Cứ thế, hàng loạt câu hỏi được đặt ra làm các ông các bà chóng mặt. CÒn mí cô nàng thì nhìn các anh bằng ánh mắt hừng hực lửa hận thù ( chỉ cóa ss Nana và Rannie thui chứ ai) . Có lẽ trong bốn đôi thì đôi của Matt-Joe và Joseph - Ariel là ko có ý kiến gì vì họ dẫu sao cũng đã có tình củm trước òi. Nên chỉ còn Nana và Rannie là ấm ức thui.
Các ông ngồi trước hàng ghế dài và nói:
- Xin các vị bình tĩnh chúng tôi sẽ ọi người biết quyết địng cùa chúng tôi - ông Chu đại diện đứng dậy nói - nên xin mọi người giữ trật tự dùm
-....... chuyện đó cũng ko có gì là lạ cả - ông Chu nói
- Ko có gì là lạ ? - tất cả trố mắt hỏi lại
- Đúng , vì trước đó, chúng nó đã là người yêu của nhau thì việc mà mọi người thấy cũng đâu có gì là lạ? Chẳng lẽ hai người yêu nhau mà ko được quyền bộc lộ tình cảm của mình dành cho đối phương hay sao? - ông hỏi ngược lại
- Nhưng..... - Các PV chuẩn bị lên tiếng thì bị ông cắt ngang
- Và chúng tôi còn dự định sẽ chính thức tổ chức lễ cưới cho con chúng tôi vào tháng tới nữa đấy - ông cười cười nói - và đến lúc đó, mong mọi người nhớ đến chia vui nhé!
Mọi người gật gù trước câu trả lời quá hợp lí hợp tình của ông Chu.
- Vậy các vị tiểu thư có định chọn sẽ mời nhà thiết kế nào thiết kế áo cưới ình ko? - một PV vui vẻ hỏi
- À.... chuyện này thì.......- ông nhíu mày suy nghĩ
- Tôi nghĩ ko cần mới đâu, vì các con dâu của chúng tôi đã là những nhà thiết danh tiếng rồi - ông Trịnh đứng lên trả lời một cách tự tin
- Hả? - bốn nàng tròn mắt
- Rồi ! Sao tui nghi quá à ...- Rannie liếc nhìn sang ba cô bạn
- Uhm !- ba nàng kia gật đầu cái rụp
- Trời ơi ! Khổ choa cái thân tui chưa !- Rannie ôm đầu than
- Oh ! Chúng tôi quên mất, các tiểu thư vốn là những nhà thiết kế hàng đầu thế giới mà - PV đó vỗ trán nói
- Thôi ! Các vị đã tới đây rồi thì mời mõi người cùng tham gia bữa tiệc này của chúng tôi nhé - ông Trịnh mở lời
- Đứa nào muh chơi méc dạy thế hem biết ? Đừng để tui muh biết , tui sẻ xử đẹp nó luôn nếu ko tui sẽ ko còn là Dương Thừa Lâm nữa , tức quá mà , chịu hết nỗi òi, aaaaaaaaaaaa.- Rannie vừa về tới nhà mà miệng cứ lầm rầm rủa
Chắc cô nàng tức lắm đây! Khi không khi kha phải bị đi lấy chồng .Chẳng những vậy mà còn là kẻ thù ko đội trời chung nữa mới đau. Rannie ko phát khùng mới là lạ. Nhưng hem sao , vì đâu phải có một mình cô bị đâu mà lo, còn có Nana nữa muh. Cô nàng vừa đặt đít xuống sofa vừa cau có nói:
- Ba mẹ thật là quá đáng! Sao lại ko tin chúng ta nói chứ! Cái gì mà " tự làm tự chịu " chứ? Mình rõ ràng có làm gì bậy bạ đâu mà..
- Thôi đi ! Bây giờ hai bà có than thì cũng chỉ có tụi tui nghe thui chứ ổng bả có nghe đâu - Ariel nhăn mặt nói
Nghe con bạn nói thế, Rannie và Nana lập tức ngẩn lên nhìn cô đầy ma quái , rùi nhìn nhau cười một cách nham hiểm. Ariel cảm thấy có một luồng khí lạng chạy dọc sau lưng , biết là sắp có một cuộc " tra tấn" giáng xuống đầu mình , cô lắp bắp nói:
- Tui. tui chỉ nói vậy thôi !
-............
Cả hai người kia vẫn nhìn Ariel cười hiểm. Tay thì xoa xoa cằm như đang suy nghĩ cái gì đó cao siêu lắm . - Thui .. tui buồn ngủ òi, tui đi ngủ đây - Ariel nói rùi định nắm tay Joe lôi đi nhưng...
- Ế ! Ế! Muốn đi à ? Đâu có dễ vậy
Nana và Rannie từ từ đi tới chỗ Ariel mà mặt " giang hồ " vô cùng , tay thì vờ bẻ rắc rắc làm cho cô nàng khiếp đảm.Nana gát tay lên vai Ariel nhìn cô cười cười hỏi:
- Bà biết "đóng phim" tình cảm bao giờ thế ? Sao ko nói cho tụi tui biết uh?
- Tui... - Ariel gạt tay Nana ra , chạy lại sofa ngồi phịch xuống. Nhưng hai nàng kia là hai cô nàng lắm chiêu thì làm sao tha cho Ariel một cách dễ dàng như vậy được. Rannie ngồi xuống bên cạnh tiếp tục màn " tra tấn " của mình:
- Nhưng tui cũng phải công nhận , pà và Joseph đóng hay thiệt! Hehehe..
- Bà... - Ariel cứng họng ko còn nói được gì nữa
Joe ngồi thấy vậy liền phì cười nói:
- Hai bà làm ơn tha cho bả đi ! Hai bà mà chọc một hồi mắc công tốn tiền kem lắm à !
- Hả ? Là sao ? - cả ba ngơ ngác trước câu nói của Joe
- Thì phải bả mà khóc mí bà phải tốn tiền mua kem để dỗ đó - cô đáp tỉnh rụi làm hai người kia phá ra cười ngặt nghẽo . Còn Ariel thì phùng má giận dỗi nói:
- Ba bà chỉ biết ăn hiếp tui thui à !
- Đừng giận nữa mà - Joe cười khì khì rùi bỗng nghiêm giọng lại nói - mấy bà chuẩn bị tâm lí để ngày mai đối mặt với cái bọn nhiều chuyện trong trường đi là vừa
Hem nói thì thui, nói tới đây là ai nấy đều thở dài ngán ngẩm. Sự việc đến quá nhanh làm hông ai kịp trở tay. Bốn cô gái với bốn tâm trạng khác nhau, giờ này đầu óc họ hoàn toàn trồng rỗng , toàn thân mệt mỏi . Bốn người đành phó mặc cho số phận vậy ( 2 ss kia muh chịu phó mặc mới lạ ) . Đêm hôm đó, Joe ở lại nhà của ba cô kia để "tị nạn".
Sáng hôm sau, khi các cô đi học, vừa bước chân tới cổng trường thì họ đã thấy trên tay người nào người nấy đều cầm tờ bào đọc một cách chăm chú. Có người còn tỏ ra tiếc nuối nữa chứ! Các nàng nhìn nhau , ko cần hỏi họ cũng biết là chuyện gì đang xảy ra òi.
Bốn cô đi thẳng đến lớp, trên đường có rất nhiều cặp mắt nhìn các cô chỉ trỏ , xì xầm. Điều đó làm í cô phát tiết lên được. Đi ngang nhà vệ sinh nữ thì các cô chợt nghe:
- Hừ ! Tức chết mà! Ko ngờ sự việc lại xảy ra như vậy - một cô gái bên trong nói ra với một volum hết cỡ nên người ngoài có thể nghe một cách dễ dàng
- Đại tỷ ! Rùi chuyện này tình sao đây ? - một đứa khác nói
- Còn chăng với sao cái giống gì nửa ? Định dùng mí tấm hình đó làm áp lực với mí anh iu ai dè..... - con nhỏ được gọi là đại tỷ lên tiếng
Bên ngoài, bốn cô nàng nghe màu nóng mũi. Nhất là Rannie, cô nàng chịu ko nổi định xông vô nhưng đã bị ba cô kia kịp thời ngăn lại:
- Way ! Bà định làm gì vậy? Đừng có làm ẩu à nha! - Nana níu tay bạn lại nói
- Tui biết nên làm gì mà. Mấy bà đừng lo, nó ko làm gì được tui đâu
Nói rùi, Rannie gạt tay Nana ra rùi hiên ngang bước vào bên trong. Ba cô kia vì lo cho Rannie nên cũng lon ton đi theo nhưng ko lên tiếng . Họ muốn để cho Rannie giải quyết chuyện này.
Cô vừa bước vào thì nghe:
- Ko ngờ mí con đó coi vậy mà tốt số thiệt, định " chơi " cho tụi nó mất mặt ai ngờ đâu sự việc lại ra nông nỗi này - con đại tỷ nói mà mặt ko giấu được vẻ tức giận
- Bốp...bốp..bốp... Tiếng vỗ tay vang lên làm choa cả đám giật mình quay lại. Bọn nó kinh ngạc khi thấy Rannie đang đứng dựa tường nhìn bọn nó cười một cách khinh bỉ. Rannie nhếch miệng nói:
- Thì ra là do một đám rỗi hơi này làm à ?
- Mày.. .....- tụi nó chưa kịp nói thì bị cô chặn họng lại
- Nhưng lần sao muốn chơi thì phải chơi lớn một chút. Chơi như vậy hơi nhỏ đó! - cô hất mặt nói
- Mày . đã biết hết rồi à ? - con nhỏ đại tỷ nhìn Rannie nghi ngờ
- Mấy người nói " nhỏ " quá làm sao mà tui ko nghe được - cô vẫn nói với giọng khinh khĩnh làm bọn nó tức khí nhưng ko ai nói được câu nào
Rannie đi đến trước mặt lão đại của bọn nó . Rùi cô đưa mắt nhìn con nhỏ đó từ đầu tới chân , từ dưới lên trên , nói:
- Cô nghĩ mình lấy cái gì mà muốn đấu với tui hả ?
-............. - cô ả còn lúng túng trước câu hỏi quá bất ngờ của Rannie
- Tiền của ? - Rannie xoa cằm hỏi
- ...........
- Ko tiền của vậy là sắc đẹp hả ? - cô cười cười hỏi , rùi đưa ngón tay trỏ lên lắc lắc - No, no , no, ko thể nào
Nghe con bạn nói và thêm cái điệu bộ trêu ngươi người khác làm ba cô ko ko nhịn được cười.
- Rannie hum nay bả ăn cái gì mà pro quá vậy ? - joe nói nhỏ
- Chắc tại hồi sáng bả uống Sting quá à ! - Ariel tinh nghịch nói
- Hôm nay xui cho cái đám vô công rỗi nghề này òi - Nana vừa nói vừa lắc đầu tiếc rẻ cho bọn người kia.
Thái độ của Rannie như vậy làm cho người ta phải sững sờ. Ko ngờ một cô gái thường ngày hay nói những câu bông đùa vui vẻ thế mà hôm nay lại có thể nói những câu tuy ko văn vẽ nhưng cũng đủ làm người khác thấy nhục và càng cho thấy giữa cô và họ quả là có một khỏang cách quá xa.
- Cô.. cô nói nảy giờ đủ lắm rồi , tôi nhịn đủ rồi đó - con nhỏ nóng máu
- Vậy sao ? Tội nghiệp quá - Rannie làm mặt tội nghiệp nhìn cô ả rùi bỗng nói - nhưng mà tui chưa nói xong!
Ko đợi con nhỏ kia có phản ứng, Rannie làm một tràng:
- Ko phải tui tự tin nhưng thật sự là cô chẳng có cái gì để mà đấu với tui cả. Nếu muốn thì đợi kiếp sau đi nhá! À quên, nói gì thì nói tui cũng phải cám ơn cô chứ - cô cười tươi như hoa - Vì nhờ cô mà tự nhiên tui có được một ông chồng vừa đẹp trai lại vừa giàu có , ko cần mở hội " chiêu thân chọn chồng " làm gì cho nó mệt. Còn nữa nếu mai mốt muốn đấu với ai thì làm ơn hãy soi gương lại mình trước đi nha!
Nói xong, Rannie kéo ba cô kia bỏ đi. Nhưng con nhỏ đó tức run người hét lên:
- Cô đứng lại cho tui.....
Rannie khựng bước, quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
- Chuyện gì ? - cô hỏi cộc lốc
- Cô... cô......- nhỏ đó tức quá nói ko nổi
- Để dành hơi mà thở đi ! Tui ko muốn gọi xe cấp cứu cho cô đâu - Rannie nói rùi quay người bỏ đi. Nhưng cô đã kịp để lại một câu :
- Nhờ ơn cô mà tên Mike đó sẽ được tôi " thương yêu " hằng ngày
Bọn họ nghệch mặt ra trước câu nói đầy ẩn ý của cô. Còn ba người kia thì nhìn Rannie cười khùng khục. Đúng lúc đó có tiếng nói từ loa phát lên:
- Mời em Nana, Rannie, Ariel và Joe , năm nhất của khoa thiết kế lên phòng hiệu trưởng ngay ! Bốn cô nhìn nhau đầy thắc mắc. Nhưng rồi các cô cũng nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng mà trong lòng có hàng đống câu hỏi.
- Cốc.cốc.cốc...
- Vào đi - tiếng ông hiệu trưởng vang lên
Các cô nàng, bước vào thì thấy bốn anh đã có mặt ở đó. Họ đang ngồi chéo chân trên ghế đợi . Ông thầy mỉm cười nhìn các cô nói:
- Các em ngồi xuống trước đi
Bốn nàng kéo ghế ngồi mà mắt vẫn nhìn ông thầy yêu dấu của mình một cách là lạ. Đợi mọi người an vị cả rùi ông mới......
- Trùi ùi các thiếu gia , tiểu thư của tui ơi. Các vị đang làm gì cái chuyện gì vậy hả? - ông khổ sở nói
- Ông làm. làm sao vậy ? - Ariel hốt hoảng đứng bật dậy hỏi
Joseph ngồi kế bên thấy vậy vội kéo Ariel ngồi xuống rùi cười nói:
- Em làm gì mà phản ứng mạnh vậy?
- Anh.....- cô lườm anh một cái
- Hixhixhix, các thiếu gia, tiểu thư của tui ơi ! Các vị có muốn quậy sao cũng được nhưng làm ơn đừng có làm trường mang tiếng là tui đa tạ lắm rồi - hiệu trưởng nói
- Thì chúng tôi có làm gì đâu ? - Matt nhăn mặt hỏi
- Các vị ko làm? Muh chuyện của các vị đã bị đăng báo thì còn gì là .. trường điểm , nổi tiếng với chất lượng dạy học và rèn luyện đạo đức tốt nhất nước nữa chứ ? - ông ấy nói vòng vo
Các anh chị nhà ta vốn là những người thông minh nên ông hiệu trưởng ko cần phải nói hoạch toẹt ra thì họ cũng hiểu ý ông là ỳ. Joseph đáp tỉnh rụi:
- Thì có sao ? Mọi chuyện đã có chúng tôi lo rồi, ông lo làm gì ? Miễn sao trường ko bị thiệt gì là được , nên ông ko cần phải vòng vo như vậy đâu
- Hihihi vậy thì.....- ông hiệu trưởng nghe vậy liền tươi ngay nét mặt
- Mà thầy gọi tụi em đến đây chỉ để nói những chuyện như vậy thôi hả ? - Nana nhìn ông thầy HT hỏi
- À! Nảy giờ quên chúc mừng các em nha- ông cười ha hả nói
Ngay lập tức, các anh chị té xuống ghế cái rầm. Ổng hoảng quá chạy lịa vừa đỡ vừa hỏi:
- Bộ thầy nói sai gì sao ?
- Ko ! - cà đám đồng thanh
- Thầy à , nếu ko còn gì thì tụi em về lớp nha! - rannie đánh bài chuồn
- Ấy !Ấy, các em ko cần đi học - ông HT ngăn lại khi thấy các cô chuẩn bị về lớp
- Sao ? - các cô tròn mắt ngạc nhiên
- Các ngài chủ tịch đã xin cho các em nghỉ một tháng rồi - Ht nói tỉnh rụi
- Tại sao ? - đồng thanh tập hai
- Để các em chuẩn bị thiết kế trang phục cho ngày vui của mình chứ ! Đúng ko?
