Chương 2: Sự Lạnh Lùng Của Tiểu Thư
Một cơn gió trưa mùa hè bay bỗng len qua cửa sổ đi vào phòng cô. Nó đã vô tình làm cô thức giấc. Cô nhẹ nhàng mở mắt, tận hưởng cái cảm giác thoải mái khi được ngủ trên chiếc giường yêu quý của mình sau 8 năm “xa cách”.
Cô lười biếng lăn qua lặn lại vài vòng trên chiếc giường lớn, hít sâu thêm lần nữa rồi mới bật dậy đi thay quần áo. Mở tủ quần áo lớn, cô chọn một bộ quần áo mặc nhà, áo tay ngắn quần lở khá thoải mái, cô lấy thêm khăn rồi đi vào nhà tắm
30 phút sau, cô tắm xong đặt quần áo dơ vào sọt rồi đi xuống nhà. Lúc này đồng hồ đã chỉ 12:30am. Vừa xuống tới chân cầu thang thì đã gặp bác Trần, cô lễ phép hỏi:
“Trưa nay, ông con không về ăn trưa sao bác ?”
“Dạ không thưa Tiểu Thư. Trưa nay Lão Gia phải ăn trưa với khách hàng nên không có về biệt thự”
Ông nói tiếp:”Chắc Tiểu Thư cũng đói rồi, tôi sẽ cho người dọn đồ ăn trưa cho Tiểu Thư. Tôi đã dặn họ nấu những món mà cô thích rồi”
Cô mỉm cười nói: “ Bác Trần quả là hiểu cháu a! Bác cứ kêu người dọn đồ ăn trưa trước đi, con xem TV một lát. Khi nào xong bác cho người gọi con là được”
“Dạ rõ thưa Tiểu Thư”
“À mà bác cứ coi con như con cháu, đừng khách sáo, bác câu nào cũng Tiểu Thư, không cần phải vậy đâu bác”
“Sao vậy được. Tôi dĩ nhiên là phải xưng hô cho đúng với Tiểu Thư rồi”
“Thôi thì tùy bác vậy! Dù sao thì cũng chỉ là cách gọi, sao cũng được”
“Dạ thưa Tiểu Thư, tôi xin phép”
Nói xong ông ấy rời đi. Cô thì bước đến Salon ngồi xem TV. Cô có mọt thói quen hơi lạ khi xem TV, đó là cô chuyển kênh liên tục tới khi xem được chương trình mà cô thích thì cô mới bỏ điều kiển xuống. Thói quen này của cô đã có từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ cô vẫn chưa bỏ được. Một điều lạ nữa, đó là lúc cô xem TV mà có người khác xem cùng thì cô càng chuyển kênh nhanh hơn và cũng dễ khiến cho họ chóng mặt.
Cô thì thoải mái ngồi xem TV, còn người làm thì đang tất bật dọn đồ ăn trưa cho cô. Sau 15 phút, đồ ăn trưa đã được dọn sẵn trên bàn trong phòng ăn. Một người làm từ phòng ăn bước đến gọi cô:“Dạ thưa Tiểu Thư, đồ ăn trưa đã được dọn xong, mời Tiểu Thư vào ăn trưa”. Cô vẫn dán mắt trên TV, lãnh đạm trả lời: “Tôi biết rồi”. Người làm lui xuống không dám nói thêm câu nào.
Cô tắt TV đi vào phòng ăn. Căn phòng rộng, được trang trí đọn giản. Chỉ có một bộ bàn ăn lớn và một máy lọc nước. Phòng ăn và bếp là nơi không có máy lạnh. Vì ông của cô không thích mùi thức ăn sẽ theo hơi máy lạnh mà lan tỏa ra. Riêng phòng ăn thì có 4 cây quạt tháp ở 4 góc phòng.
Cô ngồi vào bàn, sau lưng cô còn có một người làm. Trên bàn được bày rất nhiều đồ ăn, món nào cũng bắt mắt mà còn là những món cô thích. Nhưng bàn thức ăn lớn như vậy chỉ có mình cô ngồi ăn, dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng không thể khiến cô ăn ngon được. Giống như người ngoài có tỏ ra thân thiện với cô đến đâu cô cũng không thể thay đổi sắc mặt đối với họ.
Không khí xung quanh phòng ăn bây giờ khiến cô cảm thấy lạnh. Nó làm cô nhớ lại khoảng thời gin cô ở Pháp. Ngày nào cô cũng phải một mình ngồi vào bàn ăn giống như lúc này, cô thực sự cảm thấy sợ lắm cái cảm giác đó. Nên cô mới quyết định trở về. Cô đột nhiên không muốn ăn nữa, nên gọi người đến dọn:”Tôi không muốn ăn nữa. Dọn đi”. Người làm phía sau lưng cô lên tiếng:”Dạ thưa Tiểu Thư, tôi sẽ dọn ngay”
Cô không nói gì thêm. Vẻ mặt hơi khó chịu, đứng dậy rời khỏi phòng ăn. Trong nhà này, ngoài bác Trần ra, cô nói rất ít lời với tất cả các người làm còn lại và cũng không biểu hiện ra mặt quá nhiều cảm xúc của mình. Người làm nào nhìn thấy được vẻ mặt của cô cung là may mắn lắm rồi.
Cô đặc biệt là một người rất “yêu” nước uống. Cô có thể không ăn nhưng không thể không uống. Cô vừa ra khỏi phòng ăn thì đi thẳng xuống bếp lấy nước lạnh. Vừa bước tới cửa bếp thì một người làm nhìn thấy cô đã vội lên tiếng:”Dạ thưa Tiểu Thư cần gì ạ ?”. Vẫn một thái độ, cô lạnh lùng:”Tôi chỉ đi lấy nước lạnh thôi. Chị cứ lo việc của mình đi”. Người làm lễ phép trả lời:” Dạ, Tiểu Thư”. Cô lấy một cái ly thủy tinh nhỏ bước đến tủ lạnh rót nước. Cô chợt lên tiếng hỏi:
“Trong nhà có táo không ?”
“Dạ có, Tiểu Thư”
“Vậy chị cắt ít táo mang lên phòng riêng cho tôi”
“Dạ, tôi sẽ làm ngay, thưa Tiểu Thư”
“À mà bác Trần đâu rồi ?”
“Dạ, hình như ông ấy đang ở ngoài vườn thưa Tiểu Thư”
“Ừm”
Nói xong, cô cầm theo ly nước xoay người đi thẳng về phòng. Khi cô đi khuất, một người làm khác đi vào trong bếp.
“Tiểu Thư sao lại lạnh lùng với chúng ta như vậy nhỉ ?” – Người 1 nói
“Có lẽ là do Tiểu Thư ở nước ngoài quá lâu” – Người 2 vừa cắt táo vừa trả lời
“ Nhưng sao đối với Quản Gia thì Tiểu Thư lại rất vui vẻ, thân thiện ?” – Người 1 nói với vẻ hơi bất mãn
“Điều đó là đương nhiên. Bởi tất cả mọi người trong nhà ai cũng phải tôn trọng, không được vô lễ với ông ấy. Tiểu Thư cũng không ngoại lệ. Mà hình như, với những người thân thiết thì Tiểu Thư mới biểu hiện cơ mặt nhiều” – Người 2 giải thích
“Chắc là vậy”
“Thôi lo làm đi, tôi đem táo lên cho Tiểu Thư đây”
Trong phòng, cô ngồi tựa trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ly nước được cô đặt lên bệ để tránh làm đổ ra sàn nhà. Còn mắt thì đang dán chặt vào một cuốn sách y dược dày cộp. Đang mải mê đọc sách thì bên ngoài có tiếng gõ cửa
“Cóc , Cóc , Cóc”
“Vào đi”
“Dạ thưa Tiểu Thư, tôi mang táo đến” – Người làm đi vào cùng đĩa táo trên tay cung kính nói
“Được rồi. Đặt cạnh ly nươc đi” – Cô trả lời, nét mặt không có chút thay đổi cũng không rời mắt khỏi cuốn sách
“Dạ Tiểu Thư có căn dặn gì thêm không ạ ?” – Người làm sau khi đặt đĩa táo xuống rồi nói tiếp
“ Không cần. Chị xuống nhà đi”
“Dạ, Tiểu Thư”
Người làm ngay lập tức rời đi và cũng không quên đóng cửa phòng lại. Bước ra chị ấy hơi toát mồ hôi khi tiếp xúc với sự lạnh lùng của Tiểu Thư, không riêng gì chị ấy, mà tất cả các người làm đều như vậy.
Về phần cô thì dĩ nhiên cô biết rõ cách cư xử của cô sẽ dễ khiến cho người làm trong nhà sợ. Nhưng biết làm sao được, khi cô đã có thói quen lạnh lùng với người ngoài rồi. Cô cũng không buồn quan tâm xem người khác nghĩ gì, chỉ cần bản thân mình thấy thoải mái là được.