Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Edit: Thanh Xuân 430

Hàn Tử Nghị cảm thấy trong ngực có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Từ góc độ của anh nhìn sang, tay Đổng Lê Triệu đang khoác trên vai Hướng Tình, Hướng Tình lại cúi đầu, không biết là do xấu hổ hay là do nguyên nhân kia của anh, Hướng Tình còn rất quyến rũ nhìn Đổng Lê Triệu, trên tay còn cầm ly sâm banh mà Đổng Lê Triệu đưa.

Trong lòng Hàn Tử Nghị đầy khó chịu, trước kia Hướng Tình vẫn luôn thích anh, gần đây là thế nào? Tại sao lại thân thiết với Đổng Lê Triệu như vậy? Đổng Lê Triệu và Hướng Tình vẫn luôn nhìn không vừa mắt đối phương, hận như kẻ thù tám kiếp.

Lập tức Hàn Tử Nghị nhớ tới trước kia Hướng Tình tỏ tình với Đổng Lê Triệu, càng nghĩ càng cảm thấy giữa Hướng Tình và Đổng Lê Triệu có cái gì đó không bình thường.

Có chết Hướng Tình cũng không để ý tới Đổng Lê Triệu, nhưng Đổng Lê Triệu lại sử dụng toàn bộ thủ đoạn trêu đùa Hướng Tình, nhưng đành chịu Hướng Tình chỉ biết uống rượu, không nói lời nào.

Ở trong mắt Hàn Tử Nghị lại biến thành, Đổng Lê Triệu phong lưu đang cười đùa với cô gái nhỏ con nhà lành Hướng Tình. Mà Hướng Tình lại không có chút thái độ phản kháng, khiến Hàn Tử Nghị càng thêm khó chịu. Tại sao Hướng Tình không có giới hạn như vậy? Trước kia còn nói thích anh, thích anh mà lại cùng người đàn ông khác trò chuyện vui vẻ như vậy?

Đổng Lê Triệu nói nửa ngày, nói đến miệng khô lưỡi khô nhưng Hướng Tình lại ngẩn người không để ý tới anh. Cảm thấy không thú vị, Đổng Lê Triệu hừ một tiếng, không cam tâm đi quyến rũ những mỹ nữ khác.

Thấy Đổng Lê Triệu rời đi, cuối cùng tâm tình Hàn Tử Nghị cũng khá lên một chút.

Mà Hàn Tử Nghị cũng không chú ý tới, bạn gái anh, Mạnh Đan Lệ cũng yên lặng rời đi.

Mạnh Đan Lệ rất tức giận, mấy lần cô nói chuyện với Hàn Tử Nghị, Hàn Tử Nghị đều không để ý tới cô. Hơn nữa, tầm mắt của anh luôn nhìn chằm chằm Hướng Tình. Rất vất vả cô mới có cơ hội có thể tiếp cận Hàn Tử Nghị, nhưng lại uổng công vô ích, nhất định là vì nụ hôn buổi trưa đó, vậy nhất định là âm mưu của Hướng Tình.

Rõ ràng Hàn Tử Nghị ghét Hướng Tình như vậy, sẽ không có chuyện đi hôn Hướng Tình?

Ngày thường Hướng Tình hay giả bộ cẩu thả, nhưng thực ra bên trong tâm cơ rất sâu, hôm nay nhất định cô phải cho Hướng Tình khó chịu, để cho Hướng Tình biết quyến rũ người đàn ông của cô sẽ có hậu quả gì.

Hướng Tình uống hết rượu trong ly, đang định đi lấy thêm một ly nữa.

Nhưng đột nhiên ly rượu trước mặt cô lại bị người khác lấy mất. Hướng Tình không nghi ngờ gì, định cầm ly rượu bên cạnh.

Nhưng mà, tay Hướng Tình vẫn chưa chìa ra, trên tay lại bị nhét một ly rượu trống rỗng.

Ngực Mạnh Đan Lệ ướt một mảng lớn, quần áo ướt nhèm nhẹp dính trên người, lập tức khiến ngực Mạnh Đan Lệ phập phồng khó chịu, lộ vẻ chắn chắn, “Cô làm gì đấy? Cho dù ghen tỵ tôi với anh Tử Nghị, cô cũng không nên hắt rượu lên người tôi.”

“Ai hắt cô?” Hướng Tình không giải thích được nhìn ly rượu không trong tay nói, “Tự hắt mình, cô có bệnh à?”

“Không phải cô hắt thì còn có thể là ai? Các cô ấy đều nhìn thấy!” Mạnh Đan Lệ nói xong thì chỉ chỉ những người xung quanh.

Những cô gái xung quanh kia đều rối rít gật đầu.

Thật ra thì các cô cũng không chắc chắn, nơi này hơi tối, nhưng mà trước ngực Mạnh Đan Lê ướt nhẹp, trong tay Hướng Tình lại cầm ly rượu không. Chứng cứ rành rành các cô đều có quan hệ tốt với Mạnh Đan Lệ, tất nhiên sẽ nói giúp Mạnh Đan Lệ.

“Tôi nói cô giành bạn trai của chị Đan Lệ, còn hắt rượu lên người chị Đan Lệ, đúng là rất quá đáng.”

“Nhưng mà, cũng không đủ tư cách làm người phụ nữ đội bóng rổ?

…Đội bóng rổ gì chứ? Như thế nào mới đủ tư cách làm người phụ nữ đội bóng rổ?

“Ai nói Hàn Tử Nghị có bạn gái?” Hướng Tình nói, “Hơn nữa, cũng không phải tôi hắt rượu lên người cô ta, các cô có tận mắt chứng kiến không? Đã nói lung tung như vậy?”

“Cô còn không chịu thừa nhận cô làm kẻ thứ ba?”

“Còn hắt rượu lên người khác, đúng là người đàn bà chanh chua. Thảo nào đã nhiều năm như vậy vẫn không theo đuổi được anh Tử Nghị, anh Tử Nghị cũng không thích cô.”

Hàn Tử Nghị thấy Hướng Tình bị vây trong đám người, lúc đầu cũng không quá để ý. Nhân duyên Hướng Tình luôn tốt, bạn bè nhiều, trong bữa tiệc xung quanh Hướng Tình thường có một đống người.

Nhưng mà giọng nói đám người kia càng lúc càng lớn, hơn nữa còn mơ hồ có tiếng cãi nhau truyền đến, Hàn Tử Nghị có chút nghi ngờ đi tới chỗ Hướng Tình.

Vừa mới đi tới bên cạnh đám người kia, đuôi mắt Hàn Tử Nghị thấy Hướng Tình trực tiếp cầm một ly rượu đổ từ trên đầu Mạnh Đan Lệ xuống.


“Tôi muốn hắt rượu lên người cô, nhất định tôi hắt rượu lên mặt cô đầu tiên,” Hướng Tình tức giận nói, “Ngược lại tôi muốn nhìn một chút, cô không trang điểm có thể xấu xí đến mức nào!”

Mục Giai Âm nói, gương mặt xinh đẹp của Mạnh Đan Lệ đều do trang điểm mà ra. Hơn nữa, cho dù Mạnh Đan Lệ đổi kiểu tóc, cũng không thể nói là mỹ nữ.

Một câu nói này đã chọt trúng nỗi đau của Mạnh Đan Lệ.

Lúc đầu Mạnh Đan Lệ định tức giận, nhưng nhìn thấy Hàn Tử Nghị đi tới, trong lòng mừng thầm, không hề giống như người vừa mới gây sự lúc trước.

Hướng Tình hắt hết một ly rượu, vẫn cảm thấy khó chịu, đang định hắt thêm một ly rượu lên người Mạnh Đan Lệ, nhưng tay bị tay Hàn Tử Nghị bắt được.

“Hướng Tình, cô làm gì đó?” Giọng Hàn Tử Nghị mang theo chút tức giận, Hướng Tình làm mất mặt Mạnh Đan Lệ, là không nể mặt anh sao?

“Em bị hắt hai ly rượu,” Mạnh Đan Lệ tủi thân nói, thân thể còn hơi run lên, hình như không chịu nổi gió lạnh ban đêm.

Hướng Tình chỉ cảm thấy Mạnh Đan Lệ làm để cho cô khó chịu.

Bây giờ cô thật sự rất muốn đạp Mạnh Đan Lệ một cước, nhìn gương mặt tức giận của Hướng Tình, kéo tay mình khỏi tay Hàn Tử Nghị nói, “Giọng điệu của anh là có ý gì? Anh cái gì cũng không biết, đã cho là lỗi của tôi?”

“Cô hắt rượu Mạnh Đan Lệ mà còn nói lý?” Hàn Tử Nghị nhìn bộ dạng đáng thương của Mạnh Đan Lệ không cần suy nghĩ nói.

Ai có thể bắt nạt Hướng Tình chứ, bộ dạn đánh nhau cảu Hướng Tình, anh cũng sợ. Nhưng Mạnh Đan Lệ lại là một cô gái tay trói gà không chặt.

Hướng Tình cắn chặt môi, hôm nay nhiều người như vậy, Hàn Tử Nghị chẳng kiêng nể gì cứ thiên vị như vậy. Trong nháy mắt, Hướng Tình cảm thấy tim mình như là bị ngâm trong nước lạnh.

Hạ Lăng Tuyết trốn ở dưới cái bàn bên cạnh, trên tay cầm máy ảnh, bĩu môi nhìn Hàn Tử Nghị. Đàn ông cặn bã, trước kia chỉnh anh ta còn quá nhẹ.

Chị họ Hướng Tình là một cô gái tốt như vậy, bị Hàn Tử Nghị làm hại đáng thướng nhiều như vậy?

Tiếng phụ nữ nghị luận xung quanh Hướng Tình bắt đầu lớn dần.

Chủ yếu đều nói Hướng Tình ngông cuồng ngang ngược linh tinh, Hàn Tử Nghị thấy ánh mắt Hướng Tình có vài phần đắc ý, xấu tốt lẫn lộn, xem đi, anh nói đúng, anh không đổ oan cho Hướng Tình một chút nào.

Nhìn một chút Hạ Lăng Tuyết đã cảm thấy khó chịu, lúc đầu cô muốn lao ra, nhưng suy nghĩ một chút, nháy mắt nhìn sang nam sinh dáng dấp rất đẹp trai đứng bên cạnh.

Nam sinh kia cũng nhìn thấy tất cả, giờ phút này anh cũng vô cùng vui lòng làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nam sinh kia cũng không nói nhiều, chỉ đứng bên cạnh Hướng Tình, nhỏ giọng nói, “Tôi biết cô vô tội.”

Hướng Tình gật đầu một cái, nam sinh này cô biết, hình như là cháu trai nhà nào đó rất được cưng chìu, nhưng mà vẫn luôn học ở nước ngoài, cô chỉ biết một chút thôi.

Nam sinh kia cũng không nói chuyện nhiều, đã kéo tay Hướng Tình đi ra ngoài.

Nghe vậy, Mạnh Đan Lệ hoảng loạn một giây, nhưng nhìn thấy xung quanh còn nhiều “Người làm chứng” như vậy, Mạnh Đan Lệ vẫn giả vờ kéo tay Hàn Tử Nghị lắc lắc nói, “Em không có.”

Hàn Tử Nghị thấy Hướng Tình rời đi với nam sinh kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hàn Tử Nghị đưa tay, chặn đường Hướng Tình.

“Anh làm gì đó?” Giọng Hướng Tình vô cùng không tốt, Hàn Tử Nghị kia không phân biệt tốt xấu trách móc cô thật sự đã tổn thương trái tim cô.

Giọng nói khó chịu của Hướng Tình khiến sắc mặt Hàn Tử Nghị càng đen hơn, anh không ngăn cản Hướng Tình, Hướng Tình vẫn muốn đi theo những người đàn ông khác? Thì ra những lúc không có anh, Hướng Tình đã quyến rũ nhiều đàn ông như vậy? Vậy mà còn nói thích anh, Hướng Tình là tên lường gạt!

“Cô phải nói xin lỗi.” Giọng Hàn Tử Nghị kiên quyết.

Trên mặt Mạnh Đan Lê bên cạnh không giấu được vui vẻ. Hướng Tình còn muốn đấu với cô, hôn môi với Hàn Tử Nghị thì có bản lãnh gì chứ? Cô chỉ dùng một kế nhỏ, Hướng Tình đã trúng kế.

“Tôi không có lỗi tại sao lại muốn tôi nói xin lỗi chứ? Mạnh Đan Lệ vu oan tôi, tôi còn chưa bảo cô ta xin lỗi đấy.” Hướng Tình khó tin liếc mắt nhìn Hàn Tử Nghị, thấy trên mặt Hàn Tử Nghị đầy tức giận, ấm ức trong lòng nổi lên, cả người khó chịu đứng lên.


Hướng Tình trực tiếp đưa tay đẩy Hàn Tử Nghị ra, cũng không nhìn nam sinh bên cạnh, một mình chạy ra khỏi sơn trang.

Tốc độ Hướng Tình chạy rất nhanh, cô lại cố tình muốn chạy, mọi người chỉ cảm thấy trước mặt có một cơn gió lướt qua… Sau đó, không nhìn thấy Hướng Tình nữa.

Nam sinh kia nhìn bàn tay trống rỗng, nhìn vẻ mặt ảo não của Hàn Tử Nghị một chút rồi nhìn chằm chằm phía cổng chính, mới nói, “Tôi nói, chẳng phải anh rất thích Hướng Tình sao? Vậy tại sao anh lại muốn làm tổn thương cô ấy chứ?”

Đừng nói chuyện này không phải do Hướng Tình làm, cho dù là Hướng Tình làm, thân là người đàn ông của Hướng Tình, bảo vệ Hướng Tình thì làm sao chứ?

“Ai thích cô ấy?” Hàn Tử Nghị nhìn về phía nam sinh kia, rốt cuộc đã nhớ nam sinh kia là ai nói, “Không ở châu Úc đợi, về nước làm cái gì hả?”

… Ai quy định người đi du học không được phép về nhà chứ.

Lúc này Hạ Lăng Tuyết mới cầm máy ảnh chạy ra, quăng máy ảnh vào trong tay Hàn Tử Nghị, Hạ Lăng Tuyết mới nói, “Hừ, đàn ông thối!”

Nói xong, hai tay Hạ Lăng Tuyết cầm hai ly sâm banh bên cạnh, một trái một phải, hắt lên người Mạnh Đan Lệ, “Cô thích bị hắt rượu như vậy, hôm nay tôi hắt giúp cô!”

“Cô muốn chết sao?” Cô đã đủ chật vật rồi, bị Hướng Tình tạt một ly như vậy, may là mỹ phẩm trên mặt cô không thấm nước, nhưng cũng có dấu hiệu trôi phấn trang điểm, bây giờ lại bị Hạ Lăng Tuyết tạt hai ly lên mặt, Mạnh Đan Lệ cảm thấy hôm nay cô đã mất hết mặt mũi rồi.

“Xảy ra chuyện gì?” Mục Giai Âm tiến lên kéo Hạ Lăng Tuyết ôm vào trong lòng, mới cau mày nhìn Mạnh Đan Lệ nói, “Nếu ba cô biết cô nói chuyện với con gái được nhà họ Hạ yêu thương nhất như vậy, e rằng sau này cô sẽ không được sống thoải mái.”

Mặt Mạnh Đan Lệ tối sầm.

Cô chỉ là con gái do tình nhân của ba sinh ra, thật ra trong vòng lẩn quẩn này vẫn chưa chấp nhận thân phận của cô. Dù sao nhà giàu có nhiều chuyện xấu, đối với con gái của tình nhân, phần lớn mọi người đều có thái độ tôn trọng mà không thể gần gũi.

“Cô cũng chỉ là nhị tiểu thư nhà họ Mục không được ai yêu thôi, có tư cách gì nói tôi chứ?” Mạnh Đan Lệ thấy trong nháy mắt sắc mặt mấy người xung quanh thay đổi, không cam lòng phản bác.

Quyền Thiệu Viêm lẳng lặng đứng sau lưng Mục Giai Âm, liếc nhìn Mạnh Đan Lệ nói, “Trở về nói cho ba cô một tiếng, để cho ông ấy tự mình đến nói xin lỗi với vợ tôi.”

Không dạy dỗ con gái cũng là một lỗi.

Mạnh Đan Lệ nghẹn lời.

Cô vào giới thượng lưu không lâu, vẫn chưa biết sựu lợi hại của Quyền Thiệu Viêm.

Khí thế trên người Quyền Thiệu Viêm khiến Mạnh Đan Lệ hơi rụt người lại, nhưng Quyền Thiệu Viêm kia gọi bề trên bằng lời nói kiêu ngạo tự đại như vậy khiến trên mặt Mạnh Đan Lệ không khỏi nở một nụ cười lạnh, “Để ba tôi nói xin lỗi cô ta, anh nằm mơ đi, tôi cũng không nói xin lỗi.”

Nhưng mà cô nghe nói, đến bây giờ Quyền Thiệu Viêm vẫn chưa về nhà họ Quyền, vẫn cùng vợ ở bên ngoài, ngay cả nhà mình cũng không về được thì làm con trai có ích gì?

Mạnh Đan Lệ còn muốn nói tiếp, lại bị người bạn bên cạnh sợ liên lụy tới mình nên lập tức chặn miệng lại.

Lần này Mạnh Đan Lệ lại gây phiền phức cho bọn họ. Những người bạn kia đều nhìn chằm chằm Mạnh Đan Lệ, hận không thể trừng thủng một lỗ trên người Mạnh Đan Lệ.

Trên trán Hàn Tử Nghị cũng chảy xuống vài giọt mồ hôi, vừa rồi anh lớn tiếng rống Mục Giai Âm như vậy, đã bị ánh mắt lão đại cảnh cáo, bây giờ Mạnh Đan Lệ lại còn công khai khiêu khích lão đại và chị dâu như vậy. Anh đoán chừng mấy tuần sau anh còn có thể sống tốt hay không.

Quan trọng nhất là… Hình như Hướng Tình rất tức giận, hơn nữa, tức giận thế, vẫn không giống như trước kia Hướng Tình giận.

Chắc không có gì khác biệt đâu, Hàn Tử Nghị suy nghĩ, nhiều lúc Hướng Tình giận chỉ mấy phút thì sẽ lập tức quên đi những chuyện không vui.

Cuối cùng cũng yên tĩnh một chút, Mục Giai Âm nhìn xung quanh bốn phía, thấy kỳ lạ nói, “Hướng Tình đâu?”

“Về nhà rồi.” Hàn Tử Nghị nói.

Về nhà? Nếu Hướng Tình về nhà thì không thể nào không nói với cô một tiếng được.


“Không phải vậy,” Hạ Lăng Tuyết đưa tay ngắt bấm mu bàn tay Hàn Tử Nghị, hầm hừ nói, “Tại do anh Tử Nghị làm chị Hướng Tình tức giận, nên chị Hướng tình mới chạy đi.”

Mục Giai Âm khó hiểu nhìn Hạ Lăng Tuyết.

Theo kế hoạch của họ, không phải để nam sinh du học ở Úc mới về theo đuổi Hướng Tình, để Hàn Tử Nghị ghen sao?

Lúc này Hạ Lăng Tuyết kể lại chuyện của Hướng Tình.

Ban đầu, cô muốn tiến hành theo kế hoạch. Nhưng sau đó lại thấy Mạnh Đan Lệ tự hắt rượu lên người cô ta, Hạ Lăng Tuyết nhanh trí, cầm máy ảnh chụp lại cảnh đó.

Hạ Lăng Tuyết vốn tưởng rằng cho dù Hàn Tử Nghị không thích Hướng Tình, nhưng đã làm bạn nhiều năm như vậy, chắc Hàn Tử Nghị sẽ giúp Hướng Tình, đến lúc đó Hướng Tình cảm động, nhất định tình cảm giữa hai người sẽ có tiến triển.

Ai mà ngờ Hàn Tử Nghị vừa tới lại chất vấn trách móc Hướng Tình chứ, ngược lại làm Hướng Tình tức giận bỏ đi.

Mục Giai Âm vội vàng gọi điện cho Hướng Tình, địa điểm Hạ Lăng Tuyết tổ chức sinh nhật có chút vắng vẻ, bây giờ lại buổi tối, nói chung một cô gái như Hướng Tình đi ra ngoài một mình không được an toàn.

Hướng Tình nhận điện thoại rất nhanh, nói là tài xế nhà cô đã chở cô về. Mục Giai Âm lại nói chuyện với tài xế, sau khi xác định Hướng Tình thật sự về nhà, mới cúp điện thoại.

Mà Hàn Tử Nghị đã xem xong video Hạ Lăng Tuyết quay, mặc dù có chút không rõ, nhưng cũng đủ để Hàn Tử Nghị thấy tất cả mọi chuyện xảy ra từ đầu tới cuối.

Thật sự anh đã trách lầm Hướng Tình.

Thật ra thì, anh chỉ tức giận Hướng Tình nói chuyện với Đổng Lê Triệu, cho nên mới cố ý mượn chuyện này để trách Hướng Tình mà thôi, cũng không phải thật sự giận Hướng Tình, cô ấy thật sự không phải là loại người tùy tiện hắt rượu người khác… Hàn Tử Nghị có chút hối hận, nhưng nghe Mục Giai Âm nói Hướng Tình đã về nhà, Hàn Tử Nghị lại rất yên tâm.

Từ trước đến nay nha đầu Hướng Tình kia không ghi hận, đoán chừng sáng sớm ngày mai sẽ không còn tức giận nữa.

Mục Giai Âm đoán được mặt Hàn Tử Nghị như trút được gánh nặng nhưng sau lưng lại có tâm tư gì?

Lần này Hướng Tình sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?

Cô thấy chưa chắc, trước kia Hướng Tình không tức giận, bởi vì những chuyện đó không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ấy, nhưng rõ ràng chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến Hướng Tình rất mâu thuẫn. Trước mặt mọi người bị người mình thích vì người khác mà bị vu oan cảm giác nhất định rất không tốt.

Huống chi, người này buổi trưa mới thân mật hôn môi với cô.

Trong lòng Hàn Tử Nghị cũng có chút nặng nề, thấy sắc mặt Mục Giai Âm không tốt. Hàn Tử Nghị nói thầm một tiếng, lách người rời đi.

Từ trước đến nay quan hệ giữa Mục Giai Âm với Hướng Tình rất tốt, Hàn Tử Nghị cũng nghi ngờ nếu không có Quyền Thiệu Viêm, có phải Mục Giai Âm sẽ trực tiếp kết hôn với Hướng Tình hay không? Bây giờ mà còn ở nơi này nữa, nhất định sẽ bị Mục Giai Âm kẹp thương mang gậy đánh thương tích đầy mình.

Lúc này không tránh đi, đâu phải là hành động của đại trượng phu.

Một lần nữa Hạ Lăng Tuyết ném ánh mắt xem thường dành cho Hàn Tử Nghị.

Vẫn là Quyền thiếu tốt, Hạ Lăng Tuyết lại nhìn Quyền Thiệu Viêm ánh mắt lại biến thành những ngôi sao lấp lánh.

“Chị Giai Âm, chị để anh Thiệu Viêm ký tên cho em đi.” Hạ Lăng Tuyết nịnh bợ Mục Giai Âm nói.

Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bên cạnh, Quyền Thiệu Viêm đứng ở đây, Hạ Lăng Tuyết sợ Quyền Thiệu Viêm như vậy sao? Ngay cả nói cũng không dám nói.

Mục Giai Âm cười liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm, ý tứ trong mắt rất rõ ràng, cô nghiêm mặt, dọa được Hạ Lăng Tuyết.

Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm, ý tứ trong mắt cũng rất rõ ràng, đối với việc ký tên anh không có hứng thú.

Mục Giai Âm quay đầu nhìn Hạ Lăng Tuyết một chút, sờ đầu Hạ Lăng Tuyết nói, “Hôm khác mang tới cho em.”

Hạ Lăng Tuyết lộ ra ánh mắt đã biết rõ, vội vàng lách người chạy đi.

Khí thế Quyền Thiệu Viêm quá mạnh mẽ, biện pháp khúc gỗ.

Quyền Thiệu Viêm cúi đầu nhìn Mục Giai Âm nói, “Hôm nào?”

Mục Giai Âm mặt không đổi sắc nói, “Chỉ ký tên thôi mà.”

Quyền Thiệu Viêm không nói lời nào, cũng không phải là minh tinh, ký tên gì chứ?

Gió đêm có chút lạnh, bây giờ thân thể Mục Giai Âm chịu không nổi lạnh cứng, Quyền Thiệu Viêm trực tiếp dẫn Mục Giai Âm nói là đi trước.

Lúc lên xe, Quyền Thiệu Viêm thấy vết thương trên cổ tay Mục Giai Âm.


“Người nào làm?” Khí thế toàn thân Quyền Thiệu Viêm có chút đông cứng. Vết cắn kia rất sâu, vết sẹo còn có dấu hiệu đóng vảy. Nhưng vừa nhìn là mới bị thướng, hơn nữa, rất giống bị người cắn thành như vậy.

Còn là một người phụ nữ, ánh mắt Quyền Thiệu Viêm rụt một cái, bên cạnh Mục Giai Âm còn có ai dám đối xử với cô như vậy. Chẳng lẽ là……

Giấu cả đêm, làm sao mà vẫn bị lộ?

Mục Giai Am thấy không giấu được, vội vàng nói, “Là lúc em chơi với Hướng Tình, không cẩn thận nên mới bị.”

Quả nhiên có hai hàng.

Mục Giai Âm ngượng ngùng cười cười nói, “Hôm nay Hướng Tình đau lòng, cô ấy cũng không phải cố ý. Cô ấy chỉ đùa với em thôi, không ngờ lại cắn mạnh như vậy.”

Mục Giai Âm vừa nói xong, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm cũng hơi bớt giận.

Nhưng mà, Quyền Thiệu Viêm vẫn còn mặt lạnh.

Mục Giai Âm suy nghĩ một chút, hôm nay cô không trêu chọc quyền Thiệu Viêm mà.

“Anh sao vậy? Trông sắc mặt không được tốt lắm, trong quân đội gặp phải khó khăn sao?” Mục Giai Âm nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do đó.

Quyền Thiệu Viêm liếc nhìn Mục Giai Âm nói, “Không có.”

Cho dù trong quân đội anh gặp khó khăn, cũng sẽ không trút tức giận lên người Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm khổ cực suy nghĩ, “Vậy thì có chuyện gì? Anh không hài lòng em để Đổng Lê Triệu giết Thiệu Như Giai?”

Mục Giai Âm giải thích, “Tuyệt đối không là em tự thêm phiền phức cho Đổng Lê Triệu, Thiệu Như Giai vẫn không an phận, hơn nữa, cô ta còn có ý định tới công ty Đổng Lê Triệu đổi nơi công tác, nếu như cô ta đi rồi, chắc chắn công ty Đổng Lê Triệu……”

Được rồi, quả thực cô có ý định mượn việc công trả thù riêng.

Nhưng mà! Nhưng khi Thiệu Như Giai đổ lên đầu bọn cô, nếu Thiệu Như Giai vẫn làm việc không có đầu óc, thì cô cũng không cần nhẫn nại nữa.

“Không phải chuyện này.” Quyền Thiệu Viêm quay đầu nhìn Mục Giai Âm.

Chỉ giết một minh tinh nhỏ bé thôi mà, huống hồ Thiệu Như Giai kia còn chọc Mục Giai Âm, vốn đáng chết. Hôm nay chỉ giết, Mục Giai Âm đã rất nhân từ rồi. Mục Giai Âm cảm thấy anh sẽ vì loại chuyện nhỏ này mà giận cô sao.

Không phải vì Thiệu Như Giai? Mục Giai Âm chống cằm, suy nghĩ một chút.

Mục Giai Âm lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Quyền Thiệu Viêm, đột nhiên mím môi cười một tiếng, hôn vài cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm nói, “Tại sao đột nhiên lại muốn em hôn anh?”

Hơn nữa, lại không chịu nói ra.

Loại chuyện như vậy, làm sao cô có thể tự hiểu được chứ?

“Sai chỗ rồi.” Cuối cùng Quyền Thiệu Viêm cũng qua loa hài lòng gật đầu một cái, chỉ chỉ môi mình nói, “Chỗ này.”

“Không được, nơi này là đầu giao lộ có nhiều camera, ngộ nhỡ bị camera chụp được thì phải làm sao?” Mục Giai Âm không đồng ý. Cô mới không cần chủ động đấy.

Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút, ngộ nhỡ camera chụp được thời điểm Mục Giai Âm xinh đẹp như vậy thì phải làm sao?

Khi tới đèn đỏ, Quyền Thiệu Viêm tiến lại gần.

Buổi tối trên đường ít người, thời gian nụ hôn này của Quyền Thiệu Viêm cũng đủ dài, ít nhất, Mục Giai Âm đã thấy đèn đỏ sáng ba lần. Phía sau sao…… Mục Giai Âm không có thời gian để tính.

Quyền Thiệu Viêm thấy cô không tập trung, lại càng bá đạo hơn.

Môi lưỡi bị hôn cũng có chút đau, lại có chút tê dại, có chút nhột.

Mục Giai Âm ôm Quyền Thiệu Viêm, nhắm mắt thật chặt, trong đầu cảm thụ bầu trời đầy sao.

Cuối cùng nụ hôn này bị chuông điện thoại cắt ngang.

Quyền Thiệu Viêm nhíu mày không vui, nhưng Mục Giai Âm lại cảm thấy có chút may mắn, nếu trễ hơn một chút nữa, cô thật sự hơi sợ có thể vì thiếu dưỡng khí mà chết không.

Sau khi Quyền Thiệu Viêm nhận điện thoại, chân mày từ từ vặn lên.

Mục Giai Âm tò mò ghét tai sát điện thoại lại nghe được giọng Lưu Duệ đang thấp thỏm nói chuyện, nói là tin tức của Mục Giai Thu, mơ hồ Mục Giai Âm còn nghe được tên của chú, tên của ông nội cô


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận