Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Tiểu Hỏa tăng tốc độ phi hành, không lâu sau bọn họ liền đến địa phương Diễm Nhất vừa nói. Xa xa trông thấy Diễm Nhất và một vài người trong Diễm Tự Quân đang ở một vùng đầm lầy chờ bọn họ.

“Diễm Nhất, Kiều Hoàng đâu?” Độc Cô Thiên Diệp bay đến bên cạnh bọn họ hỏi.

Mấy người Diễm Nhất hành lễ với Tử Tiêu bọn họ, đáp: “Kiều Hoàng đến nơi này liền đi xuống sâu dưới lòng đất, chúng ta phái người đi xuống nhìn một chút, phía dưới là một mê cung, chúng ta tìm lâu rồi cũng không có tìm được hắn, đành phải quay về đường cũ, chờ ở chỗ này.”

Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn đầm lầy đen tuyền, nói: “Hỏa Linh Châu cảm giác được Tiểu Hắc Châu quả thật là ở trong này, hiện tại chúng ta xuống dưới...” Lời của nàng còn chưa nói xong, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, đồng thời ném mấy khỏa Linh Châu vào đầm lầy.

Tử Tiêu đi tới bên cạnh nàng, ngầm chắn nàng ở sau người.

“Tiểu sư muội, làm sao vậy?” Hác Bằng Du nhìn dáng vẻ khẩn trương của Độc Cô Thiên Diệp, hỏi, “Có phải Ngu Hành tới rồi không?”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nhìn không khí chỗ trời trống trơn rung chuyển một chút, Ngu Hành mang theo đám người Cùng Kỳ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Ngu Hành nhìn nữ tử tuyệt sắc bên cạnh Tử Tiêu, không cần đoán cũng biết thân phận của nàng. Cái khí thế cùng khí chất khi đứng một mình kia giống như nàng khi đó. Nhưng so với trước đây thì nhiều hơn thất tình lục dục của nhân loại, đã hiểu yêu hận tình thù của thế gian, không giống không nhân gian khói lửa như trước kia. Nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy, vì sao trước kia hắn lại vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của nàng, thế cho nên mới để cho trưởng thành đến độ cao này?

“Ta nên gọi ngươi cái gì? Thần Sáng Thế? Tỷ tỷ?”

“Ta là Độc Cô Thiên Diệp, ngươi sẽ không không biết chứ?”

“Không muốn thừa nhận thân phận của ngươi?” Ngu Hành trào phúng nói.

Độc Cô Thiên Diệp và Tử Tiêu bay đến giữa không trung, đối kháng với Ngu Hành. Nghe Ngu Hành nói, đột nhiên liền nở nụ cười, nói: “Thân phận của Thần Sáng Thế sao? Hiện tại ta là Độc Cô Thiên Diệp, không phải Thần Sáng Thế, ta có tình cảm nàng không có, ta đã trải qua rất nhiều chuyện nàng không có, ta là nàng, cũng không phải nàng!”

“Nếu ngươi không muốn là nàng, vì sao còn phải tìm kiếm Ngũ Hành Linh Châu, vì sao muốn khôi phục thực lực của nàng?” Ngu Hành hỏi.

“Có con chó đuổi ở phía sau người, đương nhiên ta sẽ chạy về phía trước.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Ngu Hành, đương nhiên ý tứ con chó trong lời nói kia chính là nói hắn.

“Ngươi quả nhiên không phải nàng, nàng sẽ không nói lời nói sắc bén như vậy.” Ngu Hành thương cảm nói, “Nếu ngươi nguyện ý bỏ qua Hắc Ám Linh Châu, thiêu hủy Ngũ Hành Linh Châu, ta nguyện ý tha cho ngươi một mạng.”

“Tha cho ta một mạng?” Độc Cô Thiên Diệp cười cười, “Nếu ngươi thật sự sẽ tha cho ta một mạng, vì sao trước đây sẽ xuống tay với ta chứ? Hôm nay lại làm sao có thể mang nhiều người đến như vậy? Chờ ta thật sự thiêu hủy Linh Châu, ngươi cho rằng ngươi sẽ thực hiện lời nói của ngươi sao?”

