Khi tôi mất trí nhớ và sau khi hồi phục.
- Anh ấy luôn trân trối nhìn tôi khi tôi than phiền việc chạy xe gắn máy nguy hiểm và muốn mua một chiếc xe đạp điện.
- Khi tôi hồi phục lại kí ức, anh ấy cũng từ bỏ moto, thật sự mua 2 chiếc xe điện cùng tôi đi dạo phố mỗi chiều.
- Anh luôn luôn bắt ép tôi ngồi trên con moto to đùng và chở tôi với tốc độ bàn thờ mà anh ấy vẫn bảo là "còn chậm".
- Bây giờ, khi chúng tôi ngồi chúng một chiếc xe, tốc độ của anh ấy sẽ như một người già chạy bộ.
- Khi tôi cần một cái mũ bảo hiểm đội phía sau thì Nhật Minh đã hỏi đi hỏi lại ba lần:em có chắc hay không?
- Hiện giờ, khi đi xe điện 2km từ nhà ra công viên, chúng tôi luôn đội 2 chiếc nón bảo hiểm đôi màu hồng phấn.
Tôi phải hỏi đi hỏi lại: anh có chắc hay không.
- Chắc cái gì chứ. Tôi còn muốn sống dĩ nhiên phải bảo vệ cái đầu rồi.
- Anh ấy nói rằng: dĩ nhiên là phải bảo vệ cái đầu rồi.
- Anh ghét việc tôi trầm trồ trước các anh chàng nhảy nhót ca hát. Không cho tôi đụng vào công việc nhà.
- Tôi thấy buồn cười việc anh ấy kiên nhẫn xem kpop cùng tôi. Lâu lâu cảm thán rằng: thật ra anh đẹp hơn bọn họ.
- Một con người (hiện tại) hoạt bát vui vẻ như tôi lúc nào cũng là kẻ tự biên tự diễn khi cả hai đi xem phim hay đi dạo phố. Anh đúng là một tên nhàm chán, không biết nói đùa là gì cả.
"Nhật Minh à, đàn ong với con trai khác nhau chỗ nào hả? Đàn ong= đàn ông sống trên bờ, con trai ở dưới nước đó, vui không hahahaha."
"Em thấy cái em nói vui hả?"
Haha... hahaha... anh ấy là thế đó. Đáng ghét!
- Bây giờ, tôi suýt ngất khi anh ấy nói với tôi về việc đàn ông sống trên bờ, con trai sống dưới nước.
- Tôi cũng không thể hiểu, tại sao tôi lại có một người yêu như thế này chứ? Lúc nào anh nhìn tôi trông cũng hầm hầm đáng sợ chết đi được..>