Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

“Thì ra chỉ có đứa bé quan trọng,” Mục Giai Âm nghiêng đầu ấm ức, ghét bỏ ông nội mình nói, “Giai Nhan gọi ông đấy, ông nhanh vào thư phòng nói chuyện đi.”

Lời vừa nói có chút không ổn.

Mục Giai Âm cũng rất quan trọng, nếu không Quyền Duệ Tâm giới thiệu cho Quyền Thiệu Viêm nhiều danh môn khuê tú như vậy, Quyền Thiệu Viêm ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhắc đến Giai Âm nhà bọn họ, vừa nhắc đến cưới Quyền Thiệu Viêm không nói hai lời liền đáp ứng. Đừng nói, ánh mắt của tiểu tử Quyền Thiệu Viêm sắc bén, Giai Âm nhà bọn họ, là cô gái tốt nằm trong số một trăm người bị ánh mắt tinh tường của Quyền Thiệu Viêm phát hiện.

“Tất nhiên là Giai Âm con quan trọng nhất,” nhìn Mục Giai Nhan luôn gọi ông, Mục Uẩn Ngạo cười híp mắt sờ tóc dài mềm mại của Mục Giai Âm, mới để Mục Giai Nhan đỡ đi về phía thư phòng.

Tâm tình Mục Giai Âm hơi phiền não, chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm thích cô là vì đứa bé sao?

Thật là vấn đề làm cho người ta uất ức.

Trong thư phòng, Mục Uẩn Ngạo chỉ nhìn video kia trong mắt liền hiểu.

“Video này ở đâu ra vậy?” Mục Uẩn Ngạo cau mày hỏi. Phía dưới còn ghi ngày tháng, vừa nhìn là biết mới ngày hôm qua.

“Có người gửi đến,” Mục Giai Nhan nói, “Nếu ông nội không tin có thể hỏi giúp việc, là dì Vương đưa cho cháu.”

Mục Uẩn Ngạo thở dài, “Giai Nhan, cháu nhanh chóng chia tay với nó đi. Mắt cháu như thế nào mà nhìn trúng người đàn ông này.”

“Trước kia cháu không biết anh ta lại là người như vậy.” Mục Giai Nhan buồn bã.

Cô ta có thể tưởng tượng Tả Trí Viễn thường xuyên ra vào mấy chỗ chơi bời, cuộc sống riêng không sạch sẽ gì. Nhưng Tả Trí Viễn và cô ta phát sinh quan hệ cách đây không lâu, đã dây dưa với người mới, cô ta vẫn hơi đau khổ.

Dù sao, cho dù cô ta muốn cướp đoạt gì đó từ Mục Giai Âm mới tiếp cận Tả Trí Viễn, nhưng Tả Trí Viễn đối với cô ta tốt như vậy, cô ta cũng động lòng. Nếu không, ngày đó cô ta cũng sẽ không cam tâm tình nguyện mặc cho Tả Trí Viễn đòi hỏi.

Cô ta không khóc, trong mắt hơi nước mông lung, nhưng không có một giọt nước mắt rơi xuống, Mục Giai Nhan hoàn mỹ diễn cái gì gọi là đau lòng.

Mục Uẩn Ngạo đưa tay sờ đầu Mục Giai Nhan, “Tả Trí Viễn là người như vậy, ông nội không thể chà đạp khuê nữ nhà ta. Giai Nhan, trước hết cháu cứ yên tâm học xong đại học, sau đó ông nội giới thiệu mấy thanh niên tài giỏi cho cháu biết.”

“Ông nội, cháu còn nhỏ, ông nói chuyện này với cháu làm gì?” Mục Giai Nhan xấu hổ, rồi lại nhỏ giọng nói, “Giới thiệu cũng được ạ, cháu muốn một người ưu tú như anh rể.”

“Thiệu Viêm sao?” Trên mặt Mục Uẩn Ngạo lộ ra nụ cười khổ, “Giai Nhan, cháu không thấy trong mắt Quyền Thiệu Viêm ngoại trừ chị cháu ra không để mắt đến bất kỳ người phụ nữ nào sao?”

Cô ta á! Trong lòng Mục Giai Âm biết đáp án, nhưng vẫn lắc đầu như cũ.

Mục Uẩn Ngạo nói, “Thôi được rồi, chị cháu và anh rể tình cảm rất tốt, đó là duyên của bọn chúng, nếu mà người khác gả cho anh rể cháu, e là lại khác. Cháu yên tâm, ông sẽ giới thiệu cho cháu mấy người đàn ông dịu dàng, bảo đảm cuộc sống của Giai Nhan sau này cũng rất tốt.”

“Ưu tú giống như anh rể sao ạ?” Mục Giai Nhan hỏi.

Mục Uẩn Ngạo kinh ngạc, Mục Giai Nhan cứ tóm chặt Quyền Thiệu Viêm không thả thế?

Mục Giai Nhan lúc này mới nói, “Ông nội thiên vị, mỗi lần đều dành cho chị ba thứ tốt nhất!”

Ban đầu Quyền Thiệu Viêm chỉ muốn cưới Mục Giai Âm, không phải là ông thiên vị. Hơn nữa, ông suy nghĩ tình hình thực tế, Quyền Thiệu Viêm quanh năm suốt tháng không có về nhà, Mục Giai Âm một mình, đối với người phụ nữ mà nói không phải là chuyện tốt.


Ban đầu muốn gả Mục Giai Âm cho Quyền Thiệu Viêm, ông còn từ chối. Ông sợ sau này Mục Giai Âm sẽ trách ông chọn chồng cho cô như vậy. Hơn nữa, ban đầu Mục Giai Nhan cũng không coi trọng anh rể Quyền Thiệu Viêm này, thể nào lại thay đổi thái độ hoàn toàn như vậy?

Mục Giai Âm ở lại nói chuyên với Mục Uẩn Ngạo, ăn xong cơm tối, Mục Giai Âm mới quay về nhà.

Mục Uẩn Ngạo nhìn Mục Giai Âm rời đi, mới lấy cớ mệt mỏi, quay về phòng ngủ.

Mục Giai Nhan cũng quay về phòng mình, tất cả mọi người đều có việc phải làm.

Mục Uẩn Ngạo suy nghĩ một lát liền gọi cho thuộc hạ trước đây của mình nói, “Ở chỗ tôi có một băng ghi hình, cậu giúp tôi tìm ra người phụ nữ, thuận tiện tra giúp tôi thân phận của người phụ nữ kia.”

Ông muốn biết, người nào mang văn kiện đến. Rõ ràng là muốn làm nhục con gái nhà học Mục không phải sao? Còn có nhà họ Tả kia, không biết điều, bọn họ nghĩ nhà họ Mục suy tàn rồi sao?

Mục Giai Nhan gọi điên thoại cho Tả Trí Viễn, “Tả Trí Viễn, có phải anh làm chuyện gì có lỗi với em không?”

Tả Trí Viễn nghĩ đến chuyện ngày hôm qua với Ngô Oánh Oánh, chuyện mới xảy ra, hơn nữa, bản thân Ngô Oánh Oánh rất kỳ lạ, thật sự là Ngô Oánh Oánh quá chủ động.

Đầu Tả Trí Viễn hơi xoay chuyển, tương kế tựu kế nói, “Giai Nhan, em nói cái gì thế.”

Mục Giai Nhan kinh ngạc, “Em không đòi hỏi gì nhiều, tại sao anh có thể chủ động để người khác gây bất lợi cho em chứ?”

“Em quên rồi sao?” Tả Trí Viễn thở dài nói, “Lúc trước chính em chủ động bôi đen mình, để cho ông nội em bắt hai nhà chúng ta đính hôn, Giai Nhan, anh làm như vậy, em có hài lòng không?”

Giọng nói của Tả Trí Viễn có mấy phần cô đơn. “Giai Nhan, anh cầu xin em đừng để video truyền ra ngoài.”

Mục Giai Nhan nghĩ đến lời nói của cô ta trước kia.

“Ngày đó cô ta hạ thuốc anh.” Tả Trí Viễn suy nghĩ đến biểu hiện của anh ta ngày đó, không khỏi tức giận, ngày đó thật sự không cẩn thận, người phụ nữ Ngô Oánh Oánh dám dùng thủ đoạn, anh ta có thể không cảm thấy kỳ lạ sao? “Chính em xem video cẩn thận đi, anh có mấy phần không muốn. Nhưng mà, nghĩ đến yêu cầu của em, liền… Giai Nhan, em trách anh sao?”

“Vậy anh đến nhà họ Mục tự mình cầu xin em được không?” Tả Trí Viễn ngồi trước bàn, tỉ mỉ thưởng thức bữa tối của anh ta, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đừng.” Cho dù Mục Giai Nhan đã mềm lòng, cũng cảm động, nhưng theo bản năng Mục Giai Nhan nói những lời này.

Sau khi nói xong, Mục Giai Nhan mới ý thức được có chút không ổn nói, “Em không muốn kết hôn sớm như vậy.”

…Người cô muốn kết hôn là Quyền Thiệu Viêm.

Tả Trí Viễn không lên tiếng, chuyên chú ăn đồ ăn trước mặt.

“Tả Trí Viễn, lần sau không được làm như vậy,” Mục Giai Nhan nũng nịu nói, “Nếu anh đã ở cùng với em, không được phép có người phụ nữ khác. Đúng rồi, em cho chị xem video của anh.”

Động tác của Tả Trí Viễn dừng lại, chân mày nhíu thật sâu.

Anh ta buôn bán có thể còn cần Mục Giai Âm làm mối, Mục Giai Nhan muốn náo loạn cái gì?

Tả Trí Viễn xoa xoa chân mày, người phụ nữ ngu xuẩn Mục Giai Âm cũng dễ lừa gạt, đến lúc đó tùy tiện nói một chút là được.


“Nhưng mà, chị một chút phản ứng cũng không có, anh nói xem không phải là chị thích anh rể rồi đấy chứ?” Mục Giai Nhan nói xong cúp điện thoại cười.

Nếu Tả Trí Viễn đã có quan hệ với cô, tốt nhất nên chặt đứt ảo tưởng với Mục Giai Âm.

Tả Trí Viễn thờ ơ cúp điện thoại, với  tính tình của Mục Giai Âm, chắc chắn khi nhìn video lựa chọn tốt nhất chính là trốn tránh, không muốn tin tưởng video này, anh ta chỉ cần tùy tiện nói vài câu có thể lừa dối được Mục Giai Âm.

Mục Giai Nhan cho là Mục Giai Âm không quan tâm anh ta sao? Buồn cười?

Buổi tối, Mục Giai Âm về đến nhà, làm thịt bò bít tết cho Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng, tự nhiên ngồi xuống ăn.

“Anh thích thịt bò bít tết sao?” Mục Giai Âm hỏi.

Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn vào mắt Mục Giai Âm, “Đồ em làm anh đều thích.”

“Ai cho anh nói lời ngon tiếng ngọt, em hỏi anh thích ăn gì nhất.” Mục Giai Âm bất đắc dĩ, miệng Quyền Thiệu Viêm bây giờ ngọt giống như là mật ong.

“Em làm anh đều thích.” Quyền Thiệu Viêm nói, “Sao vậy? Hỏi vấn đề kỳ lạ này làm gì? Ở bên ngoài chịu ủy khuất sao?”

Chẳng lẽ trên mặt cô viết mấy chữ bị khí dễ bị ủy khuất sao?

Lần đầu tiên ông nội nhìn thấy cô cũng hỏi như vậy, bây giờ Quyền Thiệu Viêm cũng hỏi vậy.

Cô đã sớm có năng lực chống lại đám cặn bã!

“Em đột nhiên phát hiện ngay cả anh thích cái gì em cũng không biết.” Mục Giai Âm đỏ mặt, không được tự nhiên nói, “Cho nên mới hỏi anh thích cái gì.”

“Hôm nay đột nhiên đổi tính quan tâm anh sao?” Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng cười yếu ớt, ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, Mục Giai Âm hôn anh.

Nụ hôn mang theo tình yêu.

Mục Giai Âm hơi ngẩn ra, không có giãy giụa, ngoan ngoãn nép vào ngực Quyền Thiệu Viêm.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Quyền Thiệu Viêm.

“Anh rốt cuộc thích cái gì?” Mục Giai Âm hỏi, “Mỗi lần em làm cho anh cái gì, anh đều ăn, em chỉ biết anh thích xem tin tức thôi ngoài ra cũng không biết anh đặc biết thích cái gì.”

Đặc biệt không thích cười, cái này có thể coi như là đặc điểm của Quyền Thiệu Viêm sao?

“Anh không có đặc biệt thích ăn cái gì.” Quyền Thiệu Viêm nói.

“Là sao?” Mục Giai Âm liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm, “Căn cứ vào tin đồn, bọn họ nói anh thích ăn thịt bò bít tết.”


Chân mày Quyền Thiệu Viêm hơi nhíu, “Chuyện này rất lâu rồi, những năm anh ở trong quân đội hậu cần làm cơm, làm cái gì anh ăn cái đó.”

Nhiều năm như vậy, lúc anh thi hành nhiệm vụ, có thể được ăn cơm no cũng đã cảm thấy tốt rồi. Về phần lựa chọn? Anh cũng không có điều kiện gì.

“Nhỡ đâu em làm anh không thích thì sao?” Mục Giai Âm hỏi, cô chỉ nhớ rõ Quyền Thiệu Viêm rất ghét ăn đậu.

Nhưng cô thích nhất chính là đậu, lần đó cô làm đậu chua cay, Quyền Thiệu Viêm không có động vào.

“Em nói đậu sao?” Quyền Thiệu Viêm lập tức biết Mục Giai Âm muốn hỏi cái gì, “Có một lần bọn anh đi theo bộ đội, không biết tại sao khi mua đồ ăn, mua nhiều đậu, sau đó một tháng ăn cơm, bọn anh đều ăn đậu. Đậu xào, đậu luộc, chua cay,…”

Mục Giai Âm nghe giống như rất đau khổ.

Nhưng mà, bây giờ Mục Giai Âm nuôi anh đến dạ dày rất kén chọn. Không phải đồ ăn Mục Giai Âm nấu, anh cảm thấy rất khó nuốt.

“Nhưng mà, em biết anh thích cái gì nhất không?” Quyền Thiệu Viêm hỏi.

Mục Giai Âm không hiểu liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm, nhìn Quyền Thiệu Viêm chăm chú nhìn cô, Mục Giai Âm nhất thời không phản ứng kịp Quyền Thiệu Viêm muốn nói cái gì.

“Bây giờ anh thích em nhất.” Quyền Thiệu Viêm nói bên tai Mục Giai Âm.

“Lời ngon tiếng ngọt.” Mục Giai Âm oán giận, len lén tựa đầu vào vai Quyền Thiệu Viêm. Không muốn để cho Quyền Thiệu Viêm phát hiện gương mặt cô hồng hồng giống như máu. Chỉ tiếc, lỗ tai đỏ đã bán đứng cô.

Như vậy, còn em Giai Âm? Em thích nhất cái gì?

Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, ngày thường, đối mặt với mấy chục họng súng của kẻ địch anh cũng không có nửa phần do dự lùi bước, lúc này anh cái gì cũng không dám hỏi.

Quyền Thiệu Viêm rõ ràng biết, anh đang sợ.

Mục Giai Âm dựa vào bả vai Quyền Thiệu Viêm, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cô cảm thấy Quyền Thiệu Viêm nhất định thích đứa bé trong bụng cô hơn. Mục Giai Âm buồn rầu, sau khi đứa bé ra đời, chỉ sợ lúc ấy không quan tâm cô nữa.

Cô lo được lo mất cái này làm gì chứ?

Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Mấy ngày nữa là sinh nhật anh sao?”

“Ông nội Mục bảo em khuyên anh đến tiệc sinh nhật sao?” Trong nháy mắt Quyền Thiệu Viêm nghĩ đến mục đích cô nhắc đến đề tài này.

“Ông nội nói, anh chỉ cần lộ mặt là được rồi.” Mục Giai Âm nói.

Quyền Thiệu Viêm cau mày, không bằng lòng như cũ.

Mục Giai Âm cũng không khuyên nữa, khuyên nhiều sẽ làm Quyền Thiệu Viêm tức giận.

“Ông nột Mục gây khó dễ cho em sao?” Giọng nói của Quyền Thiệu Viêm có vẻ không vui.

“Không có, ông nội thương em còn không kịp ấy,” Mục Giai Âm oán giận liếc Quyền Thiệu Viêm nói, “Chỉ có anh mới trêu chọc em, hôm nay mắt em vẫn còn sưng đấy, ông nội còn cố ý dặn dò nói em phải ngủ sớm dậy sớm, không nên nằm nhiều trên giường.”

Hôm nay mắt đỡ sưng hơn, tâm tình Mục Giai Âm cũng tốt hơn. Mục Uẩn Ngạo không có nghĩ đến Mục Giai Âm khóc, còn nghĩ rằng mắt Mục Giai Âm sưng là do ngủ nhiều.

“Còn sưng sao?” Quyền Thiệu Viêm nhìn sang nói, “Để cho anh hôn một cái, hết sưng ngay.”


Mục Giai Âm: “…”

“Giai Âm, sau này ông nội nói những chuyện này, cứ giao cho anh,” Quyền Thiệu Viêm nói, “Tính tình em quá tốt, không biết cách từ chối người khác.”

So sánh với Quyền Thiệu Viêm, cô cảm thấy tính tình mình đơn giản là tốt hơn rất nhiều.

“Quyền Thiệu Viêm, tại sao anh luôn không muốn để em gặp người nhà của anh? Bon họ là người xấu sao?” Mục Giai Âm nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt cảm thấy hơi lúng túng. Tốt xấu gì cũng là người nhà Quyền Thiệu Viêm, cô đánh giá như vậy vượt quá biên giới.

Chân mày Quyền Thiệu Viêm nhăn lại, “Đám người kia, đều rất phiền toái. Không gặp là tốt nhất.”

“Em nghe Hướng Tinh nói anh còn một người em gái, sao không thấy anh dẫn em gặp cô ấy?”

Cô vẫn luôn tò mò tại sao Quyền Thiệu Viêm quan tâm đến chuyện của Hướng Tinh. Sau đó, Hướng Tinh mới nói cho cô biết, bởi vì tám năm trước Quyền Thiệu Viêm vào quân đội, đã nhờ cô ấy chăm sóc em gái của anh.

Nhưng mà Hướng Tinh cũng bận, thỉnh thoảng vào những ngày lễ tết mang em gái Quyền Thiệu Viêm ra ngoài chơi một chút mà thôi. Nghe lời của Hướng Tinh, em gái Quyền Thiệu Viêm là một đứa bé rất hiểu chuyện.

Hơn nữa, rất có năng khiếu về máy tính. Hướng Tinh nói, một khi máy tính hoặc điện thoại cô ấy hỏng, người thứ nhất mà cô ấy nghĩ đến là tiểu cô nương kia.

“Em gái anh sao?” Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm u ám thêm mấy phần, một lúc lâu sau, ánh mắt phức tạp nói, “Mẹ anh vì sinh con bé mà chết.”

Khó trách chưa bao giờ cô từng nghe Quyền Thiệu Viêm nhắc đến cô em gái này.

Nhưng mà Quyền Thiệu Viêm hình như đem cái chết của mẹ đổ lên người em gái anh Quyền Y Thi?

“Nhưng mà, anh không thể đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người em gái anh nha,” chỉ nghe Hướng Tinh miêu tả, Mục Giai Âm đối với Quyền Y Thi rất có hảo cảm. Mục Giai Âm không nhịn được vì Quyền Y Thi giải thích, “Dù sao, mẹ anh khi đó cũng hơn bốn mươi tuổi, xem như là sản phụ cao tuổi… Rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

“Con bé cũng có trách nhiệm.” Quyền Thiệu Viêm không muốn tiếp tục đề tài này, trực tiếp dùng nụ hôn ngăn lại Mục Giai Âm nói.

“Anh còn không nói cho em biết anh rốt cuộc có đi tiệc sinh nhật không đấy?” Mục Giai Âm chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng, nói sang chuyện khác, “Em đồng ý với ông nội rồi.”

“Em tự làm theo ý mình.” Quyền Thiệu Viêm véo nhẹ mặt Mục Giai Âm mới cau mày nói, “Anh đi, em ở nhà nghỉ ngơi đi.”

…Thật sự coi cô là tiểu bạch thỏ mà bảo vệ.

“Không được.” Mục Giai Âm nói.

Quyền Thiệu Viêm liếc mắt nhìn Mục Giai Âm, sau đó nói, “Vậy thì đều không đi.”

“Không được, Mục Giai Nhan cũng muốn đi, cô ta muốn quyến rũ anh.” Nghĩ đến hôm nay Mục Giai Nhan dương dương đắc ý nói Quyền Thiệu Viêm thích cái gì, Mục Giai Âm hận không được bắt Mục Giai Âm đánh cho một trận.

“Yên tâm,” Quyền Thiệu Viêm xoa xoa chân mày nói, “Sau này cô ta không có lá gan đến gần anh nữa đâu.”

“Tại sao?” Mục Giai Âm hoàn toàn không tin.

“Em quên Đổng Lê Triệu am hiểu nhất cái gì rồi sao?”

Mục Giai Âm im lặng.

Đổng Lê Triệu am hiểu nhất tán gái.

Càng am hiểu phụ lòng hơn.

Am hiểu nhất chính là mang những người phụ nữ ngốc nghếch hoa si kia chỉnh mỗi lần thấy anh ta liền sợ run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận