Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Chuyến đi lần này làm cho Độc Cô Thiên Diệp ý thức được Huyền Nguyệt đại lục thật rộng lớn, dựa theo tỉ lệ này, có lẽ là lớn hơn Trái đất gấp mấy lần nha?!

Sau khi tiến vào Mộng Tiêu Lĩnh,tốc độ rất nhanh bị chậm lại . Sau lại tiến vào, đường nhỏ, đành phải xuống xe đi bộ. Xuống xe ngựa, Độc Cô Thiên Diệp mới có thể đánh giá thật tốt mộng tiêu lĩnh này.

Mộng Tiêu Lĩnh có chút giống với sơn mạch Miễn Miễn, đều do nhiều dãy núi tạo thành, chỉ là Mộng Tiêu Lĩnh không có sâu và thần bí như sơn mạch Miễn Miễn, huyễn thú cũng không có nhiều như trong sơn mạch Miễn Miễn. Bất quá, rừng rậm dày đặc các loại nguy hiểm bất ngờ xuất hiện tương tự như huyễn thú, khiến cho nó đáng sợ hơn danh tiếng bên ngoài đồn thổi.

Lúc chạng vạng, mặt trời thu lại tia sáng cuối cùng của nó, chân trời ráng đỏ biến thành các hình vẽ khác nhau, Mộng Tiêu Lĩnh bắt đầu chìm mình trong bóng tối.

Đoàn người đã tiến vào Mộng Tiêu Lĩnh gần ba ngày. Trước khi trời tối, mọi người đều dựng xong lều trại. Độc Cô Thiên Diệp các nàng tuyển vị trí ngoài cùng. Tuy rằng nơi này so với địa phương khác thì tương đối nguy hiểm, huyễn thú có tấn công thì cũng ngoài đây trước, nhưng là nơi này cách xa trung tâm một chút, không cần gần với Lưu tiểu thư quá là được.

Mọi người bất mãn với Lưu tiểu thư, bắt đầu từ ngày đầu tiên lên đường đã biểu hiện ra ngoài. Nàng ta luôn thích chỉ huy sai bảo người khác làm này làm nọ. Có một lần nàng ta còn muốn Độc Cô Thiên Diệp làm người hầu của nàng, bị cái liếc mắt sắc lạnh của Độc Cô Thiên Diệp dọa đi mất, cuối cùng vẫn là tìm những người khác tới hầu hạ nàng mới yên tĩnh . Mọi người đều là lính đánh thuê, tùy tính tiêu sái, không thích bị người khác sai bảo, cho nên chỉ cần là chọn lều trại, mọi người đều rời xa vị trí trung tâm.

Sau khi thu xếp mọi thứ, Độc Cô Thiên Diệp đi đến dòng sông nhỏ cách đó không xa rửa mặt. Nghe được phía sau có động tĩnh, nàng nhìn lại, là Mạnh Tam Nương cùng khác mấy người khác đi tới nơi này.

"Ngươi chạy trốn thật mau, nhanh như vậy mà đã rửa mặt rồi. Ngươi đó, so với nữ nhân chúng ta còn yêu sạch sẽ hơn." Mạnh Tam Nương trêu chọc nói.

Mấy người khác cũng cười.

"Ha ha… ta chỉ là không thích mình bị bẩn, sao có thể lợi hại hơn nữ nhân?" Sau khi quen thuộc với mọi người, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ đáp lại trêu chọc của bọn họ.

"Ô, trong sông này có cá nè!" Bạch Phượng nhìn thấy trong nước có cá đang bơi liền kêu to.

Độc Cô Thiên Diệp nhìn theo ánh mắt của Bạch Phượng, quả nhiên nhìn đến mấy con cá.

"Bắt bọn nó lại nướng ăn. Nha , gần đây đi vội, cũng chưa ăn bữa ngon." Lưu Hàn nói, sắn tay áo lên đã muốn đi bắt cá.

Độc Cô Thiên Diệp cũng có chút cao hứng, gần đây đi vội vàng, mọi người cũng chưa ăn cái gì tốt. Nàng cũng có chút tưởng niệm mỹ thực . Nhìn thấy bọn người Lưu Hàn làm cho cá sợ tới mức bơi tán loạn chung quanh, Độc Cô Thiên Diệp cùng mọi người đều lắc đầu cười.

"Để ta!" Độc Cô Thiên Diệp từ trong nhẫn không gian lấy ra một thanh trường kiếm, đâm một đường kiếm, khi rút kiếm ra liền xuyên qua một con cá béo tốt.

"Oa, Bách Lý Tà, ngươi thật lợi hại." Vệ Lâm nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười. Trước kia cùng Bách Lý Như Yên làm việc ở trong rừng, hai nàng không ít lần bắt cá ở bờ sông, chẳng qua lúc ấy là trận đấu của hai người, hiện tại chỉ có nàng một mình mà thôi.

Độc Cô Thiên Diệp bắt con cá cuối cùng lên, bọn người Hồng thúc đã làm cá xong. Lúc bọn họ đặt cá trên lửa, nghĩ dùng lửa nướng cá, nàng vội vàng kêu ngừng. Nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nàng lấy ra giá nướng, than, cọ quét, các loại gia vị chuyên dụng để nướng đồ. Châm lửa lên, sau đó dung kẹp gắp kẹp lấy cá, để trên giá rồi nướng lên, thỉnh thoảng lật qua lật lại, dung cọ quét một ít đồ gia vị lên.

Mạnh Tam Nương cùng mấy người kia nhìn xem, trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi cũng quá chuyên nghiệp đó chứ!"

"Nướng bằng lửa trần dễ bị cháy khét, cũng dễ bị ngoài chín trong sống, hương vị cũng không ngon như nướng bằng than." Độc Cô Thiên Diệp vừa lật cá, vừa nói, "Trước kia ta thích tự mình nấu ăn , cho nên liền theo yêu cầu làm cái giá như vậy ."

Độc Cô Thiên Diệp bỏ cá đã nướng chín lên đĩa, sau đó lấy thịt đã được xiên sẵn trong nhân không gian ra tiếp tục nướng. Mọi người không có chống lại dụ hoặc, chỉ chừa lại cho Độc Cô Thiên Diệp hai xâu cá nướng, mấy xiên thịt nướng. Nhìn đến Độc Cô Thiên Diệp bận rộn còn chưa được ăn, mọi người đều có chút ngượng ngùng.

"Cái đó, cái đó… ngươi nướng quá ngon , chúng ta không nhịn được..." Bạch Phượng thanh âm càng ngày càng nhỏ.

"Oa, thịt nướng thơm quá!" Đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm chen vào, tiếp theo liền nhìn thấy một lão nhân chạy đến bên cạnh Độc Cô Thiên Diệp, cầm lấy một xâu cá nướng mà bắt đầu ăn, còn vừa ăn vừa nói ăn ngon ăn ngon.

Lão nhân kia mặc quần áo có chút cũ nát, tóc xám trắng hỗn độn trát ở phía sau. Dáng người nhỏ gầy khô quắt làm cho ông nhìn qua tựa hồ gió đều có thể thổi bay.

"Uy, ngươi là ai nha? Như thế nào không hỏi mượn chúng ta gì đó đã ăn." Vệ Lâm tính tình nóng nảy, nhìn đến lão nhân ăn cá nướng của Độc Cô Thiên Diệp, lớn tiếng chất vấn.

"Ha ha, lúc lão đầu ta ở thật xa đã nghe đến hương vị thịt nướng, nhanh chóng chạy tới . Quả nhiên ăn rất ngon!" Lão nhân kia cười hì hì nói. Chỉ chốc lát sau, một xâu cá đã bị giải quyết xong. Sau đó đáng thương hề hề nhìn… cái đĩa trong tay Độc Cô Thiên Diệp.

Có lẽ gương mặt phong trần sương gió cùng mái tóc xám trắng của hắn, còn có ánh mắt kia làm cho nàng nghĩ tới ông nội ở kiếp trước của mình, Độc Cô Thiên Diệp đem đồ trong tay đưa cho hắn, nói: "Gia gia, cho ngươi." Chính nàng đều không có phát hiện nàng kêu gia gia nhiều lắm tự nhiên cùng thâm tình.

Lão nhân có chút sửng sốt, sau đó lại cười hì hì tiếp nhận cái đĩa, ngồi ở một trên tảng đá bắt đầu vui vẻ ăn.

"Lão gia gia, sao chỉ có một mình ngươi ở trong này?" Độc Cô Thiên Diệp ngồi vào bên cạnh lão nhân, cầm lấy một xâu thịt nướng bắt đầu ăn .

"Gọi gia gia, vừa rồi mới gọi gia gia." Lão nhân ngẩng đầu nhìn Độc Cô Thiên Diệp, sửa đúng lời nói.

Độc Cô Thiên Diệp mặt đầy hắc tuyến, nàng vừa mới là...

"Ta muốn đi phía bắc a, lại không ai cùng đi giúp ta, ta chỉ có một người ." Lão nhân ra vẻ đáng thương nói.

Rất nhanh, xâu thịt nướng còn lại đã chui vào bụng lão nhân, ăn xong chuỗi thịt nướng cuối cùng, hắn lại chớp ánh mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp bị hắn nhìn đến không chịu nổi , đành phải lấy công cụ ra, nói:

“Người già ăn nhiều dầu mỡ không tốt cho thân thể, ta nướng cho ngươi ít rau dưa."

"Chúng ta cũng muốn ăn." Thấy Độc Cô Thiên Diệp còn muốn tiếp tục nướng, Vệ Lâm ở một bên kêu lên.

Độc Cô Thiên Diệp bất đắc dĩ phiên mắt trợn trắng, từ nhẫn không gian lấy ra cà tím, khoai tây, hạt tiêu, rau hẹ, củ sen, bắt đầu nướng.

"Lão gia gia, nếu không ngươi cùng nhóm chúng ta cùng đi đi, đợi qua mộng tiêu lĩnh lại tách ra. Ngươi đi một người rất nguy hiểm ." Độc Cô Thiên Diệp nói với lão nhân."Nhìn lão cánh tay lão chân của ngươi, đụng tới huyễn thú phỏng chừng muốn cũng chạy không nổi."

"Gọi gia gia! Gia gia! Cái gì mà lão gia gia?! Ta già lắm sao?" Lão nhân kêu to.

Mọi người không nói gì. Gia gia và lão gia gia có gì khác nhau chứ? Gia gia thì không già sao?!

Lão nhân con mắt vòng vo chuyển, nói: "Tốt. Ngươi đều kêu ta là gia gia, đương nhiên phải là tôn tử của ta, ở cùng với ngươi cũng coi như có lợi." Để ngươi mỗi ngày làm đồ ăn ngon!

Đỉnh đầu mọi người đều như có quạ đen bay qua...

Độc Cô Thiên Diệp có loại cảm giác cường mua cường bán, khóc không ra nước mắt.

Nhìn đến biểu tình của Độc Cô Thiên Diệp, lão nhân vứt cái đĩa qua một bên, bắt đầu khóc lớn lên: "Ô ô, ta chỉ biết ngươi ghét bỏ ta, không chịu gọi ta gia gia. Ngươi khi dễ lão già này không có ích lợi gì... Ô ô, lão già ta như thế nào khổ như vậy a. Ô ô..."

Thanh âm lão nhân hấp dẫn mọi người trong doanh địa lại đây , Độc Cô Thiên Diệp nhanh chóng che cái miệng của lão lại, nói: "Được rồi được rồi, nhận gia gia, nhận thức gia gia, đừng khóc nữa."

Thấy Độc Cô Thiên Diệp chịu nhận, lão nhân đang khóc lớn lập tức ngừng lại, ông lại bưng lên đồ ăn đã nướng chín bắt đầu ăn , miệng còn nói: “Nói sớm thì cũng không nhọc lòng lão già ta khóc lóc như vậy."

Mọi người đều cười ha ha, Độc Cô Thiên Diệp có loại xúc động muốn tìm cục đá đập chết chính mình. Như thế nào trong lúc hồ đồ liền nhận thức gia gia! Bất quá, tính tình này, cùng gia gia thật sự rất giống!

Sau khi trở lại lều trại, Độc Cô Thiên Diệp đi nói một chút cùng quản sự, tỏ vẻ an toàn của lão nhân chính mình toàn quyền phụ trách, sẽ không liên lụy tới mọi người, quản sự tuy bất mãn, nhưng cũng không phản đối.

Mấy ngày kế tiếp, một khi hạ trại, lão nhân liền ồn ào để cho Độc Cô Thiên Diệp nướng thịt cho hắn .

Đối với yêu cầu của lão nhân, nhìn đến ánh mắt đáng thương hề hề lại tràn ngập hi vọng của lão, Độc Cô Thiên Diệp luôn không thể cự tuyệt, bất đắc dĩ làm thịt nướng, món cay tứ xuyên, nhiều món ăn khác nhau. Khiến nàng cảm thấy vô cùng may mắn chính là mấy dụng cụ của mình đều đầy đủ hết.

Lão nhân đối với tay nghề của Độc Cô Thiên Diệp tán thưởng không phản đối. Mấy người Mạnh Tam Nương cũng có lộc ăn. Bọn họ đối với tay nghề cuả Độc Cô Thiên Diệp vô cùng bội phục, đối với đủ loại đồ gia vị cũng rất ngạc nhiên, đều giữ một ít để về sau dùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui