Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế


11/ 08/ 3049
Trong lúc cô, Tống Tử Ngôn và ông bà, cha mẹ của anh đang ngồi hàn huyên thì dường như thời gian trôi nhanh thoăn thoắt.

Nhìn xuống đồng hồ đeo trên cổ tay trái, cô hơi ngạc nhiên vì chưa gì đã 6 giờ hơn rồi, chẳng trách ngoài trời đã tối sầm, không nhìn rõ cảnh vật nữa.
- Xem ra anh Hy Khả cũng sắp về rồi.

Hai người Thần Âu và Tiểu Tuyết chắc cũng đang trên đường đến đây rồi.

Bao lâu rồi chưa gặp\, thật là mong chờ mà.
Nghĩ trong đầu, cô cầm ly trà lên khẽ nhấp môi, trong lòng có chút thấp thỏm hồi hộp.

Trong khi Tống Tử Ngôn cô cách 3 năm mới gặp lại thì người nhà Tống Gia cũng không ngoại lệ, thời gian gần như hoàn toàn giống nhau.

Một thời gian dài không gặp, kể ra thì cũng có vài phần lo lắng đi.
- Ông bà cha mẹ\, con về rồi.

Hôm nay có hơi nhiều việc nên con về hơi muộn\, chỉ là không biết hôm nay có chuyện gì mà lại quay về nhà cũ vậy?
Vừa nghĩ đến việc anh em của Tống Tử Ngôn rất nhanh trong đầu, Tống Hy Khả - anh trai Tống Tử Ngôn, Đại Thiếu gia Tống gia - vậy mà lại nhắc tào tháo là tào tháo đến.
Bước vào trong phòng khách, Tống Hy Khả vừa cởi áo khoác đưa cho hạ nhân vừa chào trưởng bối, sau đó mới hỏi, giọng điệu khá nhẹ nhàng, dường như có vài phần vui vẻ.
- Aizz\, đi học mệt chết mất.

Hôm nay học thể dục thầy giáo vậy mà bắt đá cầu.

Rõ ràng đã biết con không giỏi thể thao rồi mà còn bắt đá 25 quả mới cho đạt\, thật quá đáng.
- Phải đó\, mà sao hôm nay lại về nhà cũ vậy? Không lẽ ông bà nhớ bọn cháu rồi sao?
Sau Tống Hy Khả, Tống Thần Âu - em trai Tống Tử Ngôn, Tam Thiếu gia Tống Gia và Viên Tiểu Tuyết - em gái Tống Tử Ngôn, Tiểu thư Tống Gia cũng vào trong.

Đưa cặp sách và áo khoác cho hạ nhân, hai người họ vừa bước vào đã than phiền rồi.
Nghe tiếng ba anh em Tống Gia, cô đang uống trà cũng quay đầu nhìn về phía tay phải, cùng lúc với câu nói của Lục Thi:
- Nhớ gì chứ? Ta mỗi tuần đều gặp mấy đứa ba lần mà còn nhớ sao? Đừng lộn xộn nữa\, hôm nay nhà ta có khách\, mau lại chào hỏi đi.
Nghe Lục Thi nói đến hai từ có khách, cả ba người kia liền đưa mắt nhìn về phía cô.
- Có khách sao? Là vị khách như thế nào mà lại phải đến tận nhà cũ… vậy?
Vừa nhìn thấy cô, ba người kia đều ngay lập tức nhận ra, tròn mắt mà ngạc nhiên.

Tống Hy Khả lúc ấy đang nói cũng tròn mắt, ngừng lại mất một nhịp, câu nói cũng bị chậm lại.
Mắt mở to đến mức như thể sắp rơi ra khỏi tròng, Viên Tiểu Tuyết liền buột miệng:
- Chị Thư Vy? Không phải chứ? Em đang mơ à? Anh hai\, anh tư\, là chị Thư Vy thật à? Các anh cũng nhìn thấy chị ấy phải không?
Không tin vào những gì nhìn thấy, Viên Tiểu Tuyết đứng đơ một hồi mà tự hỏi bản thân, sau đó lại hỏi Tống Hy Khả và Tống Thần Âu.
Dường như không ai trong ba người này tin vào bản thân, đến cả Tống Hy Khả là một người “ cáo già” thì cũng ngẩn người mà hỏi ngược lại Tống Tiểu Tuyết:
- Em cũng nhìn thấy sao? Vậy chắc không phải là giả rồi\, phải không?
Biểu cảm và hành động của ba người kia gần như ngẩn ngơ, vậy mà lại trở nên đáng yêu vô cùng.

Nhìn sang Tống Tử Ngôn, cô và anh trong giây lát chạm mắt lại bật cười, chẳng hiểu là vì lý do gì.
Đứng dậy đi đến trước mặt ba người kia, cô cúi đầu một chút, giọng nói nhẹ nhàng tựa nước:
- Đã lâu không gặp\, mong rằng mọi người không thấy phiền phức.

Đến hỏi thăm đường đột\, mong mọi người bỏ qua.
Một câu nói khách sáo của cô vậy mà khiến bọn họ cuối cùng cũng thật sự tin vào sự hiện diện của cô.

Sự thật thì ngoài ông bà nội và bố mẹ của Tống Tử Ngôn ra thì toàn bộ những người ở nhà cũ này không ai biết rằng cô đã nhớ lại cả.

Tuy rằng hôm ấy cô đến Tống Gia tất cả hạ nhân ở đó đều trông thấy những sau mệnh lệnh của Tống Tử Ngôn, tất cả bọn họ đều không dám ho he, tiết lộ bất cứ điều gì về cô cả nên đương nhiên, Tống Hy Khả, Tống Thần Âu và Viên Tiểu Tuyết bọn họ tuyệt nhiên cũng không biết điều gì cả.
Sau khi hồi phục lại thần trí, Tống Hy Khả chuyển từ trạng thái ngạc nhiên sang vui vẻ, khuôn mặt và giọng nói nhẹ nhàng đôi chút, xen theo sự vui mừng:
- Phiền phức gì chứ? Em nhớ lại là tốt rồi\, còn ai dám chê em phiền phức? 3 năm không gặp\, em lại càng ngày càng xinh đẹp rồi.

Anh bây giờ nhìn em lại lo lắng Tiểu tử Tử Ngôn không xứng với em.
Nhân câu nói của Tống Hy Khả, Tống Thần Âu cũng lợi dụng cơ hội đó mà tâng bốc:
- Phải đó\, chị quả thật càng ngày càng xinh đẹp.

Anh ba\, anh phải xem lại bản thân đấy.
Ánh mắt liếc về phía Tống Tử Ngôn, Tống Thần Âu lấy việc kéo anh xuống để nâng cô lên, khiến cô không thể không bật cười.

Anh em Tống Gia từ Tống Hy Khả cho đến Viên Tiểu Tuyết đối với cô đều không khác gì người nhà, thậm chí có khi còn tốt hơn, vậy mà lại vì muốn cô vui mà kéo Tống Tử Ngôn xuống nước, quả thật là “ anh em cây khế” mà, hết nói nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui