Tiểu Thư Nổi Loạn

5 năm rồi!!!

Nước Mỹ....

Giấc mơ của ta....

.... cuối cùng ta cũng có thể chạm vào!!!

Em nằm ở đó! Xinh đẹp hệt như 1 thiên thần...

Kể từ lần đầu gặp gỡ em đã rất xinh đẹp!!!

God run rẩy tiến lại gần cô gái. Đôi mắt tím biếc của gã đẫm lệ.

Để có được em! Gã tự nguyện bán linh hồn cho quỷ dữ...

... hay quỷ dữ chính là gã!!!

Chớp nhẹ 1 cái.

Chớp cái thứ 2.

Sau cái thứ 3 thì cô gái mở mắt.

- Á! Á! Á! Á! Á! Á! Á! Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét choi chói đó nếu không phải là của cô ta thì là của ai vào đây nữa???

Bạn cứ thử tưởng tượng, nếu 1 ngày bạn tỉnh giấc. Vừa mở mắt ra bạn đã thấy ngay 1 khuôn mặt kề sát. Mặc dù khuôn mặt đó rất đẹp, da trắng, mắt tím nhưng trong tranh tối, tranh sáng vẻ đẹp đó coi ra càng có phần... ghê rợn!!!


Nhất là lại kèm theo 1 mái tóc bạc trắng. À không phải!!! Là mái tóc màu bạch kim mới đúng....

( tg: xời ơi, rách việc quá!! Tóc bạch kim hay tóc bạc cũng đều là tóc trắng cả mà!!!)

Sau phản ứng tất yếu, cô gái ngay lập tức phục hồi... bản tính vốn có.

Cô vùng dậy một cách rất oai hùng và... ngã xuống cũng oai hùng không kém!!!

Vừa trải qua 1 cuộc phẫu thuật, không ngã mới là lạ!

Lóp ngóp bò dậy nhưng lần này cô ta cẩn thận hơn. Không đứng dậy độtngột như lúc trước mà cẩn thận vịn vào thành giường. Sau khi đứng vững, cô đưa mắt nhìn người đối diện.

Đẹp!!!! Phải công nhận là người này rất đẹp!!!

Mới thoáng qua thì cô tưởng người này là nữ nhưng sau khi nhìn kĩ, cô mới biết mình nhầm.

Con trai chính hiệu 100 %. Nhưng dù là trai hay gái thì người này cũng quá đẹp!!

- Anh... là ai????

Sững sờ.

Anh là ai????

Anh là ai????

Anh là ai????

Đau!!!

Em... không nhận ra ta sao???

Tại sao em lại hỏi ta câu đó??? 5 năm nay ta chưa hề quên em! Chưa bao giờ quên!!!

Vậy mà em....

Cô gái tò mò nhìn gã.

Người này bị làm sao vậy nhỉ??? Anh ta có vẻ kì lạ quá!!!! Sao anh talại ôm đầu thế kia??? Vẻ mặt anh ta hình như rất đau đớn.

Cô hít 1 hơi lấy can đảm rồi tiến lại gần. Nếu anh ta bị bệnh cô không thể để mặc đươc...

Nhưng không hiểu sao từng tế bào của cô mách bảo người này hết sức nguy hiểm!!

- Anh... có sao không???

Vừa nói dứt câu, anh ta liền ngẩng lên. Đột ngột nhìn thẳng vào mắt cô.

Có phải ảo giác không nhỉ??? Đôi mắt tím biếc hình như đang chuyển sang màu đỏ???

Như 1 con thú bị thương, anh ta nhào tới ghì chặt lấy cô gái gào thét.


- Em quên ta rồi ư??? Tại sao??? Ta chưa bao giờ quên em!!! Sao em lại quên ta??? Em nói đi....

- Em nói đi!!!!!!!!!!!!!!

- Em nói đi!!!!!!!!!!!!!!

Vòng tay ghì xiết càng lúc càng chặt. Trước cơn phẫn nộ của gã, cô gái vừa hoảng hốt, vừa sợ hãi. Cô muốn nói mà không nói được. Muốn hỏimà không sao thốt lên lời. Muốn vùng ra nhưng không đủ sức...

Cuối cùng cô gái ngất đi trong vòng tay ghì chặt của gã.

Đã biết yêu là đau khổ... Tại sao ta vẫn cứ yêu???

..............................................

Lần tỉnh giấc thứ 2, Kiều Liên thấy mình lại nằm trên giường.

Gã vẫn đang ngồi ở gần đó, nhìn cô chằm chằm.

Không phải là 1 cô gái nhát gan, Kiều Liên can đảm hơn những người congái khác rất nhiều nhưng không hiểu sao ánh mắt người này làm cô thấy ớn lạnh. Mặc dù anh ta rất đẹp.

- Anh... anh gì ơi??? Cho tôi hỏi? Tôi đang ở đâu thế này???

- Tại sao tôi lại ở đây???

- Đây là chỗ nào vậy???

Độc thoại 1 lúc, Kiều Liên cũng thấy nản. Đang định đứng dậy thì côchợt phát hiện ra mình... đang bị xích. Lủng lẳng ở cổ chân là 1 cáixích to đùng!!!

- Cái quái gì thế này???????????????????

Tiếng hét lần này của Kiều Liên còn to gấp đôi lần trước. Tiếng hét đó khiến gã đứng dậy từ từ tiến lại.

Nếu là bình thường, kiểu gì tên này cũng ăn một trận ****. Nhưng không hiểu sao khi thấy gã lại gần, Kiều Liên bỗng dưng không muốn... ****nữa.

Cô chỉ muốn chạy được thì tốt hơn......


- Này!!! Đừng có lại gần!!! Không thì đừng có trách đây nha!!!

Lời đe dọa vô tác dụng. Gã vẫn từ từ tiến lại.

Đột nhiên gã phá lên cười.

Kiều Liên ngơ ngác. Có phải tên này bị điên không nhỉ??? Sao tự dưng lại cười sằng sặc như thế???

Không để cho cô thắc mắc lâu, gã lao tới ôm cô.

Đã có chuẩn bị trước, lần này Kiều Liên không để gã dễ dàng thực hiện ý đồ.

Chống tay xuống giường, cô vung cái chân không bị xích tung ra 1 cú đá.

- Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Gã hất tung cú đá của Kiều Liên rồi chồm lên người cô. Đón gã là cú huých chỏ... huyền thoại!!!

- Hự!!!!!!!!!!!

Lần này đòn tấn công đã trúng mục tiêu. Nhưng cú đánh vốn dĩ hạ được các đối thủ to khỏe hơn cô nay lại không làm gã nhíu mày.

God nhếch đôi môi trắng nhợt.

- Lần đầu gặp... em cũng dùng đòn này đánh ta!!! Thiên thần nhỏ đã nhớ ra ta chưa???

Đôi mắt tím biếc lóe lên những tia nhìn man rợ.

- Nếu em không nhớ... Ta sẽ làm cho em vĩnh viễn không bao giờ quên ta!!! Không bao giờ!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận