“Tiểu thư tính giúp muội muội mình thế nào?” – Ký Lạc nhảy vào viện nhẹ như một cơn gió nhàn nhạt nói.
“Thất Hoàng tử!... Sao ngài đến đây!” – Diệp Doanh có chút giật mình, bình thường y sẽ đến vào đêm muộn ít người để ý đến, hiện tại trời lại đang sáng như vậy, quay đầu nhìn Diệp Dung ngoài cửa đã khuất bóng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ừ!” – Kỳ Lạc chỉ nhàn nhạt trã lời cho có, vẫn cái ngữ điệu lạnh lùng khó chịu.
“Ngài đã nguôi giận rồi à!” – Diệp Doanh nhoẽn miệng cười nhìn Kỳ Lạc đang ngang ngang tại thượng đứng trong sân viện.
Kỳ Lạc chỉ liếc mắt nhìn Nhan Diệp Doanh không nói lời nào, rồi xoay người đi vào trong viện. Thái độ cứ như không quan tâm nhưng gì nàng đang nói.
“Thất hoàng tử! Ngài lén nghe hết mọi chuyện!” – Diệp Doanh có chút phật ý nói.
“Không! Ta đến tìm tiểu thư tình cờ nghe được thôi! Không ngờ tiểu thư Nhan gia thật lạ, người thì ghét chạy ra xa dù bàn thân gần như hoàn toàn được chọn, người không có hy vọng lại muốn chạy vào!”
“Đông cung thâm thẩm đáng sợ nhường nào! À ngài đến tìm tiểu nữ có chuyện gì?” – Diệp Doanh chép miệng lắc đầu nói, rồi chuyển sang vấn đề khác, nàng không muốn nói nhiều về vấn đề này với Kỳ Lạc, y dù thế nào cũng là người xuất thân Hoàng Thất, đặc biệt còn là người rất giỏi che giấu tâm tư như vậy.
“Ta muốn đưa tiểu thư đến một nơi!” – Như không quan tâm đến câu hỏi của Diệp Doanh, Kỳ Lạc nói, nhìn bộ dạng cũng như nét mặt y quả thật Diệp Doanh không cách nào đoán ra được có chuyện gì!
“Tại sao không đường hoàn đi mà phải leo tường!” – Diệp Doanh nghe nói nhíu mày khó hiểu.
“Vì đường hoàn đi sẽ gây nên sự phiền phức không nhỏ cho tiểu thư!” – Nói đoạn Kỳ Lạc bước đến đặt tay lên eo của Diệp Doanh như lần trước ôm nàng sát lên người nhẹ nhàng nhấc một cái đã bay ra khỏi tường viện đi ra bên ngoài!
Hai người vắt vẽo ngồi trên mái của cổng thành, Kỳ Lạc im lặng nên Diệp Doanh cũng không tiện lên tiếng trước. gió hiu hiu mát hai mắt của Diệp Doanh cứ thế híp híp lại thật sự nàng rất muốn ngủ.
“Cứ ngủ một chút đi, khi nào đến lúc ta gọi tiểu thư dậy!” – Lãnh Kỳ Lạc bất ngờ lên tiếng, ánh mắt vẫn nhàn nhạt lạnh lùng dòm về phía xa.
Đang thiu thỉu ngủ vì hành động của Kỳ Lạc làm Diệp Doanh cứng cả người, nàng như mới được tẩm qua làn nước lạnh khiến thân thể trở nên vô cùng tỉnh táo, nhưng cũng bất động thanh sắc không dám nhúng nhít một chút nào, cứ thế hai người im lặng trầm ngâm.
“Cuối cùng cũng xuất hiện!” – Lãnh Kỳ Lạc chậm rãi thấp giọng nói. Ánh mắt của y dán lên bóng dáng chiếc xe ngựa bé bé đằng xa đang dần tiến đến phía cổng thành.
“Ai?” – Diệp Doanh được cơ hội ngồi thẳng lên cũng lạc giọng đôi chút hỏi.
“Thái tử!”
“Ta cần phải rình hắn làm gì!” – Thái độ giọng nói chứa đầy sự khó chịu của Diệp Doanh khi nghe người bên trong xe ngựa.
“Vì chuyện này liên quan đến tiểu thư!” – Nói đoạn Lãnh Kỳ Lạc ôm nhẹ thắt lưng Diệp Doanh phi theo chiếc xe ngựa vừa ra khỏi cổng thành chạy đi, khoảng cách không quá gần nhưng cũng không quá xa, trong lòng Diệp Doanh một bụng đầy nghi vấn nàng không hiểu vì sao chuyện của thái tử lại liên quan đến mình nhưng hiện tại trong hoàn cảnh đang bay trên trời thế này, tâm trí của Diệp Doanh chỉ có thể suy nghĩ làm thế nào để không bị té xuống mà thôi.
“Đi nhiều lần như vậy mà vẫn sợ!” – Lãnh Kỳ lạc lạnh lạnh cúi đầu nói khi nhận ra thân ảnh bên trong vòng tay có chút run rẫy.
“Đâu phải ai cũng quen với việc bay nhảy như chim như ngài!” – Diệp Doanh cố gắng kiềm giọng giữ bình tĩnh nói.
“Còn cãi được thì chứng tỏ vẫn chưa đến mức nào!” – Lãnh Kỳ Lạc khịt mũi nói, mắt vẫn nhìn phía trước.
Khoảng cách giữa hai người cùng xe ngựa không quá xa cũng không quá gần. Trên xe chắc chắn có ám vệ võ công cao cường nên chắc chắn nếu ở gần quá sẽ cảm nhận được, xa quá có thể sẽ không trở tay kịp nếu có việc gì đó bất ngờ.
Xe ngựa dừng lại ở bìa một cánh rừng cách thành tầm 10 dặm, Kỳ Lạc cùng Diệp Doanh đứng yên lặng trên một nhánh cây. Nhìn vẻ mặt chăm chú của y nàng cũng im lặng không dám cọ quậy gì thêm.
“Á” – Diệp Doanh có chút giật mình khi nhìn thây có một chiếc xe ngựa khác chạy đến, rồi người bên trong bước ra. Chuyện này làm nàng thật sự bất ngờ người đó chính là Nhan đại tướng quân cha của nàng. Diệp Doanh có chút cả kinh ngước nhìn Kỳ Lạc, y không hề có chút gì ngạc nhiên như việc đã biết chuyện này từ trước rồi, chã trách y nói chuyện này có liên quan đến nàng.
Nhan Diệp Doanh nhớ lại kiếp trước cũng không cách nào môi ra được chút bằng chứng nào về việc thái tử cùng Nhan gia có quan hệ, nàng nhớ Nhan đại tướng quân đứng về phía thái tử ủng hộ y lên ngôi nhưng là vì khi đó nàng đang là thái tử phi. Ông ủng hộ như vậy cũng rất đúng… Không đúng ở chỗ nào, có chỗ nào thật sự không đúng sao!
“Xa quá không nghe thấy cũng không nhìn rõ được họ nói cái gì!” – Diệp Doanh lên tiếng.
“Thái tử muôn Nhan tướng quân giúp đỡ y giữ quyền vị!” – Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng nói.