Chương 3: điều cầu xin
"Doanh nhi! Hoàng thượng cảm thấy rất vui vẻ vì bài thơ muội làm tặng người hôm hội hoa mẫu đơn, nên đặc biệt cho muội một ơn huệ! Muội bảo sau tuổi cập kê sẽ đề xuất xin! Không biết muội đã suy nghĩ ra điều gì cần xin chưa?" – Nhan Diệp Minh không thích mẹ con Lý di nương, nên cũng không để ý mấy, thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Doanh nhìn Diệp Dung có hơi kỳ lạ vì trước nay Diệp Doanh có vẻ cũng thích Diệp Dung nhưng chung quy y không quan ngại lắm mối quan hệ đó.
"à ca ca muội đã nghĩ ra điều cần cầu xin rồi!" – Diệp Doanh có chút giật mình nhưng nhanh chóng nói. nàng nhớ lúc trước mình đã cầu xin được đi theo cha và ca ca đến dự ngày hội thi ca trong cung, vì nàng muốn nhân cơ hội gặp lại thái tử lãnh Kỳ Song. Chỉ nghĩ đến suy nghĩ đời trước của mình mà cảm thấy bản thân quả thật si ngốc đến mức nào.
"muội nghĩ ra chuyện gì có thể nói mọi người nghe được hay không?" – Nhan Diệp Minh cũng ngạc nhiên hiếu kỳ muốn biết.
"không, muội sẽ viết phong thư, phiền huynh ngự triệu thì trình lên hoàng thượng giúp muội!" – Nhan Diệp Doanh, nhàn nhạt nói. Mọi người vô cùng ngạc nhiên, chỉ sau một đêm cặp kê xong thì tính tình cũng như phong cách Diệp Doanh thay đổi hoàn toàn, điềm đạm hơn rất nhiều, như thể biến thành con người khác ngoài trừ ánh mắt vẫn trong suốt như cũ. phong thái cũng không biết vì sao lại trầm ổn kỳ lạ, cách nói chuyện cũng rất phép tắc phải phép.
"không tiết lộ cho ca ca được luôn à?" – Diệp Minh có ý xin xỏ.
"không!" – Diệp Doanh nghiêm nghị quay sang trầm ngâm nói với Diệp Minh, làm y có chút hụt hẫng dỗi quay sang chỗ khác, tiểu muội hồn nhiên dễ bị bắt nạt của y không biết tự bao giờ lại trở nên âm trầm điềm đạm đến như vậy.
Mọi người trên bàn ăn phì cười, buổi ăn nhanh chóng kết thúc Diệp Minh đi cùng Nhan lão gia về thư phòng để bàn công việc. Nhan phu nhân cùng Lý di nương hầu Nhan lão lão về phòng nghỉ, Diệp Doanh nhanh chóng bái biệt về thư phòng của mình để viết phong thư gửi Diệp Minh ngày mai tiến cung còn trình lên nguyện vọng.
"tỷ tỷ!" – tiếng gọi trong trẽo nghe êm như suối nhỏ réo rắt của Nhan Diệp Dung Ngăn bước chân của Diệp Doanh lại, cô nhàn nhạt quay sang nhìn. – "tỷ tỷ, không biết Dung nhi đã làm gì tỷ tỷ không hài lòng, nói Dung nhi biết! Dung nhi sửa! được không?"
Diệp Doanh vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Dung trước mặt, con rắn độc đội lốt cừu non đã lừa dối nàng không biết bao nhiêu năm trời. cuối cùng còn tự tay giết chết nàng cùng đứa con nhỏ chưa kịp ra đời của nàng, không những thế còn hủy cả dung nhan của nàng. Diệp Doanh chỉ hận không thể giết chết nàng ta ngay lập tức.
"không có gì chỉ vì tỷ mệt mà thôi!"
"thật không có gì không ạ ! Dung nhi sẽ buồn lắm nếu tỷ tỷ không thích Dung nhi nữa!" – đôi mắt trong trẽo ngấn lệ của Diệp Dung có thể khiến người ngoài nhìn vô sẽ thấy vô cùng đáng thương.
"uhm ta có chuyện cần quay về trước! muội cũng về đi!" – nhanh chóng dứt khỏi sự quấy rầy của Diệp Dung, Diệp Doanh quay người bước đi nhanh.
"tiểu thư giận Tam tiểu thư à! Trước đây người không như vậy!" – tiểu Tình khe khẽ kế bên hỏi.
"không giận! nhưng về sau cũng không nên thân thiết!" – nói đoạn nhìn thái độ Diệp Doanh như không muốn tiếp tục câu chuyện nữa nên Tình nhi cũng không dám mở lời.
Ngày hôm sau, sau khi thượng triều Diệp Minh nán lại sang thư phòng dâng phong thư được dán kĩ càng của Diệp Doanh cho Hoàng Thượng, Diệp Minh quan sát nét mặt của Hoàng Thượng sau khi đọc thư, có nhíu mày suy nghĩ xong lại cười khà khà vui vẻ.
"bẩm Hoàng thượng, nếu tiểu muội thần có gì không phải xin người bỏ qua!" – Diệp Minh có chút e ngại, nhanh chóng lên tiếng xin tội cho Diệp Doanh.
"không, chỉ là trẫm quá đỗi ngạc nhiên, một đứa trẻ như vậy lại có thể cầu xin như vậy thật sự rất đặc biệt!" – Hoàng Thượng tâm tình vui vẻ đáp.
"dạ thần mạo muôi không biết tiểu muội mình đã cầu xin điều gì ạ?"
"ngươi cũng không biết hay sao? Hahaha thật thú vị! tiểu muội của ngươi xin phép ta hạ chỉ cho một thái y xuất cung đến Nhan phủ chuẩn mạch cho mẫu thân ngươi một chuyến!" – Hoàng thượng nói.
Nghe Hoàng thượng nói, Diệp Minh khẽ nhíu mày, không hiểu, tại sao lại có loại yêu cầu này, trên mặt không giấu nổi sự nghi hoặc.
"vì sao ngươi lại nhíu mày sâu sắc như vậy?"
"bẩm hoàng Thượng, quả thật thần cũng không hiểu, rõ ràng mẫu thân vẫn rất khỏe mạnh, thần không rõ vì sao muội muội lại xin như vậy!" – Diệp Minh âm trầm cúi người đáp.
"đó cũng chính là điều làm ta thú vị! một a đầu nhỏ trong đầu đang suy nghĩ điều gì! Được tiểu lý tử, truyền Tống thái y xuất cung với Diệp đại nhân đây! Nghe theo sự sắp xếp của Nhan tiểu thư! À báo với bên ngoài Nhan tiểu thư cảm thấy trong người không ổn nên cầu xin trẵm cho ngự y ghé sang bắt mạch cho mình"
"nô tài tuân chỉ!"
<Dr.MeoHoang>