Bách Nhĩ không biết rằng hắn thân là á nam, đưa thịt nướng cho Thương Viêm là chuyện to gan lớn mật như thế nào.
Bởi vì, rất ít á nam chủ động đi tán tỉnh chiến sĩ như hắn!
Một bàn tay to đặt trên đỉnh đầu Bách Nhĩ nhẹ nhàng xoa xoa.
Người nọ câu môi trầm thấp cười, thanh âm khàn khàn tràn đầy từ tính của nam nhân trưởng thành, giống hệt như giai điệu phát ra đĩa nhạc hay nhất, cực kì gợi cảm!
Bách Nhĩ vui mừng trong lòng!
Thương Viêm sờ đầu chó của hắn!
Ngao ngao ngao ngao ngao ngao ngao!
Vậy ra Thương Viêm nghe hiểu ý của hắn sao?!
Mọi người đưa thịt nướng cho Bách Nhĩ để tỏ vẻ thần phục.
Hắn đưa thịt nướng cho Thương Viêm cũng là cái ý như kia!
Hắn vô cùng tình nguyện thần phục ở dưới thân Thương Viêm khóc ah ah!
Khóc bao lâu cũng được! Một tiếng, có thể! Mười tiếng, có thể! Một ngày một đêm 24 giờ càng có thể! Càng lâu càng thích, hắc hắc hắc....!
(Đóng gói ship tận giường Viêm ca chứ kiểu này thì làm gì còn cọng giá nào nữa!)
"Thương Viêm, ngươi, ngươi".
Bách Nhĩ nhìn Thương Viêm, ánh mắt ngượng ngùng nhưng lại có vài phần lớn mật.
Đôi mắt linh động như đang phóng điện, khóe mắt cong lên như có như không câu lấy hồn người ta, như muốn cự tuyệt lại như nghênh đón.
Là kiểu miệng còn xấu hổ không nói, thân thể đã quỳ xuống đất cầu...!Khụ khụ khụ.
"Ăn".
Thương Viêm cười thầm trong lòng, hắn xé một miếng thịt đưa đến bên miệng Bách Nhĩ, nhìn cái đầu nhỏ của hắn.
"Oàm..." Bách Nhĩ có chút thất vọng, hắn còn đang chờ Thương Viêm xác định quan hệ của hai người, cơ mà người này cứ im thin thít.
Rốt cuộc là có hiểu được ý muốn tán tỉnh của mình hay không đây?
Haiz.
Bách Nhĩ ủ rũ há mồm cắn lấy miếng thịt nướng, hời hợt nhai một chút rồi thất thần nhìn chằm chằm bàn chân.
Cứ như vậy, Thương Viêm yên lặng ăn, thường thường xé mấy miếng đút cho Bách Nhĩ, cũng sẽ luân phiên đổi thành trái cây.
Bố Cát ở gần đó nhìn thấy cảnh này rất là vừa lòng gật đầu.
Xem ra không bao lâu nữa bọn nhỏ có thể lập khế ước rồi! Rất tốt, rất tốt, ha ha ha ha!
Ăn một hồi, một khối thịt nướng to bất tri bất giác bị hai người xử xong rồi.
"Ợ.....Ợ....." Bách Nhĩ liên tục đánh ợ, lúc này hắn mới phát hiện bụng của mình tròn vo, đội lên một độ cung tương đối.
Tính toán thử một chút, có lẽ là chứa trên dưới một cân thịt!
Ăn mãi như vậy, có khi nào sẽ xuất hiện một cái bụng bia be bé....!
Thương Viêm cong khóe môi: "Ngươi phải ăn nhiều một chút, gầy quá".
Đúng vậy!
Bách Nhĩ đột nhiên được khai sáng, lúc này mới nhớ tới bộ dạng hiện tại của mình.
Nhìn một cái xem, bàn tay giống như móng gà, cánh tay và chân hệt như khúc củi, còn có làn da đen như than.
Ôi đệch, đầu thực là ngứa, hình như còn bốc mùi chua.
Xuyên qua đây được mấy ngày dường như chưa có gội đầu thì phải? Cũng chưa tắm...!
Không ổn rồi!
Đợi đến lúc nhìn thấy sông nhất định phải tắm rửa, tóc cũng phải gội sạch sẽ.
Cũng may tóc nguyên thân không quá dài, hẳn là trước kia có dùng lửa đốt bớt một đoạn cho nên dài ngang vai, chỉ là có hơi rối tung lộn xộn.
Đúng, nơi này muốn cắt tóc là chuyện không làm được, mọi người đều là giúp nhau cắn đứt, nếu không thì dùng lửa đốt, chỉ cần chuẩn bị sẵn một chậu nước để dập là được.
Bách Nhĩ tính toán trong lòng, lần tới tắm rửa nhất định phải mời Thương Viêm đi cùng mới được.
Hai người cùng nhau tắm ở dòng suối nhỏ cũng rất tốt đó!
Về sau còn phải chú ý chống nắng nữa, nên mặc nhiều da thú một chút để che khuất làn da.
Nghe nói da rắn tương đối mỏng nhẹ thông khí, khi trời nóng có thể mặc....!
Trắng trẻo mập mạp trắng trẻo mập mạp!
"Còn may có lửa của Bách Nhĩ, nếu không đêm nay chúng ta sẽ bị hung thú ăn luôn rồi".
Ô Lâm nhìn một mảnh hắc ám ở ngoài xa, thở dài nhẹ nhõm một hơi cười nói.
"Đúng vậy.
Không nghĩ tới là Bách Nhĩ có thể mang mồi lửa ra khỏi doanh địa!"
"Đây là lần đầu ta thấy được có người mang mồi lửa đi xa như vậy đó, hơn nữa không ai phát hiện là hắn mang theo, thật tốt.
Chuyện này ngay cả Bạch Linh cũng không làm được đâu".
"Đúng đó!"
"Ha ha ha ha, một đám người trong bộ lạc nhìn chằm chằm chúng ta, không cho chúng ta mang mồi lửa đi.
Bọn họ chắc chắn không nghĩ tới Bách Nhĩ sẽ bỏ nó trong cây trúc để bảo tồn.
À phải rồi, lúc trước chúng ta vậy mà không biết bên trong nó trống không nha.
Cây trúc, cái tên kì quái thật đấy...."
Mọi người vây lại một chỗ khen Bách Nhĩ đã mang đến lửa, có lửa rất ấm áp!
Đống lửa bập bùng cháy, hung thú dã thú ở chỗ xa tru lên vang dội nhưng lại không tới gần quá mức.
Tụi nó chỉ ở trên sườn núi nhe răng nhìn, bởi vì mọi người vây một vòng lửa xung quanh cho nên trừ khi chúng dám xông qua để bị lửa thiêu đốt, nếu không đừng mong thương tổn bọn họ.
Cứ như vậy, mọi người một đêm không ngủ để giữ lửa, thường xuyên phải thu thập cỏ khô củi khô.
Cũng may có thể ăn tử tương quả bổ sung thể lực, khôi phục tinh thần.
Một đêm dài rốt cuộc đi qua!
Thời điểm Bách Nhĩ tỉnh lại, hắn phát hiện bản thân vẫn luôn lắc lư di động.
Ta đang bay à?
"Tỉnh rồi sao?" Âm thanh trầm thấp khàn khàn gần trong gang tấc, một đôi tay bao lấy mông hắn nâng lên, nhiệt độ nóng rực truyền tới.
Còn có, hắn lõa thể nửa người trên, luôn cảm giác được đang cùng một làn da khác cọ xát.
Tuy rằng là nam nhân, nhưng mà hắn gay nha, nửa người trên cũng có chỗ mẫn cảm đó có biết không? Tê tê dại dại làm sao chịu được!
Bách Nhĩ ngẩng đầu, cánh môi không kịp phòng bị cọ qua một mảnh ấm áp, vươn đầu lưỡi liếm một chút, mặn.
Thương Viêm rên khẽ một tiếng, gân xanh trên cổ căng chặt.
(Tui có thể, tui có thể mà!)
"Bách Nhĩ, ngươi tỉnh rồi? Ôi, không nghĩ tới ngươi còn yếu ớt hơn cả ta, hắc hắc, còn phải để ca ca cõng nữa này!" Mạn Đạt tung ta tung tăng chạy tới, mồi lửa được hắn mang trên lưng, cười hì hì nói: "Mau đi xuống thôi, để ca ca cõng a phụ, như vậy Ô Lâm có thể cõng Mã Nỗ rồi!"
Bách Nhĩ nghe vậy quay đầu lại, thì ra Ô Lâm đang giúp cõng Bố Cát bởi vì Thương Viêm cõng hắn.
"Mau thả ta xuống!" Bách Nhĩ vỗ bả vai Thương Viêm một cái, ngượng ngùng nói.
Thương Viêm nửa ngồi xổm xuống, để Bách Nhĩ trên mặt đất.
Bách Nhĩ đứng thẳng lên, vội vàng sửa sang lại váy da thú.
Khụ khụ.
Bách Nhĩ vờ như không có gì đi tới, đôi mắt liếc nhìn eo Thương Viêm.
Vừa rồi váy da thú đều bị lật lên, không biết Thương Viêm có cảm nhận được gì không nhỉ?
Phiến đồi núi hoang vu này còn rộng lớn khó đi hơn so với thảo nguyên, hơn nữa đi cả một ngày cũng không phát hiện thứ gì ăn được.
Nếu không phải trước đó có mang theo đồ ăn, phỏng chừng là bị đói đến đuối sức.
Hai ngày qua đi, trái cây mang theo đã ăn hết một nửa, mọi người bắt đầu thấy lo lắng.
Nếu như ăn hết đồ ăn mà vẫn chưa ra được nơi này thì phải làm sao? Hơn nữa có thể đảm bảo vừa ra ngoài là sẽ tìm được đồ ăn ư? Có thể phía trước cũng là một mảnh đất không có đồ ăn thì sao?
Mọi người vùi đầu đi, khát cũng cố chịu không dám ăn trái cây nữa.
Vượt qua lưng núi đến được đỉnh núi, ai nấy đều vừa mệt vừa khát, mồ hôi ra ướt người.
"Phía trước là rừng cây! Mọi người mau lại đây xem!" Mạn Đạt kinh hỉ hét lên: "A a a a a a chúng ta đi ra được rồi!"
Bách Nhĩ hít sâu một hơi, nở nụ cười.
Bọn họ đứng ở đỉnh núi thấy được không xa là rừng rậm rộng lớn, đại thụ xanh um tươi tốt mọc cao, cỏ xanh mơn mởn.
Hơn nữa còn có một con sông xuyên qua rừng rậm, thượng nguồn của sông ở ngay phiến núi này.
Quan trọng nhất là có rất nhiều dã thú, chỉ là ở cạnh bờ đã có đến được năm sáu con đang uống nước.
"Thật nhiều thịt!" Các dũng sĩ vui mừng.
"Không biết nơi này có nhiều đồ ăn để thu thập không nhỉ?" Các nữ nhân ôm chặt nhau tràn ngập vui sướng.
Có nước, có con mồi.
Tất nhiên mọi người rất vừa lòng với nơi đây.
"Nếu có thêm sơn động thì tốt rồi".
Ô Lâm khom lưng thả Mã Nỗ xuống, hắn nắm tay bạn lữ, ôn nhu nói.
Thương Viêm dù cõng Bố Cát thể trọng không hề nhẹ vẫn đứng thẳng tắp, quan sát rừng rậm phía dưới.
Hắn mặt mày tuấn lãng, ánh mắt kiên nghị, khí thế cường đại, giống như quân vương tuần tra lãnh địa của mình.
"Nơi này nhiều con mồi, hung thú tất nhiên cũng nhiều hơn".
Thương Viêm nhàn nhạt nói một câu làm mọi người bình tĩnh lại.
Nhóm người trầm mặc, cắn chặt môi.
Đúng vậy, nơi này có rất nhiều đồ ăn.
Nhưng một mảnh rừng rậm lớn còn có nhiều dã thú như vậy, hung thú chắc chắn thường xuyên tới đây đi săn, huống chi còn có nguồn nước tốt như vậy...!
Bách Nhĩ ngồi dưới đất ôm đầu gối, ngắt một nhánh cỏ ngậm trong miệng: "Nếu có sơn động, chúng ta sẽ làm bẫy rập, đào hố to trước cửa, ở đáy hố cắm một ít gậy gỗ vót nhọn.
Chỉ cần hung thú lọt xuống liền sẽ bị đâm ra thương tích, chúng ta nhân cơ hội giết chúng nó, như vậy được không?"
Ô Lâm kích động: "Bách Nhĩ, ngươi thật sự quá thông minh, chúng ta sao lại không nghĩ đến chứ?!"
Đúng vậy, bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện làm như vậy.
Tuy rằng không hiểu "bẫy rập" là cái gì, nhưng mà bọn họ biết ý chính là làm con mồi rơi vào hố to.
Trước kia doanh địa còn không có làm thế đâu nha!
Mùa đông lúc trước bọn họ đều trốn trong sơn động, nếu có hung thú tới, các chiến sĩ sẽ ở phía trước chiến đấu, thường xuyên có người bị hung thú cắn chết.
Nhưng mà....!
Gương mặt trẻ tuổi ngăm đen của Đại Hà hiện lên chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu: "Bách Nhĩ, chúng ta làm sao đi ra ngoài sơn động đây? Chúng ta rơi xuống cũng sẽ bị đâm chết đó...."
"Phải phải".
Mạn Đạt cũng gãi gãi đầu, ngốc nghếch nhìn Bách Nhĩ.
Bách Nhĩ cẩn thận nhìn Thương Viêm, phát hiện mày hắn nhíu chặt, dường như cũng đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, vì thế Bách Nhĩ cũng không úp mở nữa mà đem ý nghĩ của mình nói ra.
"Ta nghĩ như thế này, chúng ta có thể làm thang.
Ở hố to trước sơn động để hai cái, một cái để vào một cái để ra.
Chúng ta có thể theo thang gỗ bò lên nhưng hung thú thì không.
Cho dù có lên được, chúng ta cũng có thể canh lúc chúng nó leo lên đem thang đẩy ngã, giết chết chúng.
Vì để phòng ngừa, ở trong động cũng phải để một cái thang, nếu như hai cái bên ngoài bị hung thú phá hủy thì còn có thể ra ngoài ".
Bách Nhĩ biết mọi người nghe không hiểu, vì vậy một bên nói một bên vẽ ra trên đất.
Tuy rằng vẽ rất đơn sơ, nhưng may mắn mọi người đã nghe hiểu đại khái, chỉ có điều không biết "thang gỗ" là cái gì.
"Thang gỗ chính là làm như thế này, buộc đầu gỗ...." Bách Nhĩ kiên nhẫn giải thích, cũng vẽ ra theo từng bước.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ: "Chúng ta biết rồi!".