“Ha ha, ngươi thông minh hơn trước kia.” Ngu Hành nói, “Trước kia mặc kệ chúng ta nói cái gì ngươi đều tin, cho dù là lời nói trăm ngàn chỗ hở, ngươi cũng sẽ không suy nghĩ chỗ nào có vấn đề, ngươi luôn chắc chắc rằng tất cả mọi người đều là thiện lương, cho rằng thế giới này đều là tốt đẹp. Nhưng ngươi xem, Vô Gian Địa Ngục cũng là ngươi sáng tạo ra, ngươi không muốn nhìn thấy bọn hắn, liền chưa bao giờ tới nơi này! Ngươi nói ngươi yêu mỗi một sinh vật trên thế gian này, nhưng là ngươi thương bọn hắn sao? Cái gọi là đối đãi công bằng của ngươi đó? Không! Ngươi không có, ngươi một chút cũng không công bằng!”

Độc Cô Thiên Diệp nhíu mày, nhìn Ngu Hành đột nhiên hung bạo.

“Ngươi phân sự yêu thương của ngươi cho Tử Tiêu bọn họ, ngươi luôn luôn không nhìn thấy ta!” Ngu Hành kích động nói, “Ngươi vì Tử Tiêu sáng tạo ra mặt biên thuộc về riêng mình hắn, Mộng Thiên Quân chuyển thế đến Vô Gian Địa Ngục, ngươi liền phù trợ hắn làm Vương nơi này. Thiên phú của Dung Tu chỉ thường thôi, ngươi lại để hắn ngồi ăn cùng ta, lại cùng làm tướng quân gì đó! Ta thì sao? Cho tới bây giờ ngươi đều không nhìn thấy cố gắng của ta, ý nghĩ của ta ngươi cũng chưa bao giờ để ý, ngươi làm không công bằng, ta đây liền tự mình cướp đoạt lấy thứ ta nghĩ muốn, vậy có gì sai chứ?”

“Đó chẳng qua chỉ là ngươi lấy cớ cho sự ghen tị của mình mà thôi!” Giọng nói của Mộng Thiên Quân truyền đến, Độc Cô Thiên Diệp quay đầu lại, nhìn thấy hắn mang theo Thất Nguyệt bọn họ xuất hiện ở phía sau mình.

“Tốt, tốt, các ngươi đều đến đây! Chỉ cần tiêu diệt các ngươi, thế giới này chính là của một mình ta, ha ha ha ha!” Ngu Hành cười to. Nhìn thấy Mộng Thiên Quân đến, hắn cũng không có một chút kinh ngạc nào, ngược lại rất cao hứng. Tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn, tất cả ân oán đều để chấm dứt tại tầng mười tám địa ngục này đi.

Tử Tiêu nhìn người đang cười thoải mái, nói: “Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi là có thể đánh thắng vài người chúng ta sao?”

Ngu Hành nhìn Tử Tiêu, đây là nam nhân đè ép cả đời hắn, nói: “Ngươi là người đầu tiên nàng sáng tạo ra, trong người có huyết mạch của nàng, chúng ta chỉ là nàng dùng hỗn độn lực sáng tạo ra, tất cả mọi thứ ngươi đè ép cả đời ta, nhưng hôm nay, ta muốn ngươi biết, ta đã không phải là Ngu Hành mặc cho ngươi ức hiếp kia nữa rồi!”

“Vậy sao, kết quả cuối cùng thế nào, chúng ta mỏi mắt mong chờ!” Tử Tiêu nói xong liền tấn công về phía Ngu Hành.

Hành động của Tử Tiêu giống như là kèn phát lệnh chiến tranh, kể ra thì là ngàn vạn binh lính rất nhanh phân tán ra, chiến trường lan tràn rất nhanh tới toàn bộ Vô Gian Địa Ngục. Rất nhiều người ở Vô Gian Địa Ngục còn không biết phát sinh sự tình gì liền bị chiến hỏa ảnh hưởng đến, mất đi tính mạng.

Độc Cô Thiên Diệp gọi tất cả những người có trong Luyện Yêu Hồ, Hắc Ám bộ tộc, Phượng Hoàng tộc, Long tộc, Kỳ Lân cùng với những người và thú tộc được Độc Cô Thiên Diệp cứu lúc trước, toàn bộ đều tập trung tinh thần vào cuộc chiến.

Lúc này, không gian đột nhiên bị xé rách, thủ vệ giả mặt biên xuất hiện ở tầng mười tám địa ngục. Bọn họ còn chưa kịp nói chuyện, liền gia nhập chiến đấu.

Tử Tiêu đối chiến với Ngu Hành, Mộng Thiên Quân chiến đấu cùng một chỗ với Cung Sử chiến đến cùng nhau, tứ đại thần thú chống lại tứ đại mãnh thú, những người khác tìm đối thủ có thực lực không kém nhau lắm.

Cùng Kỳ đối chiến với Phù Thương, hai bên đều hóa thành bản thể. Cùng Kỳ cắn một cái ở trên người Phù Thương, xé xuống một miếng da thịt lớn, nó nhai vài cái rồi nuốt xuống.

“Trăm vạn năm trước ngươi đã không phải là đối thủ của ta, hiện tại ngươi vẫn sẽ là bại tướng dưới tay ta như xưa thôi! Ha ha ha ha...” Cùng Kỳ nói, khóe miệng vẫn còn sót lại máu tươi của Phù Thương.

Phù Thương ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, phát ra lực lượng đánh văng những người ở gần hắn, một vài người có thực lực thấp trực tiếp bị chặn ngang chặt thành hai nửa. Hắn nhìn nhìn chỗ thịt phần đuôi bị xé xuống của mình, chỗ còn nhỏ xuống những giọt máu tươi, nghe được tiếng cười đắc ý của Cùng Kỳ, nhớ tới trận đại chiến trăm vạn năm trước.

Khi đó đối thủ của hắn cũng là Cùng Kỳ, vốn thực lực của hai người bọn họ không kém nhau nhiều lắm, nhưng bởi vì Cùng Kỳ hút máu huyết của Thần Sáng Thế, thực lực tăng nhiều, đánh hắn thành trọng thương. Hắn thật vất vả mới đào thoát được, lại bởi vì thương thế quá nặng, không thể tự mình chữa thương, bắt buộc phải ngưng kết ra một quả trứng cho mình, để cho chính mình lâm vào ngủ say, từ từ chữa thương. Nhưng hiệu quả vẫn không rõ ràng lắm, cho đến lúc gặp được Độc Cô Thiên Diệp, nàng thỉnh thoảng dùng hỗn độn lực và máu của nàng nuôi nấng hắn, làm cho thương thế của hắn khôi phục, cũng theo xu thế phát triển của nàng mà càng thêm lợi hại.

Chờ Cùng Kỳ cười đủ dừng lại, hắn mới lắc lư đuôi rồng, nói: “Cũng chưa biết là ai thắng ai, ngươi cao hứng quá sớm đó!” Nói xong đuôi rồng quăng về phía Cùng Kỳ.

Bản thể của Phù Thương vô cùng khổng lồ, đuôi rồng dài mà hữu lực, vẽ ra một trận tiếng gió rít ở trong không trung. Tuy rằng Cùng Kỳ tự kiêu, nhưng đối mặt với đuôi rồng hắn vẫn không dám đánh bừa như cũ, thân thể nhanh chóng lùi về sau né tránh, thân hình cao giống như núi nhỏ trực tiếp đụng vào người phía sau cách mấy trăm thước.

Phù Thương thấy Cùng Kỳ né tránh đuôi rồng của mình, thừa dịp lúc hắn tránh né phun ra long tức, Cùng Kỳ tránh không kịp, chỉ ngưng ra tầng phòng ngự mỏng manh, bị long tức đánh tan, chính hắn cũng bị thiêu hết lông, da trên người chỗ đen chỗ cháy.

Cùng Kỳ vẫn luôn rất thích một thân da lông của mình, hiện tại bị Phù Thương đốt sạch sẽ, thiếu chút nữa đã tức đến mức hộc máu. Hắn hé miệng, một quả cầu linh lực từ từ thành hình ở trong miệng hắn, sau đó phun về phía Phù Thương.

Phù Thương cũng đã ngưng ra một hỏa cầu ở trong miệng, bay về phía quả cầu linh lực của Cùng Kỳ…

Độc Cô Thiên Diệp ngồi ở trên người Lam Mân, liếc mắt nhìn cuộc đối chiến giữa Tử Tiêu và Ngu Hành, lấy Phục Hy Cầm ra nhanh chóng khảy đàn, sóng âm bay ra từ cầm, mục tiêu là đánh về phía người của Ngu Hành, những người đó đang chuyên tâm đối phó đối thủ của mình, thình lình bị Phục Hy Cầm công kích, còn không biết chuyện gì xảy ra đã phải đi thế giới tây phương cực lạc.

Ngu Hành nghe được tiếng đàn, bức lui Tử Tiêu, khó tin nhìn Phục Hy Cầm trong tay Độc Cô Thiên Diệp.

“Phục Hy Cầm!” Ngu Hành kinh ngạc kêu lên. Thập đại thần khí không phải là đã bị nàng phong ấn ném vào Vô Tận Hư Không rồi sao? Làm sao có thể ở trên tay nàng? ! Có phải những thần khí khác cũng ở trên người nàng không?

Tử Tiêu liếc mắt nhìn Độc Cô Thiên Diệp một cái, sau đó chuyển lực chú ý lên người Ngu Hành. Trải qua trận đánh vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được thực lực của Ngu Hành mạnh hơn thời điểm lần trước không ít, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Ngu Hành khó đối phó hơn trước rồi! Hắn phải luôn chú ý tới động tác của Ngu Hành, đề phòng hắn đánh lén.

Ngu Hành cũng cảm giác được sự cẩn thận của Tử Tiêu, thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Độc Cô Thiên Diệp, nhìn Tử Tiêu, cười ha ha, nói: “Cảm giác ra rồi hả? Có phải đã phát hiện ra đánh không lại ta rồi không?”

“Ngươi làm cái gì?” Tử Tiêu hỏi.

“Làm cái gì? Không làm cái gì hết, chỉ là trước khi đến Vô Gian Địa Ngục, dùng Hoạt Quy hút linh khí ở vài cái mặt biên thôi.” Ngu Hành nói, “Hiện tại ta mới biết được tiểu Hoạt Quy lúc trước của ta là bị các ngươi giết chết! Tiếc là các ngươi cho rằng chỉ có một con Hoạt Quy kia, lại không biết nói ta cũng nuôi một con ở Thiên Linh Giới. Ngươi phái bao nhiêu thám tử tới Thiên Linh Giới đừng tưởng rằng ta không biết, vì tránh thoát tai mắt của ngươi, ta tiêu phí bao nhiêu tâm tư ngươi biết không?”

“Thế nhưng ngươi lại có thể nuôi dưỡng Hoạt Quy!” Tử Tiêu nghe được Hoạt Quy, nghĩ đến lực phá hoại của nó, trong lòng một trận khẩn trương, hỏi: “Lần này ngươi đã phá hủy bao nhiêu đại lục? !”

“Không nhiều lắm, mới mười cái mà thôi.” Ngu Hành nhẹ nhàng bâng quơ nói, hoàn toàn không nghĩ tới mười mặt biên kia có bao nhiêu sinh mệnh! Nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tử Tiêu, hắn cười đắc ý, nói: “Bọn họ đều là con dân của ta, ta thích như thế nào liền như thế đó!”

“Giống như ngươi diệt người ở một mặt biên đến làm hủ thi cho ngươi phải không?” Tử Tiêu lạnh lùng nói.

Dùng người ở mười mặt biên để giúp thực lực của hắn cao hơn một tầng, Tử Tiêu nghe thế, trong lòng khiếp sợ không nhỏ. Tuy hắn mặc kệ chuyện của người khác, nhưng có nhiều sinh mệnh biến mất như vậy, hắn cũng không thể tiếp thu chuyện này.

Nói đến hủ thi, tươi cười trên mặt Ngu Hành càng sâu, nhìn quân đội hủ thi lấy một địch mười phía trước, nói: “Ngươi nhìn hủ thi quân đội của ta đi, sức chiến đấu của bọn họ đều mạnh hơn tất cả quân đội ở nơi này, nếu không phải lần trước ngươi diệt một phần của ta, thực lực hiện tại của ta có lẽ còn mạnh hơn không ít. Nhưng cho dù như thế, chúng nó vẫn là sức chiến đấu cường đại của ta! Ta không sợ nói cho ngươi biết, sát chiêu của ta vẫn còn chưa có xuất ra đâu, hôm nay mấy người các ngươi, toàn bộ cũng đừng nghĩ rời đi, ha ha ha.”

Tử Tiêu nhìn bộ dáng tự tin của Ngu Hành, không biết cái hắn gọi là sát chiêu là cái gì. Nghĩ đến lời nói trước đó của Độc Cô Thiên Diệp, trong lòng hắn tuôn ra nồng đậm lo lắng. Nhưng mặc kệ thế nào, hắn không thể lui một bước, bởi vì phía sau hắn là nàng, hắn nên vì nàng đứng chắn mưa gió phía trước.

Hai tay hắn nhanh chóng biến hóa thủ thế, một thiên la địa võng giống như Độc Cô Thiên Diệp từ từ ngưng kết thành. Ngu Hành cũng ngưng ra linh lực, biến không trung chậm rãi hình thành một thanh trường kiếm, hai người đều vận sức chờ phát động...

Lúc này, Vô Gian Địa Ngục tầng thứ nhất, trong vương cung, Bách Lý Như Yên nhìn Thích Vô Song cứ đi qua đi lại ở trong đại điện, nói: “Vô Song tiểu thư, ngươi có thể đừng đi nữa không? Mắt của ta cũng hoa lên rồi!”

Nghe Bách Lý Như Yên nói Thích Vô Song liền đứng tại chỗ, xoay người nhìn nàng, có chút xấu hổ nói: “Công chúa, xin lỗi. Chỉ là trong lòng ta rất lo lắng cho Thất Nguyệt, cho nên bước chân liền không dừng lại được.”

“Ta hiểu tâm tư của ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng bọn họ không có việc gì. Thay vì lo lắng cho người khác, còn không bằng ngươi lo lắng cho chính chúng ta một chút.” Bách Lý Như Yên nói.

“Lo lắng chúng ta? Nơi này của chúng ta cách xa tầng thứ mười tám như vậy, có gì phải lo lắng chứ?” Thích Vô Song không biết tình thế ở Vô Gian Địa Ngục, cho rằng toàn bộ nguy cơ đều đến từ chỗ Ngu Hành.

Bách Lý Như Yên nhìn Thích Vô Song, nhớ tới Thất Nguyệt nói nàng là công chúa của một quốc gia, nghĩ rằng nhất định là nàng rời xa tranh đấu hoàng thất mà lớn lên!

“Ngu Hành mang đến rất nhiều người, vì đối phó hắn, ca ta mang theo tất cả quân đội, hiện tại Vương cung chính là một cái vỏ rỗng. Trừ thị vệ trong cung ra, cũng chỉ còn laik ngươi và ta.” Bách Lý Như Yên giải thích, “Thập Nhất lão quỷ cùng với mấy lão quỷ khác mang theo ma quỷ này nọ của bọn họ tới, không phải là chúng ta nguy hiểm sao?”

“Ngươi làm sao mà biết bọn họ sẽ không tới tầng mười tám theo Ngu Hành chứ?” Thích Vô Song hỏi. Bị Bách Lý Như Yên chuyển vấn đề thực tế đi, trong lòng nàng cũng không còn lo lắng như vậy, ngồi vào bên cạnh Bách Lý Như Yên hỏi.

“Ngu Hành người này rất tự kiêu, hắn cho rằng mình có thể giải quyết hết bọn Thiên Diệp, liền sẽ không để cho bọn họ đi theo, mà sẽ bảo hắn đến công chiếm vương cung.” Bách Lý Như Yên nói. Kiếp trước nàng sống chung với Ngu Hành nhiều năm như vậy, vẫn khá hiểu biết về hắn.

Thích Vô Song nghĩ tới quả thật là có chuyện như vậy, nhưng vẫn không thấy lo lắng như cũ. Bách Lý Như Yên nhìn nàng, hỏi: “Ngươi không lo lắng sao?”

“Không lo lắng!” Thích Vô Song trả lời rất kiên quyết.

“Vì sao?” Bách Lý Như Yên tò mò, vừa mới nàng còn lo lắng không thôi, hiện tại đến trên người mình liền không lo lắng nữa hả?

Thích Vô Song liếc mắt nhìn Bách Lý Như Yên một cái, nói: “Ngươi có thể rất bình tĩnh ngồi ở chỗ này, chứng tỏ ngươi có nắm chắc với tình huống sắp phát sinh. Ngươi không lo lắng, đương nhiên ta cũng không lo lắng.”

“Ngạch ------” Bách Lý Như Yên nghẹn lời, có thể nghĩ như vậy sao?

Thích Vô Song có chút cảm khái nói: “Đều là công chúa, ta kém ngươi rất xa.”

Lúc này một thị vệ đi đến, hành lễ với Bách Lý Như Yên, nói: “Công chúa, chúng ta bị bao vây.”

Người vào là thị vệ thiếp thân của Bách Lý Như Yên - Hoằng Thất, hắn nói chuyện rất khẩn cấp, nhưng trên mặt lại nhìn không ra một chút lo lắng nào. Bách Lý Như Yên nhìn bộ dáng bình tĩnh Hoằng Thất, lắc đầu, nói: “Hoằng Thất, ngươi không thể biểu hiện có một chút khẩn trương được sao?”

“Không thể.” Hoằng Thất nói, “Có công chúa ở trong này, thật sự ta khẩn trương không nổi.”

“Phốc...” Bách Lý Như Yên vừa mới uống vào miệng một ngụm trà liền phun ra, Thích Vô Song ở một bên nhìn nhịn không được nở nụ cười.

Bách Lý Như Yên đặt cái chén xuống, nói: “Nếu bọn họ đến đây, chúng ta liền đi ra gặp bọn họ đi. Với vài người chúng ta, trong lòng ta rất sợ hãi đó!”

Hoằng Thất đi ra phía sau Bách Lý Như Yên, nói: “Công chúa nói đùa, trước đó người nói, có người liền không thành vấn đề. Nếu hiện tại trong lòng người sợ hãi, chúng ta liền càng sợ. Cho nên công chúa, vì người từ trên xuống dưới trong Vương cung này, còn thỉnh công chúa không cần nói những lời như vậy.”

“Ngạch...” Giọng nói của Bách Lý Như Yên còn chưa có dừng lại hoàn toàn, đã bị Hoằng Thất nói như vậy, dư âm vẫn còn đảo quanh ở trong cổ họng của nàng, thế nào cũng không phát ra được.

Được rồi, có vẻ như lúc Mộng Thiên Quân rời đi quả thật là nàng đã nói như vậy, dù sao cũng bị cái tên nam nhân thâm trầm Hoằng Thất nghe được! Nàng thầm thở dài, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ra gặp bọn họ!”

Thập Nhất vương gia để người của mình bao vây cả ba tầng trong ba tầng ngoài Vương Cung, hắn biết Mộng Thiên Quân mang đi toàn bộ quân đội, lúc nhìn thấy Bách Lý Như Yên chỉ mang theo vài người đi ra, hắn nhịn không được nở nụ cười. Chỉ có vài người thế này, hắn cảm thấy mình dẫn theo nhiều người đến như vậy hoàn toàn chính là chuyện bé xé ra to!

Bách Lý Như Yên đi ra, nhìn Thập Nhất vương gia mũi hướng lên trời, nói: “Lão quỷ, ngươi không ở tầng mười một của ngươi, chạy đến nơi này của ta làm cái gì?”

“Hừ, ngươi ít bày ra dáng vẻ công chúa cho ta, ta biết hiện tại trong Vương cung không có ai, Mộng Thiên Quân mang theo toàn bộ quân đội đi rồi, không lo lắng tới an nguy của ngươi sao?” Thập Nhất vương gia nói, “Chậc chậc, trước kia ta lại không phát hiện ra, mặt mũi dáng người này của ngươi thật sự rất mê người. Vừa vặn có thể để ta lấy ra khao thưởng cấp dưới của ta. Người bên cạnh ngươi cũng không sai, không có quan hệ huyết thống, có thể bắt về làm vị sủng cơ thứ một nghìn lẻ một của ta!”

Bách Lý Như Yên nhìn bộ dáng híp mắt háo sắc kia của Thập Nhất vương gia, trong lòng một trận ghê tởm, nói: “Lão quỷ, ngươi già như vậy, phía dưới còn có thể cứng rắn được nữa sao? Ngươi nhiều sủng cơ như vậy, sao lại không vì quá sức mà mất mạng chứ? Chẳng lẽ mỗi lần đều dùng tay sao? Hay là mỗi lần ngươi chỉ có thể nhìn mà ăn không nổi?”

Mấy người đứng phía sau Bách Lý Như Yên nghe được lời nói của nàng, tập thể co rút miệng. Hoằng Thất nhìn Bách Lý Như Yên, không nghĩ tới nàng còn có một mặt như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui