09/ 08/ 3049
- Con muốn công bố thân phận trong buổi tiệc mừng thọ của bà ngoại vào 2 tuần sau và bắt đầu từ hôm đó\, con sẽ xuất hiện với tư cách Nhị Tiểu thư của Dạ Gia.
Cô kiếp trước vì không muốn quá nổi trội nên đã giấu nhẹm đi cái thân phận Nhị Tiểu thư Dạ Gia nhưng kiếp này, cái thân phận này cô quyết định sẽ công bố ra.
Cái thân phận Nhị Tiểu thư Dạ Gia này không những không có hại mà lại có lợi vô cùng đối với cô.
Kiếp trước, cô một đời giản dị, chỉ chăm chăm theo đuổi Cố Tư Thiên mà quên mất những người bên cạnh mình, ngay cả bản thân cũng không quan tâm đến.
Kiếp này, cô quyết tâm sống thật tốt, những người xung quanh mình, cô cũng sẽ đối xử thật tốt.
Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên trước đây nhiều lần khuyên cô hãy công bố ra thân phận của mình, đường đường chính chính mà sống, ngay cả anh trai và chị gái của cô, họ cũng khuyên như vậy nhưng từ đầu đến cuối cô cố chấp, không nghe lời.
Lần này, nghe câu nói đó từ miệng của cô, Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên lại không khỏi ngạc nhiên.
- Được thôi\, việc này đã là chuyện đương nhiên\, sớm muộn cũng phải làm.
Ta chỉ muốn hỏi tại sao con đột nhiên lại muốn công bố thân phận\, máy lần trước con không phải phản đối rất kịch liệt sao?
Dạ Thiên Lăng tuy ngạc nhiên nhưng vẫn chưa biểu hiện lên mặt, giữ vẻ mặt nghiêm nghị như bình thường mà nói với cô.
Cô nghe xong không suy nghĩ nhiều, khẽ cười mà đáp:
- Con suy nghĩ kỹ rồi\, con muốn bảo vệ cha mẹ\, các anh và chị thật tốt.
Hơn nữa nếu không công bố thân phận\, con trước mặt thế giới cũng không phải Nhị Tiểu thư của Dạ Gia chúng ta.
Câu nói của cô tưởng chừng rất bình thường nhưng lại khiến Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.
Xoa đầu cô một cái thật nhẹ, Lệ Vi Huyên vừa cười vừa nói với cô:
- Tiểu Vy\, con trưởng thành rồi.
Muốn bảo vệ chúng ta\, con phải cố lên đấy nhé.
Cô không nói, dùng một nụ cười thay cho câu trả lời.
Chuyện liên quan đến thân phận đã xong, bây giờ cô mới đi vào chuyện chính.
- Cha\, mẹ\, con có một chuyện muốn hỏi hai người.
Ngữ điệu của cô đang từ vui vẻ đột nhiên chuyển sang nghiêm túc làm Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên có chút không quen.
Tuy vậy, Dạ Thiên Lăng vẫn gật đầu, ý bảo rằng cô cứ việc hỏi.
Cô thấy vậy cũng đi thẳng luôn vào vấn đề, hỏi một câu nhanh gọn:
- Trong vòng 3 năm nay\, Tống Gia có ổn không ạ?
Câu hỏi của cô quả thật rất nhanh gọn, nội dung cũng rất bình thường nhưng nói lại khiến Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên hai người không thể không tròn mắt thể hiện sự ngạc nhiên.
- Tiểu Vy\, con đã nhớ lại hết rồi sao?
Lệ Vi Huyên kích động hỏi còn Dạ Thiên Lăng, tuy kiềm chế tốt hơn nhưng cái đôi mắt mở to hết cỡ không giấu được sự ngạc nhiên.
Đối diện với câu hỏi của Lệ Vi Huyên, cô chỉ khẽ gật đầu, giải thích:
- Trong lúc con hôn mê đã nhớ lại tất cả mọi chuyện.
3 năm nay\, con quên đi nhiều thứ như vậy\, đến cả người rất quan trọng với mình mà con cũng có thể quên\, con đúng là một kẻ vô tâm vô tình.
Cô nói như tự trách làm Lệ Vi Huyên có chút đau lòng nhưng Lệ Vi Huyên còn chưa kịp nói gì thì Dạ Thiên Lăng đã nói:
- Quả thật là lỗi của con.
3 năm nay\, Tống Gia vẫn rất yên ổn\, mọi chuyện không thay đổi gì so với 3 năm trước nhưng Nhị Thiếu gia của Tống Gia được đồn là kể từ 3 năm trước đã trầm đi rất nhiều\, tính cách cũng lạnh lùng tàn nhẫn hơn\, lý do khiến nó trở thành như vậy\, con chắc đã hiểu ra rồi.
Lúc nói ra câu này, Dạ Thiên Lăng giọng điệu trầm xuống, có chút thương cảm.
Nhị Thiếu gia Tống Gia vì sao mà trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, cô đương nhiên biết rất rõ vì người đó không phải là một ai khác mà chính là Tống Tử Ngôn.
Kiếp trước khi gặp lại, cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng mà Tống Tử Ngôn dành cho mình nhưng cái sự lạnh lùng mà Tống Tử Ngôn đối với kẻ địch, cái sự tàn nhẫn khi ra tay giết kẻ địch, cô cũng có thể cảm nhận được.
Lý do khiến Tống Tử Ngôn lạnh lùng và tàn nhẫn hơn, cô đại khái cũng hiểu.
Nếu người mình yêu nhất đột nhiên quên đi hết tất cả mọi thứ về mình rồi sau đó lại theo đuổi một người đàn ông khác, là người tận mắt chứng kiến mà không thể làm gì, đâu ai không tức giận chứ? Nếu không phải là vì cô thật sự mất trí nhớ thì có khi Tống Tử Ngôn đã lao đến, đánh Cố Tư Thiên một trận khiến hắn nửa sống nửa chết xong mang hắn ném ra biển cho cá mập ăn thịt mất.
Nếu làm vậy mà có thể khiến cô nhớ lại mình, Tống Tử Ngôn chắc chắn đã làm từ lâu rồi chứ chẳng bao giờ chịu nhẫn nhịn nhìn cô ngày ngày cười đùa cùng Cố Tư Thiên.
Luôn luôn đứng trong bóng tối dõi theo cô, bảo vệ cô mà lại chẳng bao giờ xuất hiện một cách chính thức trước mặt cô, Tống Tử Ngôn cứ như thể là một bóng ma vậy.
" Trong thời gian 5 năm Thiếu gia không thể gặp Tiểu thư vì nếu gặp Thiếu gia, một đoạn ký ức rất lớn của Tiểu thư sẽ quay về, Tiểu thư hoặc là sẽ không chịu được mà trở thành người thực vật, hoặc sẽ mất hoàn toàn đoạn ký ức ấy vĩnh viễn không bao giờ nhớ lại nữa."
Tống Tử Ngôn dường như luôn luôn ghi nhớ câu nói của Bác sĩ trong đầu nên cho dù trong bất kỳ trường hợp nào, Tống Tử Ngôn cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Lần mà Tống Tử Ngôn cứu cô khỏi tay đám người Cố Tư Thiên cũng là vì trường hợp khẩn cấp, một lòng vì muốn cứu cô nên mới làm liều, xông ra mà thôi.
- Con biết.
Bây giờ đã nhớ lại mọi thứ\, con tuyệt đối sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần thứ hai nữa.
Một người quan trọng như vậy\, con nhất định phải khắc cốt ghi tâm\, không bao giờ quên.
Cô vừa nói vừa cười, nói xong thì đứng dậy, vẫn nụ cười trên môi mà nói:
- Con xin phép ra ngoài một chút\, cha mẹ đi làm thì nhớ cẩn thận.
- Con sẽ đi đâu?
Lệ Vi Huyên không ngăn cản, chỉ hỏi nơi mà cô muốn đi.
Chắc là khi biết rõ hành tung của cô, Dạ Thiên Lăng và Lệ Vi Huyên cũng sẽ an tâm hơn.
- Con đến Tống Gia.
Cô khẽ cười, trả lời bằng một giọng dịu dàng vương chút buồn bã, cúi đầu chào rồi quay đi.
Tống Gia - Tống Tử Ngôn, ngay bây giờ cô sẽ đến gặp.