Chương 45: Bữa tiệc (3)
“Ách, như vậy à.
.
.
.
.
.Khụ.”Lúng túng ho khụ khụ.
Quả thực thế lực của Mộ Dung Kiệt rất lớn, vội vàng chuyển đề tài.
“Tiểu Tuyết, chị của con ở bên kia, bác đi gọi nó tới đây nói chuyện với con một chút!”
“Ặc, không cần gọi.”Không đợi Ngải Tuyết nói xong, vội vã chạy đi.
Ngải Tuyết có chút nhức đầu, cô thật sự không muốn gặp Ngải Vũ.
“Ơ, Ngải Tuyết nha, đã lâu không gặp!” Một người mặc chiếc đầm màu trắng, khuôn mặt trang điểm đậm đi thẳng về phía cô, trong miệng kêu tên Ngải Tuyết, nhưng ánh mắt lại nhìn Mộ Dung Kiệt.
Đây không phải là người đàn ông mình từng gặp ở quá bar sao? Trời ơi, làm sao có thể ở cùng Ngải Tuyết, sớm biết, mình đã thế thân đi thay Ngải Tuyết rồi, có như vậy, hôm nay người đứng bên cạnh Mộ Dung Kiệt phải là mình mới đúng!
Nghĩ như vậy, trong mắt nhìn về phía Ngải Tuyết không tự chủ để lộ sự chán ghét, khinh thường.
Mộ Dung Kiệt ở một bên nhìn cô ta, mắt híp lại đầy nguy hiểm, thật to gan, dám nhìn người phụ nữ của anh như vậy!
“Dạ, đã lâu không gặp!”Trả lời máy móc, đối với người phụ nữ đã từng làm chị của cô đây, quả thật ngay cả chút tinh lực ứng phó cô cũng không có.
“Thế nào?Không muốn giới thiệu một chút sao!” Đây mới là mục đích cô tới gặp Ngải Tuyết, lúc đầu phải giả vờ không quen biết Mộ Dung Kiệt, về sau mới dễ dàng tiếp cận!
“Chị không biết anh ta?” Chuyện gì lạ vậy, người phụ nữ này, trước giờ đối với trai đẹp luôn nắm rõ trong lòng bàn tay mà.
“Éc.
.
.
.
.
.” Nha đầu đáng chết, không biết phối hợp một chút à, giới thiệu một chút cũng khó khăn đến vậy sao.
Mộ Dung Kiệt khẽ nhướng mày, mang theo một tia lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngải Vũ, làm cô sợ tới mức lùi về phía sau bức tường trắng!
“Ngải Tuyết, chúng ta đi, đi gặp nhân vật chính hôm nay!”Không thèm để Ngải Vũ trong mắt, dịu dàng ôm Ngải Tuyết đi xa.
Ngải Vũ cắn răng nghiến lợi nhìn Mộ Dung Kiệt cưng chiều Ngải Tuyết.
Tức giận dậm chân một cái”Ngải Tuyết cô chờ đó, một ngày nào đó tôi sẽ đoạt lại người đàn ông bên cạnh cô!”
“Ai vậy!”Ngải Vũ bị vỗ bả vai, khó chịu quay đầu lại.
“Tôi khuyên cô đừng có ý nghĩ đó, anh ta là của tôi đấy!”Khóe miệng cười lạnh cảnh cáo cô, gót giày cao ưu nhã rời đi.
Sắc mặt Ngải Vũ trắng bệch trước lời nói của Thượng Quan Tử Uyển, đây không phải là cháu gái được cưng chiều nhất của chủ bữa tiệc hôm nay sao? Cô ta cũng muốn chen chân tranh giành với mình sao, thật phiền toái!
Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt đi gặp ông cụ Thượng Quan giao tiếp mấy câu liền tìm lý do rời đi.
Ở một góc của bữa tiệc một người ngồi im lặng, nhìn những con người gia thế quyền quý nơi đây tươi cười hòa đồng cùng nhau, nhưng thực ra trong lòng bọn họ lại có tính toán riêng cả!
Khẽ lắc đầu, sống giả tạo như vậy, không mệt mỏi sao?
Chương 46: Bữa tiệc (4) “Ngải tiểu thư! Xin chào, tôi là Thượng Quan Tử Uyển, có thể làm bạn với nhau không?”
Ngải Tuyết nghiêng đầu, đập vào tầm mắt chính là cặp đùi đẹp thon dài, đưa mắt nhìn lên cơ thể có lồi có lõm.
Cuối cùng nhìn tới khuôn mặt tinh xảo, đang mỉm cười nhìn mình.
Chậm rãi đứng lên, “Xin chào, tôi là Ngải Tuyết!”
“Chúng ta đã gặp nhau qua chưa?” Người phụ nữ này nhìn rất quen.
“Có lẽ vậy, tôi nhìn cô cũng thấy rất quen, cho nên tới đây làm quen một chút!” Thượng Quan Tử Uyển nở nụ cười tươi nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét.
“Như vậy à.
.
.
.
.
.Ha ha” Thật ra thì Ngải Tuyết không giỏi về giao tiếp, với một người chưa từng gặp mặt qua cũng chẳng có chuyện gì để nói.
“Tiểu Tuyết, tôi có thể gọi cô như vậy không?” Mặt mong đợi nhìn chăm chú vào cô.
“Ừ, có thể, bạn tôi cũng gọi tôi như vậy!”Gọi như thế nào cũng là cái tên của cô thôi.
“Tiểu Tuyết, cô và Mộ Dung Kiệt có quan hệ gì?”
Ngải Tuyết im lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà, cứ như người phụ nữ phạm phải tội vụng trộm với người đàn ông khác!
“Cái này, chỉ là vô tình gặp nhau, sau đó ở cùng nhau!”Cô cũng không biết giải thích ra sao với mối quan hệ này.
Thượng Quan Tử Uyển quay mặt qua chỗ khác, sắc mặt nhăn nhó, có quỷ mới tin, loại người dễ dãi như vậy cũng có thể ở cùng anh sao?
“Vậy thì thật hâm mộ cô, anh ta như bạch mã hòang tử trong mắt vô số phụ nữ đấy!”
Thượng Quan Tử Uyển cũng không tìm được đề tài để nói tiếp, Ngải Tuyết chỉ dạ, ừ để ứng phó với cô.
Buồn ngủ quá, nhớ đến chiếc giường lớn ở nhà, ngẩng đầu tìm bóng dáng Mộ Dung Kiệt, vừa đúng Mộ Dung Kiệt đang đi về phía cô.
“Có mệt không?” Mang theogiọng điệu nhẹ nhàng truyền đến bên tai Ngải Tuyết.
“Ừ, chúng ta về nhà được không?” Cô thật sự rất mệt, buồn ngủ quá, từ lúc mang thai tới giờ, mỗi ngày đều chỉ muốn ngủ với ngủ.
“Được, chúng ta lập tức về nhà!”Nhẹ nhàng bồng cô rời khỏi bữa tiệc.
“Tôi có thể đi!”Người đàn ông này, thế nào hở động một chút là thích ôm mình ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Em mệt rồi trong bụng còn có bảo bảo nữa, hôm nay tôi làm em vất vả rồi!”Mỉm cười hôn lên trán cô.
Những người phụ nữ xung quanh nhìn thấy đều ghen tị với cô.
Ngải Tuyết muốn lễ phép nói lời tạm biệt trước khi rời đi với Thượng Quan Tử Uyển, vậy mà không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Mộ Dung Kiệt mới vừa mang Ngải Tuyết rời đi.
Thượng Quan Tử Uyển từ bên kia đi ra, khóe miệng cười đầy độc ác.
Ngải Tuyết, ngày chết của cô không còn xa! !
“Chúng ta đi như vậy, thật không lễ phép?”Trên đường về nhà, Ngải Tuyết có chút lo lắng.
“Quan tâm chuyện đó làm gì, em mệt mỏi, chúng ta liền trở về nhà!”Phong tình vạn chủng (*) nhìn cô cười hạnh phúc.
(*):Phong tình vạn chủng: Có một vạn phong thái quyến rũ