Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Khó trách, năm đó lúc cô đào hôn ông nội vì tức giận mà qua đời, sức khỏe lúc đó của ông không có khả năng qua đời nhanh như vậy. Thậm chí, ngay cả nhìn mặt ông nội lần cuối cô cũng không kịp...

Bàn tay dưới bàn của Mục Giai Âm nắm thành quyền, ánh mắt híp lại, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt cô, bác sĩ Vương không nhìn ra suy nghĩ lúc này của Mục Giai Âm.

"Ý ông là, có người muốn hại ông nội tôi?" Mục Giai Âm giọng điệu nghe qua có chút nhẹ.

"Cũng không nhất định…" Suy luận lớn mật như vậy, bác sĩ Vương tự nhiên không dám thừa nhận: "Loại thuốc này rất dễ bị dùng quá liều, một số bác sĩ trẻ hiện nay gần như không dám dùng loại thuốc này. Cũng có thể bác sĩ kia chỉ bất cẩn dùng hơi quá liều một chút.

“Bởi vì, tình trạng của Mục lão gia lúc được đưa đến bệnh viện lượng thuốc trong người cũng chỉ hơi nhiều một chút thôi."

"Nhưng mà, nếu lúc đó của ông nội tôi bị kích thích thêm một lần nữa, bệnh tình sẽ chuyển biến xấu?" Mục Giai Âm cố gắng đem cảm xúc bình tĩnh trở lại.

Bác sĩ Vương gật đầu. Dù sao bộ dạng suy yếu lúc đó của Mục Uẩn Ngạo ai cũng thấy.

"Cám ơn bác sĩ Vương đã cho tôi biết." Mục Giai Âm đứng dậy, gật đầu với bác sĩ Vương nói: "Tôi nghĩ ngài biết hôm nay tôi chưa từng đến đây."

Bác sĩ Vương cười phối hợp, đẩy mắt kính trên sóng mũi, tự nhiên nói: "Đúng, vừa rồi tôi vẫn luôn xem báo cáo, không có nói chuyện cùng ai."

Ông cũng không muốn bị người ngoài biết ông xen vào việc của người khác. Dù sao, lấy bối cảnh gia đình của ông thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Lúc ra khỏi phòng, Mục Giai Âm mới quay đầu lại cười chân thành nói với bác sĩ Vương: "Mấy hôm trước, tôi có nghe ngài nói, ngài có một người con trai công tác ở quân khu A."

"Đúng." Nói đến con trai bác sĩ Vương cũng nhịn không được tự hào nói: "là vì năm nay nó biểu hiện tốt nên được điều từ phân khu đến quân khu A."

"Tôi sẽ nói Quyền Thiệu Viêm chiếu cố anh ta một chút." Mục Giai Âm thấy bác sĩ Vương kinh ngạc nói tiếp, "Quyền Thiệu Viêm cũng vừa mới được điều đến quân khu A."

Nói xong, Mục Giai Âm nhìn hành lang không có người, nhanh chóng chào bác sĩ Vương rồi đi nhanh ra ngoài.

Trong văn phòng, bác sĩ Vương giống như bị thiên lôi gõ cho một búa, nếu giờ phút này có người đi vào nhất định sẽ thấy bác sĩ Vương đang đứng ngây ngốc, miệng vui cười hớn hở một bộ dáng mừng như điên.

Ông thật sự không nghĩ Mục Giai Âm sẽ nói như vậy.

Trong quân đội thăng chức rất khó, phần lớn đều phải dựa vào quân công, nếu quân công dễ thì người ta đều cướp đi, khó thì ai cũng tiếc mạng mình, vài người còn không dám đi. Bác sĩ Vương đương nhiên cũng không muốn con trai mình vì thăng chức mà mất mạng, nhưng nếu có người chiếu cố, lại là Quyền Thiệu Viêm, Bác sĩ Vương gần như có thể nhìn thấy tương lai của con mình một đường bay thẳng mây xanh.

Lần nói chuyện mạo hiểm hôm nay, đáng giá!

Mục Giai Âm cũng không lãng phí thời gian ở văn phòng bác sĩ Vương, Lúc cô đi xuống dưới thấy Mục Giai Thu còn đang hỏi y tá một ít vấn đề cần chú ý cho bệnh tình của Mục Uẩn Ngạo.

Thấy Mục Giai Âm từ trong thang máy đi ra, Mục Uẩn Ngạo vui tươi hớn hở gọi Mục Giai Âm nói, "Giai Âm, hồi nãy cháu bị gì mà lại muốn đi toilet? Có phải trong bụng khó chịu hay không?"

Có người muốn hại ông nội, là ai đây? Mục Giai Âm đi tới nhanh chóng thu hồi tâm tư lại, trên mặt lộ ra tươi cười nói, "Không phải khó chịu, chắc do buổi sáng cháu uống nhiều nước thôi."

"Bụng Giai Âm sao lại khó chịu?" Mục Giai Thu thân thiết nhìn Mục Giai Âm nói: "Đau bao tử sao? Có cần uống thuốc hay không."

"Không phải đau bao tử. " Mục Giai Âm xem sắc mặt chị cả, mới nhớ tới việc cô mang thai còn chưa truyền ra ngoài: "Là em mang thai, ông nội lo lắng em nôn nghén khó chịu."

Mục Giai Thu kinh ngạc một giây, thì thào tự nói "Sao lại mau như vậy." Mục Giai Âm ngượng ngùng cười cười.

Ai bảo Quyền Thiệu Viêm ngày thứ hai liền đi làm nhiệm vụ, hiện tại kiếm một người hỏi cô làm sao có khả năng có đưa nhỏ sao. Bởi vì... Bọn họ chỉ xảy ra quan hệ có một đêm thôi.

Mục Giai Âm không nghi ngờ đều nói hết ra. Không phủ nhận... Bản thân cô ta không nghe lầm.

Tay Mục Giai Thu đang đỡ Mục Uẩn Ngạo bất chợt dùng sức, khí lực Mục Giai Thu cũng không nhỏ, một điểm đau tan lòng nát dạ từ Mục Uẩn Ngạo liền truyền đến trái tim.

Sắc mặt Mục Uẩn Ngạo không thay đổi, vẫn như cũ cùng Mục Giai Âm cười nói. Chỉ là, bởi vì tuổi Mục Uẩn Ngạo đã lớn tuổi bên trong hai mắt hỗn độn lóe qua một chút tinh quang.

Biểu cảm Mục Giai Thu rất nhanh đã ôn hòa trở lại, trên mặt cũng ra vẻ chân thành chúc phúc.

Mục Giai Thu hơi hoài nghi vừa rồi có phải cô ta theo bản năng tay dùng lực hơi mạnh hay không, nhưng thấy Mục Giai Âm cùng Mục Uẩn Ngạo lúc đó không khí vẫn hòa thuận, nhanh chóng đem hoài nghi đè xuống.

"Chúc mừng Giai Âm, đứa nhỏ cũng đã có, Quyền Thiệu Viêm chắc hẳn sẽ đem em nâng niu ở trong lòng bàn tay." Mục Giai Thu đưa tay vuốt nhẹ tóc Mục Giai Âm nói: "Lúc trước em đào hôn chị còn lo lắng em cùng Quyền Thiệu Viêm sẽ xảy ra mâu thuẫn."

"Thiệu Viêm cũng đã nói với ta " Mục Uẩn Ngạo cười lớn tiếng nói với Mục Giai Thu "Nó bảo trước hôn lễ có xảy ra tranh cãi với Giai Âm, Giai Âm tức giận mới rời đi. Hiện tại, hai đứa nó đã đem mau thuẫn giải quyết."

"Thật ra là do cháu không hiểu chuyện." Mục Giai Âm phối hợp nói.

Một người đi ngang qua nghe vậy liên tiếp gật đầu, đã nói rồi, Mục Giai Âm làm sao có thể tự mình đào hôn, xem đi, nhất định là do lỗi của Quyền Thiệu Viêm.

"Vậy là tốt rồi." Mục Giai Thu vẫn như trước nhẹ nhàng đỡ Mục Uẩn Ngạo, trên mặt tươi cười không thay đổi.

"Ông nội, ông cũng thật là.. " Mục Giai Thu bày ra bộ dáng có chút oán giận nói: "Sao ông chỉ lo mỗi hôn sự cho Giai Âm, hoàn toàn quên hôn sự của cháu. Theo cháu thấy, chờ đứa nhỏ của Giai Âm sinh ra, nói không chừng chồng của cháu cũng chưa xuất hiện đâu."

Một nữ cường như chị cả lại ra vẻ của một đứa trẻ, lại nói lời nói của một đứa trẻ, Mục Giai Âm cũng mím môi cười nói,: "Em nhớ lúc trước ông nội có giúp chị chọn mà, nhưng chị đều bảo chướng mắt. Là ánh mắt của chị quá cao, người theo đuổi chị em thấy cũng xếp được một đoàn nha."

Đều nói đàn ông ai cũng yêu phụ nữ ôn nhu lại hiểu lòng người, nhưng Mục Giai Thu lại là một nữ nhân sắc bén giỏi giang vậy mà người theo đuổi cũng không ít. Ít nhất Mục Giai Âm vẫn thường nhận thư tình thay Mục Giai Thu.

Lại nói tiếp... Cô lớn lên cũng không tệ nhỉ, vì sao từ nhỏ đến lớn đều không nhận được thư tình? Mặc dù, lúc ở nước ngoài, đàn ông theo cô cũng không thiếu. Chẳng lẽ dạng vẻ trưởng thành của cô phù hợp với thẩm mỹ của phương Tây?

Mục Giai Thu bất đắc buông lỏng bàn tay " Em cảm thấy khí chất bọn họ ai có thể mạnh hơn chị?" Mục Giai Âm nhìn vẻ lãnh diễm cao quý của chị cả nhà mình, trong đầu đột nhiên hiện lên ba chữ - Quyền Thiệu Viêm. Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm đã là của cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui