Edit: kimphuong172839
"Không có." Quyền Thiệu Viêm im lặng không nói.
Ánh mắt Mục Giai Âm lóe sáng, lấp lánh nhìn Quyền Thiệu Viêm, cô thích Quyền Thiệu Viêm trả lời dứt khoát.
"Giai Âm, anh hi vọng em sống thật vui vẻ." Quyền Thiệu Viêm nhìn thẳng Mục Giai Âm nói: "Nếu như phải lựa chọn, anh tình nguyện thay em gánh vác cả thế giới."
Ích kỷ một chút, không nên đi nghĩ quá nhiều chuyện mới có thể sống vui vẻ.
Mục Giai Âm nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Cả thế giới, bao gồm anh sao?"
Quyền Thiệu Viêm sửng sốt hai giây, cuối cùng gật đầu một cái.
Mục Giai Âm ôm lấy hông của Quyền Thiệu Viêm: "Anh giỏi nhất là nói lời ngon tiếng ngọt."
Anh thực sự nói thật.
"Giai Âm." Quyền Thiệu Viêm cau mày, rối rắm hồi lâu mới nói: "Anh cũng yêu em."
Mục Giai Âm bĩu môi: "Em cũng biết."
Mặc dù nói như vậy nhưng Mục Giai Âm lại hoàn toàn yên tâm.
"Sau này bất kể xảy ra chuyện gì đều không cho phép không để ý tới em." Mục Giai Âm đâm bả vai Quyền Thiệu Viêm, gương mặt ngang ngược.
"Sau này sẽ không." Quyền Thiệu Viêm đồng ý.
"Giai Âm, khổ sở sao?" Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào trong ngực nói.
"Còn anh, anh đau khổ không?" Mục Giai Âm nhìn ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm, trong nháy mắt đã hiểu Quyền Thiệu Viêm muốn nói đến chuyện của đứa nhỏ.
Quyền Thiệu Viêm không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng đặt đầu Mục Giai Âm trên bả vai của anh nói: "Khóc đi."
Chỉ chốc lát, đôi mắt Mục Giai Âm đã đỏ, không chút do dự lẳng lặng ôm hông của Quyền Thiệu Viêm, giống như một đứa bé bình thường, không để ý hình tượng gào khóc lên.
Làm sao có thể không khó chịu đây?
Lúc trước, mạnh mẽ không khóc là vì không muốn làm cho người khác lo lắng mà thôi.
Cô vẫn luôn đợi một cái ôm, một bờ vai có thể để cho cô tùy ý phát tiết.
Đó là đứa bé đầu tiên của cô, cô đã từng rất mong đợi đứa bé chào đời. Lúc ba tháng đầu, hầu như mỗi ngày cô đều sống trong lo lắng hãi hùng, sợ đứa bé xảy ra bất cứ sơ xuất nào. Nhưng trong lúc cô buông lỏng nhất, đứa bé lại rời cô mà đi...
Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm có chút xa xăm, làm sao anh lại không khó chịu?
Mặc dù đứa bé này tới thật bất ngờ, ban đầu anh cũng chưa từng để ý tới đứa bé này. Chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có thể cột Mục Giai Âm vào bên cạnh anh là một chuyện tốt.
Nhưng mà dù sao đứa bé kia cũng đã ở cùng với anh bốn tháng.
Anh còn nhớ mỗi lần Mục Giai Âm nhắc tới đứa bé, trong đôi mắt đều mang theo ánh sáng trông suốt.
Khi đó, anh nhiều lần có suy nghĩ muốn Mục Giai Âm, nhưng anh đều cố nén, anh không muốn thương tổn Mục Giai Âm, không muốn thương tổn đứa bé.
Anh còn nhớ rõ mấy tuần trước, sau khi xác định giới tính đứa bé, Hàn Tử Nghị đùa giỡn mà nói muốn làm ba nuôi của đứa bé, đặt cho đứa bé một cái tên cao cấp.
Lúc ấy, mặc dù là nhạo báng. Nhưng cuối cùng anh cũng thật sự cùng Hàn Tử Nghị mỗi người tăng bốc một cái tên, nghĩ nên đặt cho đứa bé tên gì mới tốt. Sau lại, Đổng Lê Triệu và Đường Tuấn Thần cũng tới.
Thậm chí anh cũng nghĩ tới, về sau phải bồi dưỡng đứa bé thế nào, để cho con biết bảo vệ mẹ của mình.
......
Sau đó, chính là đứa bé không còn.
Hiện tại Quyền Thiệu Viêm hối hận nhất chính là lúc Mục Giai Âm sinh non, trong lòng anh đang giận dỗi, không có ở bên cạnh Mục Giai Âm, ngược lại còn cùng Mục Giai Âm cãi nhau một trận.
Nhìn thân thể gầy gò của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm cũng biết mấy tuần này Mục Giai Âm rất đau khổ.
Dù là Giai Âm lúc mới vừa kết hôn, sờ lên cũng thật mềm mại, nhưng bây giờ, cảm giác như Mục Giai Âm chính là một bộ bộ xương. Hình như cả người gầy đi một vòng nhỏ.
Thật ra Mục Giai Âm nói đúng, anh chính là một tên khốn kiếp, từ đầu đến đuôi đều khốn kiếp.
Lúc bà xã đau khổ nhất anh lại lựa chọn trốn tránh.
Mục Giai Âm khóc đến mù mịt, không biết trời đã tối.
Kìm nén uất ức, một khi toàn bộ đều phát tiết ra ngoài, uy lực kia tuyệt đối là khổng lồ.
Quyền Thiệu Viêm huỷ diệt bộ quần áo.
Mục Giai Âm mơ mơ màng màng đã ngủ, chờ khi cô tỉnh lại, đã là buổi tối. Quyền Thiệu Viêm bưng một ly sữa bò nóng cho cô. Mục Giai Âm uống một hớp, mới hơi hốt hoảng nói: "Quyền Thiệu Viêm, chúng ta đã bỏ lỡ vụ xét xử, tại sao anh không gọi em dậy?"
Mặc dù ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng Mục Giai Âm vẫn còn có chút ý thức, Quyền Thiệu Viêm căn bản cũng không có đi khỏi.
Cô không cảm thấy chính mình ôm chặt chẽ là một cái gối, ôm gối cũng không có cảm giác tốt như ôm Quyền Thiệu Viêm.
"Có băng ghi hình rồi." Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, cùng Mục Giai Âm nằm ở trên giường, mở ra TV ở đầu giường nói: "Quan toà mang băng ghi hình đến cho chúng ta."
Quyền Thiệu Viêm nói xong liền hôn một cái lên trán Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm đỏ mặt, cũng không có tránh đi.
Lúc xế chiều, Mục Giai Âm ngủ trong mệt mỏi và lo lắng, làm sao anh nhẫn tâm gọi Mục Giai Âm dậy. Huống chi, Mục Giai Âm vẫn luôn quấn anh thật chặt.
Trước kia, không phải cũng vì cái loại sợ hãi này nên cô muốn tìm một cây cỏ cứu mạng, quấn lấy anh không buông. Những ngày qua anh lạnh nhạt đã hù Mục Giai Âm sợ hãi. Trong lòng Quyền Thiệu Viêm có chút mừng rỡ việc Mục Giai Âm nói rõ tình cảm của mình đối với anh, lại càng cảm thấy mình thật là một tên khốn kiếp.
Mục Giai Âm không nghĩ nhiều như vậy, chỉ luôn chú ý trên ti vi.
Cha Ngô Ngôn Tín đang bị xét xử.
Ông ta phạm là tội trùng hôn.
Ở nước ngoài có một gia đình, trong nước lại có một gia đình.
Hơn nữa, gần đây Ngô Oánh Oánh vừa đúng lúc xảy ra chuyện lớn như vậy, mặc dù Ngô Oánh Oánh sợ tội tự sát, nhưng cái này cũng không đủ để bình ổn tổn thương trong lòng của gia đình người bị hại.
Cha Ngô Ngôn Tín bị xét xử đưa tới hàng loạt ký giả và thân nhân của người bị hại đến.
Thượng bất chánh hạ tắc loạn (1), đây là ý nghĩ trong lòng của tất cả mọi người.
(1): người lớn không làm gương thì trẻ em nhất định sẽ hư hỏng
Bởi vì cha của Ngô Ngôn Tín chỉ phạm vào tội trùng hôn, theo luật pháp, tòa án cũng chỉ xử hai năm tù giam. Sau khi kết quả được đưa ra, các thân nhân của người bị hại đều tỏ ra không phục, mọi người đều cảm thấy mức án quá nhẹ rồi.
Mục Giai Âm lấy điện thoại di động ra, lên mạng, trên web cũng đang nói về chuyện này.
Mặc dù hiện nay là xã hội pháp trị, nhưng cũng là xã hội nhân tình, theo nhân tình, tất cả mọi người đều cảm thấy nên xử nặng.
"Ông ta sẽ không sống được." Quyền Thiệu Viêm cầm tay Mục Giai Âm.
Đứa bé của anh chết rồi, anh muốn tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều chôn theo.
"Cẩn thận chút, đừng cho người khác hoài nghi đến trên đầu của anh." Mục Giai Âm nhẹ nhàng cười cười, giọng nói mang theo một tầng thật mỏng lo âu và sảng khoái khi trả thù.
Mặc dù phần lớn mọi người không biết người bị hại trong chuyện này còn có cô, cũng sẽ không có người nghĩ đến Quyền Thiệu Viêm cùng chuyện này có quan hệ.
Nhưng chỉ cần một trong những người có liên quan đến việc này thêm chút thời gian đi thăm dò một chút liền biết ngày đó có cụ thể bao nhiêu người bị hại rồi. Mặc dù Mục Giai Âm không hiểu chuyện trong chính trị, nhưng cũng biết quan trường rất phức tạp.
Nhà họ Quyền vốn là cây to đón gió, huống chi Quyền Thiệu Viêm lại một mình một phương trời như thế. Sợ là lại trêu chọc nhiều kẻ thù hơn, cô không muốn bởi vì chuyện này mà khiến Quyền Thiệu Viêm chọc phải phiền toái.
"Yên tâm." Quyền Thiệu Viêm: "Sẽ không có bất cứ vấn đề gì."
"Cách mấy ngày, Ngô Ngôn Tín tham ô một khoản lớn tiền công quỹ, còn có vụ tham gia cờ bạc, ma tuý cũng sẽ bị xét xử, tội của hắn ta không nhẹ." Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm lại nói: "Còn có mẹ của Ngô Ngôn Tín, bà ta đã điên rồi."
Mục Giai Âm tựa đầu trên bả vai Quyền Thiệu Viêm.
Trong đại gia đình của Ngô Ngôn Tín, chỉ có mẹ Ngô Ngôn Tín còn tính là một người đáng thương.
Nhưng mà người đáng thương phải có chỗ đáng hận, bà ấy dung túng tính tình của Ngô Oánh Oánh vốn là một cái sai lầm rồi. Chồng của bà ta quan hệ với người khác cũng đã có đứa con lớn như vậy, bà ta lại không có chút nào phát hiện, hơn nữa bà ta chỉ biết tiêu xài, tính tình lại mềm yếu, bất lực......
Gieo nhân nào gặt quả đó.
Mục Giai Âm biết, nhà họ Ngô đã xong đời.
Nhà họ Ngô đã mất hết tất cả, ngay cả một cơ hội làm lại cũng không có.
"Quyền Thiệu Viêm, thân thể em thật sự có khỏe không?" Mục Giai Âm đột nhiên hỏi Quyền Thiệu Viêm.
Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm như thường, mặt mày vẫn như cũ mang một tầng lạnh lùng, chỉ có lúc nhìn về phía Mục Giai Âm mới toát ra chút dịu dàng: "Bác sĩ nói đã khôi phục rồi."
"Nhưng em có chút sợ." Mục Giai Âm có chút kinh hồn bạt vía nói: "Ngày đó Cơ U Tứ lấy cùi chỏ đè bụng của em thật là đau."
Trong con ngươi Quyền Thiệu Viêm bắn ra ánh sáng nguy hiểm: "Không có chuyện gì, bác sĩ cũng đã khám qua rồi."
"Cơ U Tứ đi nơi nào rồi?" Thật sự Mục Giai Âm có chút sợ Cơ U Tứ, hành động không theo lẽ thường, lại hỉ nộ vô thường. Quan trọng là còn có hành vi bạo lực, hơn nữa anh ta rõ ràng muốn đối phó cô, cô chỉ vừa nghĩ tới thì tóc gáy đã dựng đứng.
"Ra nước ngoài rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về." Quyền Thiệu Viêm hừ lạnh một tiếng.
Cơ U Tứ đã thoát được, sau khi Cơ U Tứ bỏ trốn, anh còn phái ra thuộc hạ của mình đuổi theo giết Cơ U Tứ.
Nhưng mà Cơ U Tứ luôn luôn giảo hoạt giống như hồ ly, người của anh dĩ nhiên là thất bại mà trở về. Đối với việc này, Quyền Thiệu Viêm cũng đã sớm dự đoán được. Không có anh tự ra tay, sợ rằng rất khó có người đối phó được Cơ U Tứ.
Hành động lần này của anh cũng là vì nói cho Cơ U Tứ biết Mục Giai Âm không phải là người hắn có thể để ý.
Tốt nhất là chết ở nước ngoài luôn đi, như vậy sẽ bớt đi một ối hoạ. Mục Giai Âm nghĩ thầm.
Nhìn xong băng ghi hình, Mục Giai Âm lại có chút mệt mỏi.
Gần đây mặc dù ở trong bệnh viện, ở trong mắt người khác là cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Nhưng mà chỉ có Mục Giai Âm tự mình biết, cuộc sống của cô trôi qua gian nan đến mức nào.
Mỗi ngày nhắm mắt lại chính là một đống chuyện phiền lòng, chuyện kiếp trước một lần lại một lần hiện ra ở trong đầu cô, quấy rầy cô ngủ không yên.
Rất nhanh, Mục Giai Âm nặng nề ngủ.
Quyền Thiệu Viêm cũng không có tắt đèn ngủ.
Nhìn Mục Giai Âm cau mày ngủ, Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng ở trên trán Mục Giai Âm ấn xuống một nụ hôn mang theo tràn đầy thương tiếc.
Tuyệt đối không thể để Giai Âm biết chuyện cô khó có thể mang thai, mất đi đứa bé cũng đã làm cho Giai Âm khổ sở như vậy rồi. Nếu như cô biết thêm việc mang thai khó khăn...... Nụ hôn của Quyền Thiệu Viêm càng dịu dàng hơn.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm một hồi lâu mới tắt đèn.
Tay chân Mục Giai Âm lạnh lẽo hơn so với trước kia.
Dù Quyền Thiệu Viêm sưởi ấm tay cho Mục Giai Âm, nhưng chỉ cần một lát, tay Mục Giai Âm lại trở nên lạnh lẽo.
Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm chặt một chút, kẹp hai chân Mục Giai Âm ở bên trong chân của anh, sưởi ấm tay chân cho cô.
Mục gia là nhất định phải đi.
Quyền Thiệu Viêm không cho Mục Giai Âm đụng nước lạnh, thậm chí nấu cơm cũng không cho Mục Giai Âm làm. Mục Giai Âm dứt khoát làm một phu nhân nhàn rỗi, ăn cơm Quyền Thiệu Viêm làm.
Cơm nước xong, Mục Giai Âm mới ngồi xe đi Mục gia.
Nhưng tâm tình Mục Giai Âm không có nhẹ nhàng như vậy.
Cô biết ông nội trịnh trọng gọi cô trở về tất nhiên là có chuyện rất nghiêm túc muốn nói với cô.
Lúc đến nhà họ Mục, Quyền Thiệu Viêm thay Mục Giai Âm tháo dây an toàn, lại khoác thêm quần áo cho Mục Giai Âm, che phủ Mục Giai Âm như cái bánh chưng, mới bằng lòng để Mục Giai Âm đi ra ngoài.
"Anh ở nơi này chờ em." Quyền Thiệu Viêm nói với Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm cười cười với Quyền Thiệu Viêm, mới xoay người vào nhà.
Ông nội nói, chuyện ngày hôm nay phải tránh mặt Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm hít sâu một hơi, mới đi vào trong nhà.
Hình như là biết Mục Giai Âm trở về, cho nên nhiệt độ trong nhà cố ý nâng cao vài độ.
Người một nhà đều ở đây.
Ông nội, Mục Giai Thu, Mục Giai Nhan.
Tầm mắt Mục Giai Âm ở trên người Mục Giai Nhan quan sát vài giây mới thản nhiên đảo qua trên mặt Mục Giai Thu.
"Giai Âm, ngồi trước đi." Mục Uẩn Ngạo để Mục Giai Âm ngồi vào bên cạnh mình.
Mục Giai Nhan không nhìn Mục Giai Âm, quay mặt đi.
Người giúp việc bưng lên cho Mục Giai Âm một bát súp nóng liền vội vàng lui xuống.
"Tại sao lại trở nên gầy như vậy hả?" Trên mặt Mục Uẩn Ngạo tràn đầy đau lòng.
"Ăn không quen cơm bệnh viện, vẫn luôn không đói bụng." Mục Giai Âm cười an ủi Mục Uẩn Ngạo nói: "Về nhà dưỡng lại là được."
"Bây giờ con cũng không cần tự mình làm cơm, bảo Thiệu Viêm tìm bảo mẫu có kinh nghiệm đặc biệt nấu cơm cho con." Mục Uẩn Ngạo gật gật đầu nói.
Mục Giai Âm khẽ cười cười: "Buổi sáng anh ấy nói với con đã tìm được người."
"Thiệu Viêm cũng là đứa có lòng." Mục Uẩn Ngạo vui mừng cười cười.
"Giai Âm, Thiệu Viêm có nói với con chuyện của Giai Nhan hay không?" Mục Uẩn Ngạo lo lắng hỏi.
Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn về phía Mục Uẩn Ngạo hỏi: "Ông nội, ông là muốn nói chuyện Giai Nhan cố ý nói xấu con, kích thích Ngô Oánh Oánh sao?"
"Giai Âm, chuyện này Giai Nhan thật sự có lỗi." Mục Uẩn Ngạo nói xong liền ra dấu cho Mục Giai Nhan.
Lòng Mục Giai Âm của có chút chìm, ông nội đây là muốn bảo vệ Mục Giai Nhan.
"Giai Nhan, tới đây, nói xin lỗi chị ba con." Mục Uẩn Ngạo cáu kỉnh, bất đắc dĩ nói với Mục Giai Nhan.
"Con nói cũng không sai." Vốn là Mục Giai Âm và Tả Trí Viễn có tư tình, cô cũng chỉ là hơi nói khoa trương một chút mà thôi.
Những lời này của Mục Giai Nhan mới vừa rơi xuống, đã nhìn thấy sắc mặt Mục Uẩn Ngạo thay đổi hoàn toàn.
Vẻ mặt Mục Giai Âm lạnh lẽo, giống như đang nhìn cô ta, lại giống như không có nhìn cô ta.
Mục Giai Nhan khẽ cắn răng, nghĩ tới lời Mục Giai Thu dạy cô.
"Con không xin lỗi!" Lần đầu tiên Mục Giai Nhan nói chuyện một cách cương quyết.
Bởi vì giọng nói Mục Giai Nhan quá lớn nên có vẻ bén nhọn đến chói tai.
"Con nói cái gì?" Mục Uẩn Ngạo giận dữ công tâm, liền trực tiếp tạt nước trà trên bàn về phía Mục Giai Nhan.
Đến lúc này rồi mà Mục Giai Nhan còn tùy hứng, tình huống bây giờ chính là Quyền Thiệu Viêm muốn ra tay đối phó Mục Giai Nhan.
Trong bọn họ, cũng chỉ có Mục Giai Âm mới có thể khuyên Quyền Thiệu Viêm, lần này Mục Giai Âm sinh non, bị uất ức lớn như vậy, ông thậm chí còn đi bức bách cháu gái mình thương yêu nhất tha thứ cho Mục Giai Nhan. Mục Giai Nhan lại còn không chịu nói xin lỗi.
Về tình về lý, Mục Giai Nhan cũng nên nói xin lỗi.
"Giai Nhan, chớ tùy hứng!" Mục Giai Thu cũng khuyên.
Nước trà nóng bỏng của Mục Uẩn Ngạo trực tiếp đổ ở trên người của Mục Giai Nhan, Mục Giai Nhan bị nóng run run một cái, nhưng sau đó lại điên cuồng hơn vọt tới trước mặt của Mục Giai Âm.
"Ông nội, tại sao con phải nói xin lỗi? Tại sao phải nói xin lỗi với hung thủ hại chết ba mẹ!" Mục Giai Nhan không khóc, một đôi con ngươi âm thầm nén nước mắt, nước mắt kia ở trong hốc mắt đảo quanh, nhưng trước sau không chịu rơi xuống.
Không ngờ nha, lòng của Mục Giai Âm co rút đau đớn một chút. Mục Giai Nhan lại có thể không diễn bộ dáng Bạch Liên hoa (2) từ trước tới nay, ngược lại là dùng biện pháp kích động này. Tránh nặng tìm nhẹ, tránh khỏi chuyện cô ta làm hại cô sinh non, dùng cái chết của ba mẹ để làm bia chắn, vừa để cho cô áy náy vừa khiến ông nội khổ sở.
(2): giả bộ yếu đuối nhưng thật ra bên trong rất hiểm độc.
Thân thể Mục Uẩn Ngạo run lên, sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống: "Ai cho con nhắc tới chuyện ba mẹ?"
Cái đề tài này vẫn luôn là cấm kỵ trong nhà.
"Tại sao lại không thể nhắc đến?" Giọng nói Mục Giai Nhan cao vút, mang theo tràn đầy tức giận.
"Cũng bởi vì mọi người đều thích chị ta, cho nên tất cả mọi chuyện đều lấy chị ta làm đầu phải hay không?" Một tay Mục Giai Nhan đâm vào bả vai Mục Giai Âm, thật giống như là muốn đâm xuyên tới tận xương cốt của Mục Giai Âm.
Mục Giai Nhan dùng hơi sức cực lớn, Mục Giai Âm không nói gì, chỉ là nhàn nhạt mặc cho Mục Giai Nhan đâm.
Giọng Mục Giai Nhan từ từ yếu xuống, đứng ở bên cạnh Mục Giai Âm, lấy tay bụm mặt.
Sau một lát, Mục Giai Nhan mới ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm.
Trong ánh mắt không hề che giấu căm hận và ghen tỵ.
Mục Giai Âm ngẩn người, Mục Uẩn Ngạo càng thêm cảm thấy trời đất quay cuồng, Mục Uẩn Ngạo cố gắng dùng gậy trong tay chống đỡ trên đất, duy trì cho mình không khỏi ngã xuống.
"Lúc trước, ba mẹ cũng chỉ thương một mình chị ấy, mọi việc đều lấy chị ấy làm đầu, có gì ăn ngon, có chuyện vui, cho tới bây giờ đều chỉ để lại cho chị ấy, cũng không chịu để lại cho con và chị hai."
Mục Giai Nhan cắn răng nhìn Mục Giai Âm, trong mắt cơ hồ sắp phun ra lửa.
Sau đó thì sao? Mục Giai Âm không nhịn được cũng muốn hỏi, sau đó những thứ đó đều đi chỗ nào?