Tiểu Thư Siêu Quậy - Oanh Shin

Ngoại truyện thứ năm. Kể đến câu chuyện của một con dao bạc lừng danh.

***

Nguyễn Hoàng Nhật Minh, năm 12 tuổi vẫn là một thằng nhóc vô cùng hiền lành. Thằng nhóc con sáng sủa đẹp trai, thông minh lại còn giàu có. Hỏi ai mà không trầm trồ, không ngưỡng mộ?

Nhưng. Bao người chịu hiểu, rằng cuộc đời này chẳng ai hoàn hảo cả. Sung sướng càng nhiều thì khổ sở không thể ít. Bất kì thứ gì, cũng đều có cái giá của nó.

Một ngày mưa rào tại thành phố Hồ Chí Minh. Nhật Minh háo hức xuống sân bay. Một tuần lễ được nghỉ học ở Pháp. Cậu nhóc chẳng muốn làm gì ngoài tức tốc lên máy bay về Việt Nam mà còn chưa kịp thông báo với cha mẹ. Nơi này có gia đình, có bạn bè và những người yêu thương cậu.

- Cậu Minh...ngã bây giờ cậu.

Chú lái xe nhắc nhở. Cậu hí hửng "Dạ" một tiếng nhưng vẫn chòm đầu ra cửa xe. Mưa rào rất nhẹ nên nắng vẫn nhẹ và trời rất xanh. 

Nhóc con nhìn khung cảnh bên ngoài, nở một nụ cười hạnh phúc. Gia đình ơi, Nhật Minh về rồi đây!

Mở cổng, bước vào nhà.

Phòng khách trống.

Nhà bếp tối om.

Chỉ có căn phòng đó, căn phòng của cha mẹ. Đóng kín.

Nhật Minh lén lĩnh, cười khì khì. Cậu 12 tuổi rồi nha. Có những chuyện vốn chưa nên biết những vẫn biết(hềhề).

Cánh cửa phòng nhè nhẹ mở. Cha mẹ ơi, cha mẹ nhí nhảnh của con ơi. Đang làm gì trong này hả???

Kẹt!

Nhóc con giật thót người. Ba mẹ cậu kia rồi. Ngay trong phòng khách. Nhưng, cậu lại chỉ ứng đấy rồi chôn chân. Ba mẹ cậu, đang trao đổi với nhau, về con trai độc nhất của mình:

- Minh nó xa nhà mấy năm trời rồi anh. Thằng bé còn quá nhỏ để tự lập anh à. Hay...ta đón nó về Việt Nam lại. Nhé anh nhé!

- Anh hiểu. Nhưng em à, nơi này không an toàn với con.

- Anh...nói vậy là sao ạ?

- Khắc Vũ. Ông ta đã biết Nhật Minh không phải là con anh rồi.

Nguyễn Hoàng Nhật Vĩnh thở dài đầy suy tư.

- Sao...sao vậy được. Hức, phải làm thế nào đây?!

Bà Trang Nhung bật khóc. Hai bàn tay khoanh lại tự ôm lấy người mình. Nức nở. Đứa con trai bé bỏng của mẹ. Con chẳng làm gì nên tội cả. Vẫn là lỗi của người mẹ này.

- Em đừng như vậy. Chuyện qua lâu rồi. Anh nhất định bảo vệ cả hai mẹ con em.

Nhật Vĩnh khoác vai vợ. Ông an ủi.

- Nhưng...ông ta rất nguy hiểm. Lúc đó, khi biết em có thai...ông ta đã có ý định biến con em thành quỷ dữ như ông ta. Nếu ông ta mà còn biết giấy xét nghiệm kia là giả. Ông ta giết anh mất. Hức...

Người đàn bà chua xót cho chồng mình. Cưới nhau để làm gì, Trang Nhung tuy chưa bao giờ hết yêu Vĩnh nhưng thực sự luôn thấy mình không xứng. Đến cả đứa con trai duy nhất của hai vợ chồng, cũng chỉ là con của bà và người đàn ông khác.

- Hay, anh bỏ mặc mẹ con em đi. Nó không phải con ruột anh kia mà!

Bà nghẹn ngào lại nấc lên. Nhật Vĩnh nhìn bà, nở một nụ cười trìu mến.

- Em à, Nó...là con trai anh.

...

......

.........

Nhật Minh cảm thấy tai mình bị ù đi. Mắt cậu nhóc nhoè dần với hai hàng nước ấm. Cậu cố nghe, muốn nghe nữa, ba mẹ đang nói tiếp cái gì nữa? Cậu chẳng nghe được thêm. Trong tâm trí bé xíu của một thằng nhóc chỉ vang vọng câu "Không Phải Con Ruột... Không Phải Con Ruột..."

Không phải con ruột của ba, mà là con của mẹ và ai đó. Ai đó làm ơn nói không phải giúp cậu với.

***

Một ngày mưa rào năm đó. Một chuyến bay vừa đáp sân chứa một cậu bé 12 tuổi xa cha nhớ mẹ, mong ngóng được quay trở về nhà. Vài tiếng sau đó, lại một chuyến bay về lại Pháp, chở theo cậu bé đó cùng những giọt nước mắt mặn đắng!

12 tuổi. Chưa đủ chững chạc để điều khiển hành động của mình, nhưng, vẫn cảm nhận trọn vẹn được nổi đau, sự mất mát, thất vọng, cả câm hờn.

***

Paris không lâu sau đó.

Ngôi trường nổi tiếng nhất dành cho du học sinh trao bằng tốt nghiệp cho Nguyễn Hoàng Nhật Minh_du học sinh ưu tú xuất xắc nhất trường. Việt Nam, đất nước chưa phát triển bao lâu nhưng lại lắm những nhân tài làm nở danh cho Tổ Quốc ở nhiều nơi khác.

- Alo, mẹ ạ.

- "Con trai. Nhận thưởng rồi à con?"

- Dạ.

- " Con mẹ giỏi quá đi thôi. Bây giờ con về nhà à?"

- Dạ. Con về nghỉ ngơi mẹ ạ. Học hành bấy lâu áp lực quá rồi.

" Ừ. Vậy...nghỉ cho tốt vào con trai... tháng này, mẹ xin ba sang thăm con nhé!"

-...Khỏi đi mẹ. Con lại sắp nhập học trường khác, học thêm bằng. Không có thời gian cùng mẹ đâu ạ.

- "Vậy...à. Mẹ hiểu rồi. Thôi, mẹ...mẹ tắt đây."

-...tuttuttut.

Trước những âm thanh cúp điện thoại Minh còn nghe giọng mẹ sụt sùi nghẹn nghẹn.

"Biết là mẹ lo, mẹ thương con. Con vẫn là đứa con ngoan đi du học của mẹ đầy. Nhưng mà, con vẫn không thể đối diện được với mẹ lúc này. Đặc biệt là ba."

Vứt toàn bộ đồ đạc cho lái xe. Minh cười khẩy. Nụ cười như tự giễu mình. Cậu không về nhà. Mà đến một nơi khác, nơi có rượu, có thuốc lá, có âm nhạc tâng bốc điên cuồng, có tiếng hò hét, có tiếng đánh đấm, có mùi máu, có nước mắt.

***

- Tha...cho tôi đi.

Tên người Pháp bậm trợn van xin chàng trai đeo khẩu trang đen đội nón len một cách thảm thiết.

Tất cả mọi người trong quán Bar nọ đều run lên cầm cập. Thome là đại ca của cả khu này. Thế mà, một đòn Judo của chàng trai kia đã vật gã đo ván. Rốt cuộc chàng trai này là ai? Tất cả đều đang rất thắc mắc.

Kẻ đội len bí ẩn nọ khẽ phủi tay. Hắn cười, tuy che mặt bằng khẩu trang, nhưng đáy mắt màu hổ phách vẫn thể hiện rõ sự tự cao tự đại.

- Từ giờ, khu này là của tao.

Một thời gian sau đó, băng nhóm Rella_H kì lạ kia và kẻ có biệt danh là Con Dao Bạc được biết đến ngày càng nhiều ở Paris. Hắn là ai? Từ đâu xuất hiện? Dấu chấm hỏi được đặt ra to dần theo thời gian.

Có lẽ, thời điểm mà cái tên SD kia nổi tiếng nhất là lúc mà Rella_H bành trướng và trở thành bang nhóm đứng đầu cả đất Pháp.

Song song cùng sự việc đó, một Nguyễn Hoàng Nhật Minh tài năng xuất chúng cũng luôn là đề tài bàn tán số một của tầng lớp trẻ và cả giới kinh doanh. LGL_tập đoàn đáng gờm của chuỗi SAT cùng tỉ lệ thuận với tin tức của cậu con trai, giá cổ phiếu tăng vượt bậc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui