13/ 08/ 3049
- Bảo bối\, dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?
Thình lình một cái, Lệ Thư Vy tay còn chưa chạm được vào một sợi tóc của Tống Tử Ngôn thì đã bị anh giữ tay lại.
Mắt chưa mở, Tống Tử Ngôn cử chỉ giọng nói đều toát lên vẻ nhẹ nhàng mà mê người đến tột cùng.
Quả thực, người đã đẹp, làm gì cũng sẽ đẹp thôi mà.
“ Soạt…”
“ Bộp…”
- Bảo bối\, ngoan\, đừng động\, chúng ta ngủ thêm chút nữa\, tối qua anh ngủ muộn\, chưa muốn dậy.
Nhanh như chớp, Tống Tử Ngôn không đợi Lệ Thư Vy đáp lại đã lập tức kéo cô nằm xuống, ôm chặt vào trong lòng.
Giọng nói nhẹ nhàng, Tống Tử Ngôn như thể đang làm nũng, dường như nhất định chưa muốn dậy, cũng không có ý định cho Lệ Thư Vy dậy.
Bị Tống Tử Ngôn kéo xuống mà ôm chặt, Lệ Thư Vy phản ứng cũng không có gì nhiều, chỉ cười nhẹ một cái rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo lời của anh, thêm một lần nữa ngủ một giấc.
Người thiếu máu như Lệ Thư Vy cũng thường buồn ngủ, ngủ thêm một chút cũng không sao.
“ Tích… tích… tích…”
“ Soạt…”
Một tiếng thời gian lại thoăn thoắt trôi qua nhanh như gió, lần này người tỉnh dậy trước lại không phải Lệ Thư Vy mà lại là Tống Tử Ngôn.
“ Thật ngoan, giống một con… thỏ con.”
Tỉnh dậy, Tống Tử Ngôn ngay từ giây đầu tiên đã nhìn thấy Lệ Thư Vy đang nằm cuộn tròn trong vòng tay của anh còn đầu cô thì dụi vào ngực anh.
Cái tình cảnh hiện tại khiến Tống Tử Ngôn khóe môi lại khẽ cong lên một chút, đưa tay khe khẽ vuốt ve mái tóc mượt, thơm ngát mùi hoa oải hương đang phảng phất trong không khí, loại mùi hương khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
“ Cạch…”
Ngồi dậy, Tống Tử Ngôn vẫn không bước chân xuống giường, chỉ đưa tay với lấy chiếc Ipad đang đặt trên đế sạc trên tủ ngay cạnh đó.
“ Cách…”
“ Tinh…”
Tay bấm mật khẩu, Tống Tử Ngôn vừa mở máy thì ngay lập tức dòng tin nhắn từ Lăng Hạo Hiên gửi đến đã hiện lên ngay trước mắt.
“ Chuột đã lộ đuôi, chúng hẹn tối nay 10h gặp mặt.”
Dòng tin nhắn với nội dung nghe vài phần mập mờ của Lăng Hạo Hiên khiến Tống Tử Ngôn đôi môi nhếch lên, cười khẩy một cái mà nhập vào một tin nhắn khác:
“ Làm theo kế hoạch, bắt sống.”
Tin nhắn của Tống Tử Ngôn vừa gửi đi, Lăng Hạo Hiên dường như đã canh sẵn, lập tức gửi tin nhắn trả lời lại:
“ Cuối cùng cậu cũng onl rồi, tôi đợi mãi đấy.”
“ Vậy tối nay cậu có đến hay không? Kịch hay cậu bày ra, cậu phải đích thân đến xem chứ.”
Gửi liền hai tin nhắn, Lăng Hạo Hiên nghe ngữ điệu dường như đang mong rằng Tống Tử Ngôn sẽ đến thì phải.
“ Cách…”
“ Đương nhiên, tôi phải xem con chuột kia là do ai phái tới.”
Gửi xong một dòng tin nhắn, Tống Tử Ngôn liền tắt máy, đặt Ipad xuống bàn.
“ Soạt…”
Hành động nhẹ nhàng cẩn thận, Tống Tử Ngôn rất khẽ mà bước xuống giường, không muốn đánh thức cô gái còn đang ngủ dậy.
Đặt chân xuống giường, Tống Tử Ngôn đi thẳng về phía phòng tắm ngay bên trong phòng ngủ.
“ Cạch…”
“ Rào…”
Đóng cửa phòng tắm, Tống Tử Ngôn không thèm đợi nước nóng, trực tiếp tắm nước lạnh luôn.
Nếu là mùa hè, tắm nước lạnh có khi cũng không sao nhưng Tống Tử Ngôn quanh năm bốn mùa ngày nào cũng tắm nước lạnh, vậy mà chẳng mấy khi bị ốm, đúng thật là kỳ lạ.
Cái nóng lạnh cao cấp mà Tiết Huy đặc biệt sai người lắp, xem ra vô tác dụng rồi.
Không mất nhiều thời gian để tắm xong, Tống Tử Ngôn ngay sau đó liền bước ra ngoài, trên người choàng đúng chiếc khăn tắm trắng che từ eo xuống trên đầu gối một chút, còn đâu chẳng có gì che chắn cả, thân hình đẹp đẽ toàn bộ để lộ ra.
May mắn, khi Tống Tử Ngôn ra ngoài thì Lệ Thư Vy vẫn còn đang ngủ, nếu không lại một phen đỏ mặt.
Tay cầm chiếc khăn tắm màu trắng, Tống Tử Ngôn một tay lau lau tóc trên đầu, tay còn lại mở cửa tủ quần áo.
Không mất mấy giây đắn đo, Tống Tử Ngôn giữa một tủ toàn vest chọn ra một bộ màu nâu sáng, mang ra đặt trên ghế.
“ Bộp…”
Ném tạm chiếc khăn lau đầu vào giỏ quần áo bẩn cùng bộ vest vừa mặc, Tống Tử Ngôn bấy giờ mới mặc bộ vest vừa lấy ra lên người.
Quả thực chỉ cần thân hình và khuôn mặt đẹp thì mặc gì cũng đẹp thật, Tống Tử Ngôn mặc bộ nào cũng vô cùng phù hợp, quần áo lại không thể che nổi khí chất cao lãnh toát ra từ xương tủy của anh.
“ Cạch…”
Mặc quần áo xong, Tống Tử Ngôn ánh mắt nhìn về phía cô gái đang ngủ một chút, sau đó cười khẽ mà đi ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
“ Cốc… cốc…”
Vừa bước chân ra ngoài, Tống Tử Ngôn đã nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài, dường như khá gấp gáp.
“ Cạch…”
- Vào đi.
Ngồi xuống bàn làm việc, Tống Tử Ngôn tay cầm hộp kính lên mà mở ra, đồng thời lên tiếng cho phép người bên ngoài vào trong.
“ Rầm…”
Ngay khi được cho phép, người bên ngoài - không ai khác ngoài Tiết Huy - dường như đang vội vàng lắm, mở cửa xông vào luôn, hấp tấp mà chạy đến chỗ của Tống Tử Ngôn.
Khác với vẻ hoảng hốt vội vàng của Tiết Huy, Tống Tử Ngôn vẫn phong thái lạnh lùng vô cảm, đeo kính lên mà cầm lên một tập hồ sơ, giọng lạnh:
- Chuyện gì?
Thở không ra hơi, Tiết Huy cố lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không được, vội vàng mà nói, vài phần lo lắng:
- Tổng… Tổng tài\, không xong rồi\, Phu nhân… Phu nhân và Dạ Gia Phu nhân đến rồi\, đang đợi ở phòng chờ.
_____________________________________________________
Chuyện là.....
Toy có điểm thi rồi các kô ạ, thấp kinh khủng luôn ấy, cả bảng điểm toàn 5 thoy á trời.
Huhu đến tận 01/ 07 thì trường THPT mà toy thi vào mới công bố điểm tuyển sinh ấy á trời ơi.
Thi xong từ tận hôm 11/ 06 rồi mà đến 01/ 07 mới có điểm, hai chục ngày ngồi thấp thỏm sợ chết toy mất thoy :")))
Thoy bây giờ lo lắng cũng chẳng để làm gì nữa, toy cứ ngồi yên đây chờ chết vậy.
Cầu trời khấn phật cho toy có thể thi đỗ aaaaaa