Chương 1: Ngày Trở Về
Mùa hè
8:00am chủ nhật, tại Sân bay Tân Sơn Nhất. Chuyến bay từ Pháp về Việt Nam vừa hạ cánh an toàn.
Cô - Châu My, từ phía cửa V.I.P của sân bay bước ra. Châu My là 1 cô gái 27 tuổi với diện mạo hết sức bình thường ( Cô cao 1m75, thân hình cân đối, làn da hơi ngâm, gương mặt có phần ưa nhìn, đôi mắt một mí được che bớt bởi cặp kính râm lớn, sống mũi cũng ko quá cao, đôi môi có phần hơi hồng, diện một chiếc đầm màu trắng dạng xòe ). Với diện mạo này, cho nên không một ai có thể nghĩ được rằng cô lại là một thạc sĩ nổi tiếng trong ngành y được tại Pháp. Và cô cũng chính là Tiểu Thư của Tập đoàn y dược hàng đầu ở Việt Nam – Châu Gia.
Tuy là Tiểu Thư của Châu Gia nhưng cô lại là cháu ngoại của Chủ Tích Tập Đoàn – Ông Châu Gia. Vì từ nhỏ cô đã sống ở Châu Gia nên thường gọi là Châu Anh. Tên đầy đủ của cô là Huỳnh Châu My. Ba cô là Huỳnh Hà – Chủ tịch một tập đoàn xây dựng quy mô cũng không nhỏ. Còn Châu Gia là một tập đoàn y dược lớn nhất nhì Việt Nam. Với một chuỗi các chi nhánh bệnh viện, nhà thuốc ở khắp các tỉnh trên cả nước.
Cô đeo kính râm, đi nhanh. Dù ọi người đang nhìn cô.Mặt cô vẫn một màu ko có biểu cảm, với người ngoài cô luôn như zậy, ko quan tâm họ nghĩ gì. Cô kéo vali ra cửa lên xe taxi rồi về thẳng Biệt thự. Ngồi trên xe, cô rất háo hức muốn gặp người thân ngay, cô không báo cho họ là cô về vì cô muốn cho họ một sự bất ngờ. Tuy trong lòng cô đang rất vui, nhưng nét mặt vẫn ko biến đổi.
Vốn dĩ, cô không phải là người lạnh lùng, không biểu hiện ra trên gương mặt. Nhưng cách đây 10 năm, cô từng thích một người nhưng người đó nói rằng người đó thích cô cũng chỉ là do thấy cô tội nghiệp. Cô lại có tính tự ái cao nên rất ghét ai thương hại mình. Kể từ đó cô đối với người ngoài chỉ có một vẻ mặt, không thay đổi.
Tại đây, 8 năm trước cô chỉ là một cô gái bình thường bỏ lại tất cả qua Pháp du học. Và cũng tại đây, 8 năm sau cô trở về thì cô đã là một thạc sĩ. Dù đang mải mê suy nghĩ, nhưng cô cũng không quên hạ kính xe xuống ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Phố xá, nhà cửa, con đường đã có rất nhiều thay đổi so với trước.
30 phút sau, xe dừng lại trước một ngôi biệt thự. Trước cổng có bảng cái bảng điền tên của ngôi biệt thự - Biệt thự Hoa Hồng. Ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, một mặt hướng ra biển, được xây dựng theo phong cách Châu Âu, tường được sơn một màu xám nhẹ cộng với cánh cổng màu đen càng làm tăng thêm nét cổ điển của ngôi biệt thự.
Cô bước xuống xe, lấy hành lí, một cảm giác thân thuộc ập đến. Cô ra nước ngoài 8 năm, tất cả mọi thứ đều thay đổi, riêng nơi này thì không. Ít nhất cô cũng cảm thấy được nơi này vẫn chờ đợi cô và cả người ở nơi này cũng vậy. Và họ cũng sẽ không bao giờ thương hại cô. Cô tiến đến bấm chuông cửa. Một người đàn ông khoảng 60 tuổi từ trong bước ra mở cửa. Cánh cổng vừa mở ra. Người đàn ông nét mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ông thốt lên:
“Tiểu Thư, Cô về rồi sao ?“ – Ông vừa cười vừa nói trong vẻ ngác nhiên
“Bác Trần” – Cô gọi
“Tiều Thư về lúc nào ? Sao ko báo cho chúng tôi biết ? Để có người ra đón Tiểu Thư chứ“ – Ông nói tiếp.
“Con vừa về thôi. Muốn ọi người bất ngờ thôi” – Cô trả lời
“Tiểu thư mau vào nhà đi”
Ông tiến đến cầm vali của cô, rồi đóng cổng, theo phía sau cô vào nhà
Bác Trần là Quản Gia của Châu Gia. Bác đã làm ở đây rất lâu rồi. Chính cô cũng không biết lâu là bao nhiêu năm. Nhưng từ khi cô biết nhận thức thì bác Trần đã là Quản Gia, và cô cũng được dạy là phải tôn trọng bác Trần, xem bác như người trong nhà.
Vào đến nhà, Cô ngồi xuống ghế Salon ở phòng khách. Phòng khách của ngôi biệt thự được trang trí đơn giản. Chỉ có một bộ salon trắng, một chiếc TV lớn, một vài đồ cổ đặt cạnh TV, và một số tranh thư pháp treo trên tường.
Bác Trần lên tiếng :
“Tiểu thư cứ ngồi nghỉ, Tôi sẽ đi lấy nước và gọi tất cả người làm ra chào cô”
“ Ko cần đâu bác. Con lên phòng ngay mà. Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ bác ?”
“ Thưa Tiểu Thư, mọi người vẫn khỏe. Ông Bà Chủ, Ông Bà Út, Cậu Ba, Cậu Út, cùng Lão Phu Nhân cách đây vài ngày đã sang Mỹ du lịch rồi ạ. Chỉ còn Lão Gia ở lại biệt thự”
“Sao Ông Ngoại con không đi cùng mọi người vậy bác ?”
“Thưa Tiểu Thư, Công Ti còn nhiều việc cần Lão Gia giải quyết. Có thể, tuần sau xong việc, Lão Gia sẽ bay qua đó cùng mọi người.”
“Ồ. Con biết rồi. À mà bác đừng gọi cho ông con biết nhé! Cứ để chiêu ông về rồi nói luôn. Vậy con lên phòng đây.”
“Dạ thưa Tiểu Thư, Cô cứ lên phòng còn vali thì sẽ có người lo”
Cô gật đầu rồi đi thẳng lên phòng. Phòng cô nằm ở tầng hai. Trên tầng có 5 phòng. Phòng đầu là của anh trai cô. Anh trai cô chính là Châu Bảo – Giám Đốc của một Tập Đoàn Viễn Thông rất có uy tín. Ở giữa là phòng của cô. Cuối cùng là phòng của em trai cô. Chính là Châu Đạt. Hiện tại vẫn đang học ở Đại Học Việt – Úc. Còn lại hai phòng ngang mặt là phòng làm việc của cô và anh trai.
Phòng ngủ của cô lớn hơn 2 phòng còn lại. Vì cô là con gái nên được ưu tiên hơn. Tông màu chủ đạo của phòng cô là màu trắng.Trên tường có treo một cái đồng hồ rất ngộ nghĩnh, còn có treo hình của cô. Trong phòng có một cái bệ cửa sổ lớn để cô đặt những chậu cây mà cô thích. Bên cạnh còn có một cái ghế dài, để cô nằm đọc sách hay nghe nhạc. Chiếc tủ quần áo lớn được đặt trong góc phòng , bên cạnh là một bàn trang điểm với đủ loại mĩ phẩm. Còn có một bộ bàn ghế nhỏ để cô tiếp bạn bè thân thiết tại phòng. Và cuối cùng là 1 chiếc giường lớn với nhiều gấu bông.
Vừa vào trong phòng, cô đã hô to: “Thoải mái quá đi. Đúng là không đâu bằng nhà mình.”. Cô bước đến tủ quần áo lớn, tất cả vẫn như cũ, quần áo ngăn nắp, sạch sẽ, không có gì thay đổi. Rồi cô tiến đến cửa sổ - nơi cô đặt những chậu cây, ngắm nhìn thật kỹ chúng, chúng vẫn xanh tốt.
Trước khi cô đi du học, cô đã dặn tất cả người làm phải chăm sóc thật tốt những chậu cây này, còn nữa phòng cô phải thường xuyên được lau dọn và không dịch chuyển bất cứ đồ vật gì trong phòng.
Cô rất ít khi dặn dò người làm điều gì. Nhưng khi đã dặn dò thì đó chính là mệnh lệnh của Tiểu Thư, và người làm chỉ có thể làm tốt chứ không được phép từ chối. Vì vậy cho nên, khi cô trở về đột ngột, phòng cô vẫn rất sạch sẽ, những chậu cây cô thích vẫn xanh tốt, và tất cả đồ đạc trong phòng đều nguyên vị trí cũ khiến cô rất hài lòng.
Sau khi quan sát mọi thứ trong phòng xong, cô mới ngả lưng lên chiếc giường lớn của mình. Và chìm vào giấc ngủ.