Chương 63:
"nàng muốn đi đâu!" – nghe giọng nói phát lên khiến Nhan Diệp Doanh cả kinh. Có chết đi sống lại nàng cũng không bao giờ quên được giọng nói này Lãnh Kỳ Song.
"Thái tử...à không bây giờ không nên gọi ngươi như vậy nữa! tại sao lại bắt ta đến đây?" – Nhan Diệp Doanh đứng lên đối mặt Lãnh Kỳ Song.
"Doanh nhi nàng hoảng sợ sao? ta xin lỗi đã làm nàng sợ! nàng có thích nơi này không? ta đặc biệt dành cho nàng đó, mọi thứ đây đều là ta tẩng mẫn chọn cho nàng nàng có vui không?" – Lãnh Kỳ Song không quan tâm đến thái độ phòng ngự của Nhan Diệp Doanh cười nói vui vẻ nhìn xung quanh.
"Chủ nhân, nương nương không chịu cho a Kiều hầu hạ!" – A Kiều uất ức nói, nàng ta sợ bị la rầy.
"không sao a Kiều, nàng ấy ngạc nhiên quá độ thôi! ngươi lui ra ngoài đi!" – Lãnh Kỳ Song cười nhạt nói.
"không a Kiều ở lại với ta!" – Nhan Diệp Doanh hốt hoảng khi Lãnh Kỳ Song kêu a Kiều ra ngoài như vậy chỉ còn mình nàng và y trong phòng thật sự vô cùng bất tiện.
"nàng không phải lo lắng chỉ sao ngày mai thôi sau khi thiên hạ là của ta, nàng cũng là của ta cho nên hôm nay ta không gấp gáp hahaha chỉ nghĩ đến thôi ta đã rất phất khích! Doanh nhi nàng sẽ thành hoàng hậu của ta, nàng có thấy vui không?" – Lãnh Kỳ Song cười nói.
"lãnh Kỳ Song ngươi điên rồi, bổn Vương phi đã được gả cho lãnh Kỳ Lạc, ngươi chớ có những suy nghĩ điên khùng như vậy!"
"khi thiên hạ này của ta thì sẽ theo luật của ta! Ta muốn nàng làm hoàng hậu thì nàng sẽ làm hoàng hậu! nàng đừng hồng chạy thoát khỏi ta!"
"ngươi điên rồi, thả ta ra ngươi nghĩ ngươi nhốt ta như vậy là ta sẽ ưng thuận hay sao?"
"nàng nói gì vậy! ta không bao giờ đối xử với nàng như vậy, ta yêu nàng còn không hết làm sao lại đối xử với nàng như vậy cơ chứ! Ta chỉ để nàng tạm đây thôi!" – Lãnh Kỳ Song vừa nói vừa tiếng lại gần Nhan Diệp Doanh, ánh mắt y nhìn nàng sâu thẫm khiến Nhan Diệp Doanh rùn mình vì sợ hãi và ghê tởm.
"Lãnh Kỳ Song ta cho ngươi biết ta rất căm hận ngươi, ghét ngươi nên ngươi đừng hồng ta chấp nhận!"
"nàng yên tâm chỉ cần ngày mai nàng sẽ phải chấp nhận nguyện bên cạnh ta mãi mãi!" – lãnh Kỳ Song cười lớn như không quan tâm những gì Nhan Diệp Doanh nói.
"không bao giờ ngươi yên tâm chuyện đó sẽ không bao giờ!"
"Doanh nhi nàng đừng chọc ta, nàng có biết ta yêu nàng như thế nào không? nàng có biết ta luôn nghĩ đến nàng hay không? Nàng có biết hiện tại ta muốn ôm nàng vào lòng nhiều biết bao nhiêu không?" – Lãnh Kỳ Song vừa nói vừa tiến lại gần Nhan Diệp Doanh, nàng ta bị ép lui lại sau đụng phải giường mất thăng bằng ngã lên đó.
"mùi thơm này thật sự khiến ta lưu luyến không rời!" – Lãnh Kỳ Lạc đến gần hít hà bên tai nàng.
"nếu ngươi còn làm thêm chuyện gì nữa ta sẽ chết trước mặt cho ngươi xem!" – Nhan Diệp Doanh lấy cây trâm cài tóc trên đầu kề lên cổ nói.
"Doanh nhi nàng không nên hư như vậy! trầy làn da trắng mịn đó thì không được đâu!" – Lãnh Kỳ Song có chút ngoài ý đứng lên cả kinh nhìn chiếc trâm trên cổ nàng thấp giọng nói.
"Ngươi lập tức đi ra ngoài nếu không ta sẽ một nhát chết ngây đây cho ngươi xem!" – Nhan Diệp Doanh biết sự uy hiếp này đối với hắn có tác dụng nên muốn thừa thắng xông lên.
<bình!> - nhanh như chơp Lãnh Kỳ Song dùng chiêu nhẹ hất tung cây trâm cài tóc ra khiến Nhan Diệp Doanh trở tay không kịp, do trâm nhọn làm trầy một vết trên cổ nàng khiến máu ứa ra.
"ta đã nói nàng không nên hành động sốc nổi! nàng nên biết dù nàng có làm thể nào nàng cũng sẽ gả cho ta vào ngày mai! Và cho dù thế nào Lãnh Kỳ Lạc cũng sẽ chết! và nếu ta chưa cho phép nàng sẽ không thể chết được! a Kiều vào chăm sóc cho nương nương tắm rửa cho nương nương thay sẵn y phục xong chuyện quan trọng sẽ tiến hành bái đường!" – Lãnh Kỳ Song lớn tiếng nói rồi hậm hực xoay người rời đi. a Kiều nhanh chân tiến vào trong.
"nương nương người có sao không nương nương?" – a Kiều nhìn tấy Nhan Diệp Doanh ngồi bất động trên giương, ánh mắt vô cùng hoảng loạn trên cổ vết thương máu rỉ ra hoảng sợ nói. – "nương nương người không nên làm trái ý chủ nhân! Chủ nhân rất yêu người nhưng người lại làm chủ nhân tức giận như vậy thật không nên!"
"a kiều ta sợ lắm a Kiều huhuhuhu!" – Nhan Diệp Doanh như vỡ òa khóc ngất như một đứa trẻ, khi Lãnh Kỳ Song nói sẽ khiến Lãnh Kỳ Lạc chết tim nàng như vỡ vụn ra, hiện tại nàng vô cùng nhớ y, vô cùng nhớ Phong nhi mủm mỉm ngoan ngoãn của mình. mới một khắc trước thôi nàng còn sống vui vẻ cười đùa bên đứa con trai nhỏ giờ này lại ở một nơi nàng hoàn toàn không biết đây là đâu, gặp phải chuyện như vậy khiến nàng quả thật sợ hãi.
" nương nương đừng sợ, chủ nhân rất yêu người chỉ cần người ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân a kiều tin chủ nhân sẽ luôn dịu dàng với người!" – a Kiều vừa lấy đồ băng bó vết thương cho Nhan Diệp Doanh vừa thấp giọng nói.
"a Kiều làm ơn hãy thả ta ra ngoài!"
"nương nương người phải ngoan ngoãn nếu không a Kiều cũng không giúp được người! nương nương người nhìn xem bộ y phục này thế nào!" – a Kiều đứng thoát dậy kéo một xào đồ ra trước mặt Nhan Diệp Doanh cười nói, hiện ra trước mặt nàng là bộ hỷ phục vô cùng lộng lẫy. nếu như một thiếu nữ đến tuổi lấy chồng được bộ hỷ phụ như vậy sẽ hạnh phúc đến ngất mất.nhưng hiện tại Nhan Diệp Doanh chỉ cảm thấy kinh hãi, vô cùng kinh hãi trong lòng – "này là chủ nhân đặt biệt chuẩn bị cho nương nương, nương nương thấy đẹp không? người mau chóng tắm rửa thay hỷ phục nếu không chủ nhân sẽ lại nổi cáu lên mất!"
"không ta không thể điên chung với hắn được! thả ta ra ta muốn về với phu quân của ta!" – Nhan Diệp Doanh bừng tỉnh chạy nhàu ra cửa. nhưng nàng không ngờ chưa đi được bao nhiêu bước đã bị đánh cho ngất xỉu.
Khi tỉnh lại Nhan Diệp Doanh vẫn nhìn thấy khung cảnh căn phòng trước khi nàng ngất xỉu, vai nàng có chút đau nhưt nhìn xuống cơ thể người nàng đã bận hỷ phục đỏ rực rõ đến chói mắt.
"Nương nương người đã tỉnh rồi! người ngoan một chút thì đâu có bị đau như vậy! người đến đây để a Kiều làm tóc cho người!" – a Kiều thấy nàng động đậy nhìn thấy nagf đã tỉnh liền nói.
Nhan Diệp Doanh biết mình cố gắng cũng không thể làm được gì chỉ phí sức và thời gian. Hiện tại bị nhốt trong này nàng hoàn toàn không biết được bây giờ là ngày hay đêm, nàng đã bị bắt vào đây bao lâu rồi cũng không biết. vọn vẹn người nàng có thể tiếp xúc chỉ có A Kiều không có bất kỳ một người nào khác.
"a Kiều ta tự nhiên thấy đói bụng quá!" – Nhan Diệp Doanh thấp giọng nói, muốn đánh lạc hướng nàng ta đi để có thể trốn ra ngoài.
"nương nương cũng nên ăn đã hơn 1 ngày người không có ăn gì rồi!" – a Kiều gật gù nói.
"ta đã bị bắt vào đây hơn một ngày rồi sao?" – Nhan Diệp Doanh hốt hoảng nói.
"đúng vậy!" – a Kiều hồn nhiên trã lời sau đó nàng ta đi ra bên ngoài Nhan Diệp Doanh tính đợi nàng ười đi thì sẽ lén đi ra ngoài nhưng không ngờ ngay phía bên ngoài cửa lại có người canh gác nên nàng không có bất kỳ cơ hội nào.
"mời nương nương dùng! Trong thời gian đó nô tỳ sẽ làm tóc cho nương nương. Mọi thứ cho lễ bái đường đã được chuẩn bị chu đao nương nương đừng lo lắng!" – a Kiều nói rồi đặt chén tổ yến trước mặt Diệp Doanh rồi tiến hành chải tóc cho cô. Nhan Diệp Doanh làm gì có bụng dạ nào mà ăn nhưng nàng biết nếu không ăn chắc chắn sẽ không có sức lực chóng đỡ, nếu có cơ hội bỏ trốn ít nhất cũng cần sức lực để mà chạy cho nên nhanh chóng ăn.
"nương nương như vậy chắc chắn chủ nhân sẽ hài lòng!" – a Kiều nói
"chủ nhân ngươi đâu?"
"chủ nhân rời đây đi làm công việc quan trọng rồi, người nói sẽ cho nương nương thành hoàng hậu!" – a Kiều cười tít mắt nói. Nhan Diệp Doanh nghe mà cả kinh, nếu thật sự như vậy hiện tại Lãnh Kỳ Song đang khởi nghĩa tạo phản, lòng Nhan Diệp Doanh như lửa đốt nàng không lo lắng cho hoàng đế cũng không lo lắng vận mệnh của đất nước cái nàng lo lắng chính là tính mạng của Lãnh Kỳ Lạc.
...
"a Kiều chủ nhân bảo ngươi mang nương nương ra bên ngoài!" – Nhan Diệp Doanh ngồi trên giường suy nghĩ cách thức lừa a Kiều rồi người canh gác bên ngoài để đi thám thính một vòng nơi này để trốn chạy thì ngoài cửa vang lên tiếng nói phá tan bầu không khí yên ắng bên trong.
"ôi chủ nhân đến rồi, đến giờ bái đường rồi nương nương mời người nhanh lên một chút!" – nghe điều đó lòng Nhan Diệp Doanh rớt xuống vực thẵm, nếu Lãnh kỳ Song đã quay trở lại vậy việc khởi binh đã xong vậy kết quả như thế nào, lòng nàng vô cùng hoang mang. A Kiều lấy khăn đỏ phủ qua đầu Nhan Diệp Doanh đưa nàng ra bên ngoài vào một căn phòng khác, nhìn qua khăn phủ đầu có thể thấy được phái trước là bàn thờ được chẩn bị đầy đủ nến đỏ cháy bập bùng sáng cả căn phòng.
"Lãnh Kỳ Song ta đã gả cho Kỳ Lạc ngươi đừng điên nữa!" – Nhan diệp Doanh dùng tay tháo khăn phủ đầu xuống nhìn Lãnh Kỳ Song quát. Trước mặt nàng là một lãnh Kỳ Song lạ lùng gương mặt mới một ngày không gặp trở nên hốc hác đến đáng kinh ngạt, tuy người đang vận đồ đỏ nhưng nhìn qua vẫn nhận ra vẽ vô cùng tiều tụy của y.
"nàng nôn nóng đến như vậy sao được chúng ta bái đường thật nhanh còn vào động phòng!" – lãnh Kỳ Song cười nhạt ánh mắt vô hồn nhìn Nhan Diệp Doanh nói.
Nhan Diệp Doanh vùng lên toang bỏ chạy
"bắt nương nương lại! tiến hành bái đường!" – Lãnh Kỳ Song lớn tiếng nói xuất hiện 2 bà tử lớn người kiềm chết Nhan Diệp Doanh lại nhanh chóng ép nàng đến đứng bên cạnh lãnh Kỳ Song.
"Nhất bái thiên địa!" – lời vừa hô một lực mạnh ép đầu Nhan Diệp Doanh xuống – "Lãnh Kỳ Song ngươi nghĩ ngươi ép ta như vậy được hay sao?"
"nhị bái cao đường" – lại một lực mạnh khác ép nàng cúi đầu xuống – "Lãnh Kỳ Song ngươi điên đủ chưa hả?"
" phu thê giao bái!" – Nhan Diệp Doanh bị ép cúi đầu đến đau hết cả cổ, sức lực nàng dù thế nào cũng không thắng nổi 2 bà tử to lớn đó.
"đưa vào động phòng!" – "không buông ta ra buông ta ra" – Nhan Diệp Doanh bị lãnh Kỳ Song bế thốc lên trên vai hướng phòng đi vào.