Chap 23
Thế là cũng tới ngày nó mong đợi nhất, đến giờ nó vẫn ko tin được là nó với Hoàng có thể ở bên nhau sau nhưng ngày đau khổ, nó đã chuẩn bị rất kỹ cho cuộc gặp gỡ này, nó ko pải là tiểu thư gì hết nên vẫn quần jean kèm theo áo sơ mi mà nó vẫn mặc ngày nào trông thật giản dị nhưng cũng đủ để mọi người chú y.
- xong chưa cô pé! – Hoàng gọi đáng yêu, rất lâu rồi mới thấy cậu ta cười vui vẻ vậy, cả nó nữa.
- uk, xong rùi ngốc, ra liền nek. – sau khi xin phép bố mẹ xong nó liền chạy ra.
Đến nơi thì đã thấy Thảo và Kiệt đã ở đó rồi:
- Cháu chào 2 bác ạ! – nó chào có vẻ hơi gượng vì còn sợ mà
- uk cháu vào đi. – mẹ Hoàng.
Trong buổi gặp gỡ này có thể nói là hoàn hảo nếu như ko có chuyện này xảy ra:
Trong lúc ăn ko biết vì sao mà nó đã để nước canh văng vào áo nó (đúng là hậu đậu thật).
- cháu theo bác lên đây, bác đưa đồ cho thay. – Nó lẻo đêor theo mẹ Hoàng với vẻ ngượng ngùng vì đã làm mất điểm ngay lần đầu gặp nhau.
- Cái này là cái váy mà bác mua cho con gái bác. – Mẹ hoàng vừa nói vừa đưa cho nó.
- ủa bác có con gái ạ? Sao cháu ko nge Hoàng nhắc đến nhỉ?- nó ngạc nhiên
- ak đó là em sinh đôi với Hoàng. Mới sinh nó đã bị mất tích, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, nếu còn sống chắc nó cũng lớn bằng cháu rồi. – từng giọt nước mắt lăn trên má mẹ Hoàng.
- thôi cháu vào trong thay đồ đi, rồi xuống chứ để mọi người chờ. – mẹ Hoàng
- nhưng trước giờ cháu chưa mặc váy lần nào ạ! – nó
- vậy ak, vậy thì giờ mắc cho bác xem con dâu tương lai của mình mặc váy như thế nào nak. – nó đành miễn cưỡng vâng lời.
Nó vừa bước ra mẹ Hoàng đã vô cùng ngạc nhiênvà cứng người, ngạc nhiên ko pải vì nó mắc lên rất xinh mà chính bởi sợi dây chuyền mà nó vẫn hay đeo.
- sợi dây chuyền đó là của cháu ak? – Mẹ Hoàng
- dạ vâng. – nó
- ai cho cháu hay đâu mà cháu có vậy? – lúc này mẹ Hoàng vẫn giữ được bình tĩnh để hỏi nó.
- dạ từ khi còn nhỏ cháu đã đeo nó rồi ạ, khi nhỏ cháu đeo sợi dây nhỏ kia nhưng lớn mẹ cháu đã thay sợi dây mới và bảo cháu giữ cẩn thận, cháu hỏi vì sao nhưng mẹ cháu ko nói mà chỉ bảo sau này cháu sẽ biết thôi ạ.- nó
- thì ra là vậy, - mẹ Hoàng ngồi xuống ghế bất thần
- bác có sao ko ạ? Chẳng lẽ bác biết về sợi dây này sao? – nó
- ak, ko. Hôm nào cho bác gặp mẹ cháu được chứ? – mẹ Hoàng
- vâng ạ, để cháu về thưa với mẹ cháu ạ. – nó
- thôi chúng ta xuống chứ để mọi người chờ lâu. – mẹ hoàng
Khi vừa nhìn thấy nó mọi người đã ồ lên một tiếng chỉ có ba Hoàng là cười mỉm một cái mà thôi, ko biết cái cười mỉm này đã chấp nhận nó hay chưa hay nghĩ rằng vì nó mà làm cho Hoàng đối đầu với ba. Bác gái cũng vờ như ko biết chuyện gì, vui vẻ cho đến khi kết thúc buổi tiệc. Kết thúc 4 tụi nó dẫn nhau ra biển. Trong khi Thảo và nó xuống dọc nước thì trên này có những cuộc nói chuyện giữa 2 người đàn ông:
- Cảm ơn vì sự giúp đỡ của cậu. – Hoàng
- có gì đâu, 2 cậu hạnh phúc là tui zui rồi. – Kiệt
- thế cậu nghĩ như thế nào về Thảo? – Hoàng
- thế nào là thế nào chứ? – câu hỏi bất ngờ của Hoàng làm cậu ta lúng túng
- cậu ko nhận ra được tình cảm của Thảo ak, nó là cô bé ngây thơ và tốt bụng.- Hoàng
-uk tui biết chứ, nhưng...- Kiệt
- nhưng nhị gì nữa, chẳng lẽ cậu còn có y với My? – hoàng nói đùa
- cậu nói vớ vẩn gì vậy, nếu có tui đã ko giúp rồi, giờ tôi chỉ xem cô ấy như đứa em gái mà thôi, còn về Thảo thì tôi vẫn biết thế nhưng cần phải có thời gian chứ. – Kiệt.
- nek 2 người đang nói chuyện gì vậy? – nó
- đang nói xấu cậu đó, nói cậu thật vụng về và hậu đậu chứ ko pải như Thảo . – Hoàng
- cái gì mún đánh hả? – nó vừa nói vừa chạy theo Hoàng để đánh cho bằng được.
Trong lúc 2 cô cậu đó đàu giỡn thì:
- thế là cuối cùng cũng thấy họ vui vẻ trở lại. – Thảo
- uk. – Kiệt cũng chẳng biết nói gì hơn.
- Thôi ko giỡn nữa. Để tui gọi D.Hồng với Huy Hoàng và Bảo Khang ra này chơi lun nha rồi đi hát Karaoke hi.- nói rồi nó gọi điện cho họ
- chắc giờ 2 cô cậu có những bước tiến rùi hi. – nó
Đến một lúc sau thì 2 cô cậu kia cũng có mặc:
- sao chỉ có 2 người, còn Khang đâu rồi? – nó
- Chắc cậu ta đi chơi với em yêu rồi còn nhớ gì tới tụi này nữa. – Kiệt
- 2 cậu giờ thì tốt rùi chứ? – Huy Hoàng
- ko, ko tốt tí nào. – nó đùa
- uk ko tốt mà rủ tụi này ra đây chơi lun ak. – D.Hồng
- Thế còn hai cậu? Dạo này sao rồi? Nge đâu cũng ....- Hoàng chọc lại, nói rồi cả bọn cười theo.
ak xin giới thiệu với mọi người đây là Thảo, em mình đồng thời cũng là người yêu cảu Kiệt.- Nói tới đây làm ọi người ko khỏi ngạc nhiên. Thảo và Kiệt cũng đỏ mặt cả lên.
- nói bậy gì vậy? – Kiệt
- đấy là sự thật đấy 2 bạn. – nó
- thôi nào chúng ta đi hát hi. – Hoàng
Vậy là hoàn hảo 3 cặp: hát xong thì 3 chàng có nhiệm vụ đưa 3 nàng về nhà. Trên đường về:
- xin lỗi Thảo nha, nảy chắc Thảo lúng túng lắm nhỉ? Thằng nhok đó đùa ác thật. – Kiệt
- em ko sao đâu. Nhưng thật sự thì em rất thik anh, mặc dù e vẫn biết là…- Thảo
- anh thật xin lỗi,anh cũng biết được tình cảm em dành cho anh nhưng thật tình giờ anh chỉ xem e là đứa e gái vừa là bạn mà thôi, nếu có thể cho anh thời gian nhé, thời gian sẽ giúp trái tim anh có những quyết định sáng suốt. – Kiệt
- được chứ, vậy là em có hi vọng rồi. – Thảo
- nhưng e cũng đừng hi vọng quá để rồi anh lại làm cho em thất vọng, anh ko mún vậy đâu, trc mắt cứ xem như bạn bè được ko? – Kiệt
uhm. – Thảo