Sau khi hát hò xong ở KTV, nhóm người lại tiếp tục la cà quán khác, đến chợ đêm ăn cơm, ăn đồ lạnh, đi dạo phố, rồi là chơi máy chơi game.
Chè chén say sưa đến 9 giờ, mới bắt đầu từng người giải tán, mấy bạn học FA còn tiếp tục hẹn nhau đến hộp đêm chơi, còn Hà Trọng Diệu thì lái xe đưa Dương Nhạc Đa về nhà.
Đi được nửa được, xe đột nhiên rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng lặng rồi dừng lại, cô khó hiểu mà ngó đông ngó tây, nghi hoặc hỏi anh muốn làm gì, thì thấy anh cởi nón bảo hiểm xuống, khảy khảy tóc trước gương chiếu hậu, sau đó quay người lại.
“Hạ Trọng Diệu, có chuyện gì vậy?” Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút khẩn trương liếm liếm môi hồng.
“Anh muốn hôn em, có thể chứ?” Ánh mắt anh dừng lại nơi đầu lưỡi non mềm của cô, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, mặc dù anh rất muốn đi lên trực tiếp hôn cô, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình, không muốn dọa đến cô, chỉ là, hiện tại anh thực sự, thực sự rất muốn hôn cô.
Câu nói của chàng trai làm gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, trái tim thình thịch thình thịch mà đập dữ dội, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Trọng Diệu lập tức kích động ôm cô vào trong ngực, cô đầu vây kín miệng nhỏ non mềm của cô, môi lưỡi liếm mút đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí còn thâm nhập đầu lưỡi vào miệng cô, cảm nhận sự mềm mại trong miệng.
“Ưm… A…” Dương Nhạc Đa chưa từng được hôn một cách cuồng nhiệt như vậy, khi trước cô và Lâm Vĩ Minh có hôn nhau cũng chỉ là kiểu nụ hôn chuồn chuồn nước, bởi vậy, khi hơi thở nam tính của anh rót vào lá phổi, cô nóng đến choáng váng, bàn tay nhỏ theo bản năng mà vòng lấy cổ anh.
Cô gái trong ngực thực sự quá ngọt ngào, làm anh không nhịn được hôn thật sâu, không ngừng cùng cô triền miên, mãi đến khi cô không thể nào thở nổi mới rời khỏi khuôn miệng nhỏ nhân của cô.
Tiểu “huynh đệ” bên dưới trướng đến lợi hại, nhưng anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh đã đồng ý với mẹ Dương sẽ không ra tay khi chưa đến tuổi trưởng thành, vậy nên chỉ có thể ôm cô vào lòng, hít thở thật sâu, xoa dịu cảm giác bực bách của thân dưới.
“Dương Nhạc Đa.
”
“Ừm?”
“Chúng ta lấy kết hôn làm tiền đề để hẹn hò, anh sẽ yêu em thật nhiều, cho nên, cho nên… Em không được đi kiếm người khác.
”
Nghe vậy, Dương Nhạc Đa khẽ cười ra tiếng trả lời: “Sẽ không kiếm người khác, sẽ chờ anh… Chờ anh đến cưới em.
”, nói xong trái tim cũng nóng cả lên, cảm giác cái ôm của anh càng lúc càng chặt, cô biết nhất định anh sẽ bảo vệ thật tốt tình yêu của hai người, cho nên, cô nguyện ý thả tay một lần, đem thanh xuân của chính mình đặt cả vào tay anh.
“Được rồi, em chạy không thoát được đâu, số mệnh đã sắp đặt em là vợ anh rồi!” Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ, lại lần nữa nhấm nháp vị ngọt của cô.
Trong ngõ nhỏ vắng lặng về đêm, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh trăng sáng chứng kiến cho lời hứa của họ, cả đời này tình yêu cô họ sẽ chỉ dành cho nhau, không bao giờ lay chuyển.
HOÀN TOÀN VĂN.