Bốn cô thở ra lắc đầu ngán ngẩm. Còn các anh thì vui phải biết. Bốn anh rất muốn em thử coi tài thiết kế của bà xã tương lai của mình đến đâu mà ai nấy đều ca ngợi ko ngừng. Đây là dịp để các anh mở rộng tầm mắt. Nên ai nấy mắt đều sáng rỡ
Vừa bước ra khỏi phòng hiệu trưởng thì điện thoại của bốn cô reng lên ầm ỉ:
- Ba , có chuyện gì mà giờ này gọi cho con vậy ? - Nana hỏi
- Ba mẹ có chuyện muốn nói với con nè! Về nhà ngay đi Nói xong ông cúp máy cái rụp hem kịp để Nana nói thêm tiếng nào. Đến phiên Rannie:
- Ba sao tự nhiên lại xin cho tụi con nghỉ vậy?
- Chuyện đó tính sau. Về nhà đi ba sẽ giải thích
- Nhưng.......
- Tút.. tút...tút..... - ông Dương cũng giở trò y chang ông Chu
- Nhà của Nana hả ba ? - Ariel lập lại câu nói của papa mình mà mắt nhìn sang hai con bạn
-.........
- Được con biết rồi
Ariel cúp máy , đúng lúc Joe cũng nghe xong cú điện thoại của ba mình. Các cô nàng nhìn nhau mà ko hiểu nổi mí gia trưởng của mình đang giở trò gì nữa đây. Thấy vẻ mặt lo âu của các cô, mí anh cũng chẳng vui vẻ gì cho cam
- Có chuyện gì vậy ? - Joseph hỏi
- Em cũng ko biết nữa. Chỉ biết ba bảo về nhà ngay thôi - cô lắp đầu nói
- Vậy để anh đưa em về - anh đề nghị
- Uhm...... thôi đi ! Anh ở lại học đi , đừng có nghỉ . Em về chung với ba người họ là được rồi - cô mỉm cười nhìn anh nói
Hai người cứ đứng đó anh anh em em ngọt sớt. Hai người ko nhìn thấy những ánh mắt sắc lẻm đang chiếu tướng họ.
- Tụi mình giống khi khống quá nhỉ ? - Nana thì thầm với mấy ngưồi kia
- Uhm ! - tất cả gật đầu cái rụp
- Phải ngăn cái màn này lại thôi nếu ko chắc hai người họ đứng đấy mà anh anh em em tới sáng mai quá - Rannie nói
- Uhm ! - đồng thanh tập hai
- Ariel à ! Đi được chưa ? Hay là bà..... - Rannie lấp lửng
- À.. ờ đi thôi
Nói rùi cô cùng ba cô kia quay đi nhưng vẫn còn tiếc nuối quay lại nhìn Joseph một lần nữa. Còn anh đang dõi mắt nhìn theo từng bước chân của cô. Đợi đến khi bóng của các cô nàng khuất xa, Mike đập tay lên vai anh nói:
- Đi thôi !
Mí anh trở về lớp mà lòng lo vô cùng. Họ ko biết các cô có sao ko , mà sao tự nhiên lại bị gọi giật về như thế này. Đã thế họ còn ko cho các anh đi theo nữa chứ. Hỏi ko lo mới lạ.
Vừa tới lớp, Joseph đã nhận được một bức thư trong hộc bàn. Anh từ từ mở ra xem.Nội dung của bước thư là thế này:
Chào anh ! Có lẽ anh ko biết em , nhưng em đã thích anh lâu lắm rồi. Đến hôm nay, nhờ sự động viên của nhỏ bạn , em mới có đủ can đảm để viết bức thư này cho anh. Em là Trần Gia San, học năm nhất khoa Kinh Tế. Em có chuyện muốn nói với anh. Hẹn gặp anh ở gốc cây dưới sân trường. Ko gặp ko về
Đọc xong bức thư, Joseph lắc đầu gấp bức thư lại. Ba người kia thấy vậy liền nhào tới hỏi:
- Sao ? Lại có em viết thư tỉnh tò nữa hả? - Danson hỏi
Anh ko trả lời thèng bạn mà thay vào đó là cái gật đầu ngán ngẫm. Đối với anh những chuyện như vậy là xảy ra như cơm bữa. Hằng ngày trung bình anh nhận được ba bức thư đại lọai là thế. Nhưng chỉ khác là cách thức đưa mà thôi. Có người thì nhờ bạn đưa dùm , có người thì trực tiếp đưa cho anh xong rồi lại bỏ quay mặt bỏ chạy như ma đuổi. Hôm nay lại thêm một lá nữa như thế, làm anh ko biết phải giải quyết ra sao. Giờ trong đầu anh chỉ có một chữ để hình dung chuyện này là MỆT