Chương 23: Ngải Tuyết đến nước Đức?
Vấn đề như vậy hơi vô lý, cô ta đi đâu, ông chỉ là hiệu trưởng lo việc học của cô thôi chứ đâu thể quản cô được.
Ngay cả hộ vệ đứng sau lưng anh cũng mặt mày nhăn nhó, đại ca vì yêu mà trở nên mất bình tĩnh vậy sao.
Ông hiệu trưởng thấy Mộ Dung Kiệt nổi giận, thiếu chút nữa sợ đến hôn mê bất tỉnh, không phải ông không có tiền đồ, thật sự là, sự uy hiếp của anh quá lớn quá mạnh mẽ.
Hoảng sợ cúi đầu suy nghĩ thật lâu, chợt nhớ tới cô bạn thân của Ngải Tuyết.
“Tôi, tôi nhớ rồi!” Ông hiệu trưởng thấy nắm đấm của anh sắp giáng vào mặt mình, vội vàng nói.
“Ngải Tuyết có cô bạn thân, tên Giản Mộng, là đại tiểu thư của tập đoàn Giản thị, thiếu gia Mộ Dung, cô ấy nhất định biết tiểu thư Ngải Tuyết đang ở đâu!”
Mộ Dung Kiệt liền buông cổ áo ông hiệu trưởng ra, lập tức lên đường đến Giản gia.
Ông hiệu trưởng lảo đảo, xụi lơ trên đất.
“Ôi, lão già tôi đây chắc tổn thọ đi vài tuổi mất!”
Giản Mộng nhìn đám người đàn ông xuất hiện trước nhà mình, đặc biệt người đứng đầu lạnh lùng đầy sát khí khiến cho cô rùng mình.
Ông Giản và bà Giản cũng thận trọng nhìn Mộ Dung Kiệt.
Người đàn ông này, sao lại đến nhà tìm con gái mình chứ.
Đứa con gái ngốc Giản Mộng này đã làm chuyện kinh thiên động địa gì đây.
Mộ Dung Kiệt nhìn Giản Mộng, lạnh lùng hỏi.
“Ngải Tuyết đang ở đâu.
”
“Anh là ai? Cô ấy đi rồi!” Tìm Ngải Tuyết sao?
“Đi lúc nào, đi đâu!”
Trong lòng Giản Mộng nghĩ, không lẽ Ngải Tuyết đã đắc tội với người đàn ông này, nhất định không thể nói thật với anh ta.
“Đến nước Đức rồi, cụ thể ở đâu thì tôi không biết”
“Này, anh tên gì? ?” Giản Mộng thấy Mộ Dung Kiệt đi tới cửa cũng không quay đầu lại trả lời, trong lòng đầy nghi ngờ.
Mộ Dung Kiệt chạy điên cuồng tới trụ sở chính của bang Long Hổ, phát chỉ thị tới Đức.
Trong phạm vi cả nước phải tìm ra Ngải Tuyết, trong vòng ba ngày, nhất định phải tìm được người.
Một mình ngồi trên phi cơ bay tới Đức.
Ba ngày sau, những thuộc hạ được phân phó chỉ thị bên Đức cảm giác sắp phải chết dưới tay của Mộ Dung Kiệt.
Ba ngày rồi, đại ca muốn tìm một tin tức của người phụ nữ này cũng không có, cứ như bốc hơi khỏi thế giới.
Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt u ám vô cùng, một đám vô dụng.
Trong ba ngày, đã vận dụng hai phần ba thuộc hạ tìm người phụ nữ này khắp nơi.
Còn giữ lại làm gì! !
Trương Thiên và hai người khác nghe tin lập tức bay tới Đức.
Cảm giác Mộ Dung Kiệt dường như muốn hủy diệt cả nước Đức này.
Trương Thiên nhắm mắt đi đến gần.
“Đại ca, có thể Ngải tiểu thư không đến nước Đức thì sao!” Mộ Dung Kiệt cơ thể chấn động.
Đáng chết, bị người phụ nữ kia lừa, khóe miệng gợi lên sự mỉa mai.
Anh lập tức trở về Trung Quốc, trực tiếp đem Giản Mộng trói đến Long Hổ.
“Giản Mộng, nếu cô không muốn cả Giản gia chết vì cô thì hãy thành thật nói tôi nghe Ngải Tuyết đã đi đâu”
Chương 24: Cô ấy bị anh làm hại còn chưa đủ thảm sao? Quay đầu lại nói với Trương Thiên “Mang vào!”
Giản Mộng nhìn ba mẹ bị trói, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ.
“Anh rốt cuộc là ai a! Anh thả ba mẹ tôi ra” Nhanh như vậy đã phát hiện mình lừa anh, thế lực của anh nhất định rất hùng hậu.
“Nếu cô không thành thật trả lời, tôi thề, Mộ Dung Kiệt tôi đây nhất định sẽ khiến bọn họ chết không toàn thây!” Anh hung ác cảnh cáo.
“Anh tên là Mộ Dung Kiệt?” Nghe được tên của anh làm Giản Mộng phải rùng mình, “Anh tìm Ngải Tuyết làm gì? Cô ấy bị anh làm hại còn chưa đủ thảm sao?”.
“Cái gì bị tôi làm hại còn chưa đủ thảm? Cô nói vậy là có ý gì?” Nghe tới hai chữ ‘làm hại’, mí mắt Mộ Dung Kiệt liền chớp một cái”Có phải Ngải Tuyết xảy ra chuyện ? ”
“Ba tháng trước, Ngải Tuyết biết mình mang thai, muốn phá nhưng không thể phá, mấy ngày trước vừa tốt nghiệp đã bay đến Mĩ! Nếu như anh có chút trách nhiệm, lập tức bay qua đó đem cô về chăm sóc thật tốt, nếu như anh chỉ muốn vui đùa với Ngải Tuyết, xin anh đừng làm phiền cô ấy nữa!”
Giản Mộng hung ác cảnh cáo anh, cô cũng không để anh uy hiếp!
Mộ Dung Kiệt nghe được Ngải Tuyết mang thai, đầu như nổ tung, vừa vui vừa sợ, anh đã lên chức ba.
Nhưng người phụ nữ kia cư nhiên không nói tiếng nào đã mang theo con của anh bay đến nước Mĩ xa xôi như vậy.
Cô muốn rời khỏi mình sao?
Tốt lắm, người phụ nữ này lại có gan lớn như vậy!
Anh tìm cô khắp nơi, còn cô lại chạy đến Mĩ!
Tại Los Angeles, Ngải Tuyết từ xa nhìn thấy Thủy Nhan đang vẫy tay với mình.
Thủy Nhan là một người bạn tốt của cô lúc nhỏ, mấy năm trước đã theo ba di cư đến Mĩ.
Bây giờ cô ấy càng ngày càng đẹp hơn lúc trước.
“Ngải Tuyết, cuối cùng cũng gặp lại cậu, nhiều năm không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp động lòng người rồi!” Thủy Nhan nhìn thấy Ngải Tuyết không nhịn được thêm hưng phấn hơn.
“Cậu cũng thế, càng ngày càng khác hơn xưa,thiếu chút nữa tớ không nhận ra cậu rồi!” Hai người vừa nói vừa đi tới gara xe trong Thủy gia.
“Cái gì? Cậu mang thai được ba tháng!” Vẻ mặt Thủy Nhan không dám tin nhìn chăm chú vào cái bụng Ngải Tuyết.
“Đúng vậy, có thể phiền cậu lúc này đấy?” Ngải Tuyết khẽ than thở.
“Không sao, cò gì đâu mà phiền, tớ đây còn cảm thấy tò mò!” Nghĩ đến trong bụng Ngải Tuyết một tiểu bảo bảo, Thủy Nhan càng thêm háo hức, mong chờ.
“Tớ thấy cậu nên nói chuyện cái thai này cho Mộ Dung Kiệt, dù sao đây cũng là huyết thống của anh ta, anh ta được quyền biết sự tồn tại của đứa bé!” Thủy Nhan chạm vào bụng của Ngải Tuyết, muốn nghe động tĩnh của bảo bảo.
“Anh ấy từng nói không muốn gặp lại tớ, nên không cần thiết phải nói nữa!”
“Ôi, đừng nghe nữa…, mới ba tháng, bảo bảo làm sao biết đạp!” Ngải Tuyết buồn cười nhìn Thủy Nhan.
Tiếp đó hỏi Thủy Nhan, cũng giống như tự hỏi chính mình.
“Cậu nghĩ xem, ngày đó tại sao khi nói chuyện với tớ xong thì lập tức trở mặt như vậy! Tớ nói với anh ta đều là lời thật lòng!”
Thủy Nhan gõ đầu Ngải Tuyết một cái!