, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa ra ào ào thầm rủa nó trong đầu. Hắn thì mặt vẫn cứ ngơ ngơ. Nó thì đang cố nhịn cười làm người rung lên khiến 3 người kia tưởng nó khóc nên ra sức dỗ dành.
-Cục cưng của ông ngoan đừng khóc, nói ông nghe coi ai to gan vậy-ông nó dỗ dành
Vờ đưa tay lên như đang lau nước mắt, còn nấc như khóc thật khiến ai cũng tin răm rắp trừ Kiệt
-Là hiệu trưởng ạ, hức hức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận