Tiểu Thư Yêu Tiền


Thiên Thiên chậm chạp mở mắt,ánh sáng bên ngoài khiến nàng cảm thấy hơi chói,lại vội nhắm mắt lại.Bên tai nghe một thanh âm trầm thấp đầy lo lắng,lại có vẻ mừng rỡ:“Thiên Nhi,nàng tỉnh rồi?”
Thiên Thiên một lần nữa từ từ mở mắt ra,trước mặt nàng là gương mặt tuấn mỹ của Phương Quân Di.Không biết nàng đã ngủ bao lâu?
Hắn trông thật gầy,gương mặt hốc hác hẳn đi,trong mắt có thể thấy rõ những tia máu vằn đỏ,hai chân mày nhíu chặt lo lắng.Thấy nàng mở mắt nhìn,gương mặt kia chợt nở một nụ cười vui sướng rạng rỡ.
Thiên Thiên hơi cử động,lúc này mới nhận ra hắn đang nắm chặt bàn tay trái của nàng.Bàn tay hắn ấm áp,lại có chút run rẩy kích động.
Hắn quả thật rất lo lắng cho nàng ! Thiên Thiên chợt cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp,nàng gượng nở một nụ cười nhẹ,khẽ gật đầu với hắn.
Phương Quân Di ôn nhu vuốt nhẹ vài sợi tóc vương trên mặt nàng,nhẹ nhàng nói:
“Thiên Nhi,xin lỗi.Ta đã khiến nàng chịu khổ…”
Lời nói chưa dứt,một bóng người đã vọt vào trước mắt nàng.Âu Dương Ngọc không chút khách khí đẩy Phương Quân Di sang một bên vui mừng nhìn nàng.
“Thiên Thiên,ngươi tỉnh rồi,dọa ta sợ chết khiếp.”
Thiên Thiên nhìn thấy nàng vô cùng kinh ngạc,khó nhọc mở miệng:
“Ngọc..Nhi…”
Âu Dương Ngọc nhanh chóng ngắt lời nàng:
“Người chưa khỏe,đừng nói nhiều.”
Nói xong nàng lui sang một bên,nhường lối ột thanh y nữ tử tiến lại gần.
Nữ tử kia mang một tấm mạng sa che mặt màu tím,chỉ để lộ đôi mắt đen láy sâu thẳm.Thanh y thiếu nữ tiến đến bên giường,nhẹ nhàng đưa tay bắt mạch cho Thiên Thiên.Nàng hơi nhíu mày,lát sau rút ra một hộp nhỏ màu vàng,từ bên trong lấy ra mấy mũi ngân châm bạc.Bàn tay khẽ phất,mấy mũi ngân châm kia đã chuẩn xác cắm trên các huyệt đạo của Thiên Thiên,không lệch một ly.
Phương Quân Di và Âu Dương Ngọc lo lắng nhìn nàng.Một hồi lâu sau,thanh y thiếu nữ chậm rãi thu lại toàn bộ ngân châm.Lúc này ngân châm đã chuyển sắc tím sẫm.Nàng cất ngân châm vào một cái hộp khác,nhẹ thở dài một tiếng.
“Nàng thế nào rồi?”
Phương Quân Di lo lắng hỏi,thanh y thiếu nữ chỉ liếc mắt nhìn hắn,nhàn nhạt trả lời.
“Tạm thời đã giữ được tính mạng.Nhưng chất độc này chưa thể tận trừ hết được,ngày ngày cần châm cứu,liên tục tám mươi mốt ngày.Cũng chưa thể đảm bảo sẽ hoàn toàn bình phục.Hơn nữa ở đây không có dược liệu ta cần.Ta muốn đưa nàng về Hồng Nhan cung.”
Thiên Thiên nghe thấy ba chữ “Hồng Nhan cung” mới biết,đây chính là cung chủ của Hồng Nhan cung,mệnh danh thiên hạ đệ nhất thần y.Chỉ có điều nghe nói cung chủ Hồng Nhan cung không tới tận nơi trị bệnh bao giờ,không hiểu vì sao nàng lại có mặt ở đây.
Hơn nữa,nàng bị trúng độc nặng thế sao.Hèn gì khiến Phương Quân Di lo lắng đến thế.Nàng hơi đưa mắt nhìn về phía hắn,cũng đúng lúc hắn đang nhìn nàng.Trong mắt hắn, nàng có thể nhận thấy sự đau lòng cùng tự trách chính bản thân mình.Còn có một tia do dự không đành lòng.
Thanh y thiếu nữ nhìn nàng trấn an:

“Thiên Thiên,đừng lo lắng.Trở về Hồng Nhan cung,ta sẽ có điều kiện chăm sóc muội tốt hơn.”
Nói xong nàng quay người rời đi,không quên kéo theo Âu Dương Ngọc đang đứng ngây người ở một bên.
Âu Dương Ngọc lầu bầu kêu ca:
“Muội còn chưa nói được gì nhiều với Thiên Thiên mà.”
Không nghe rõ thanh y thiếu nữ nói gì,chỉ thấy Âu Dương Ngọc bị nàng lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi điện.
Trong điện chỉ còn Phương Quân Di cùng Thiên Thiên hai người.
Phương Quân Di ngồi bên nàng,chỉ im lặng nhìn nàng.Thiên Thiên bị hắn nhìn phát ngượng,mở miệng nói khẽ,giọng nói khàn đặc.
“Ta…không sao.”
Nhìn nàng cố gắng trấn an bản thân mình,Phương Quân Di lại càng đau lòng.Hắn cúi người,nhìn thật sâu vào mắt Thiên Thiên cương quyết:
“Thiên Nhi,ta yêu nàng,ta chỉ cần một mình nàng.Hãy cho ta thời gian.Chờ ta xử lý xong mọi việc,ta sẽ đích thân tới Hồng Nhan cung đón nàng.”
Thiên Thiên hơi ngây người,đối diện ánh mắt của hắn,nàng không tự chủ được,khẽ gật đầu.
……………………..
“Trúc tỷ,Tuyết tỷ đâu rồi?”
Hồng Lăng Tiêu quay người,nhìn nàng nói
“Tuyết Nhi hẳn là đang tránh mặt ở một góc nào đó rồi.”
Âu Dương Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng
“Sao lại phải tránh mặt ai? Ở đây các tỷ là khách quý,kẻ nào dám vô lễ?”
Hồng Lăng Tiêu đưa mặt nhìn về hành lang phía tây.Âu Dương Ngọc kỳ quái nhìn theo.Chỉ thấy phía đó,một nam tử đang đi tới.Bạch y tung bay,gương mặt tuấn tú mang một vẻ ôn hòa,khóe miệng hơi mỉm cười,tay cầm chiết phiến.Tới gần hai nàng,bạch y nam tử hơi cúi đầu:
“Nam Cung Vân thỉnh an công chúa điện hạ. Công chúa thiên tuế.”
“Miễn lễ.Ngươi đi đâu thế?”
Nam Cung Vân hơi ngẩn người.Công chúa hỏi hắn thế này có chút không phải,thế nhưng hắn vẫn đành trả lời:
“Thần có chút chuyện muốn bẩm báo với hoàng thượng.”
Âu Dương Ngọc gật đầu.Nhìn bóng dáng Nam Cung Vân dời đi,nàng quay lại ngẩn người

“Nam Cung Vân?”
Hồng Lăng Tiêu gật đầu:
“Ân,chính là hắn.”
“Tuyết tỷ sao phải tránh mặt hắn?”
Hồng Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Nam Cung Vân phía xa,trầm giọng.
“Vì không muốn nhìn thấy kẻ đã khiến muội ấy thương tâm.”
Âu Dương Ngọc càng kinh ngạc:
“ Thương tâm ?”
Hồng Lăng Tiêu nhẹ nhàng gật đầu,ánh mắt lạnh lẽo:
“Nếu không phải vì Tuyết Nhi không muốn,ta đã xóa sổ Nam Cung gia từ nửa năm trước rồi.”
———————
“Nam Cung Vân khấu kiến hoàng thượng.Thần có chuyện gấp xin được bẩm báo.”
Phương Quân Di quay đầu,liếc mắt nhìn bạch y nam tử đang quỳ bên ngoài điện.Nam Cung Vân hiểu ý,cúi người rời đi trước.
Phương Quân Di mỉm cười nhìn Thiên Thiên,một tay cẩn thận nâng nàng ngồi dậy, tay kia cầm một chén thuốc,nhẹ nhàng thổi,đưa đến trước mặt nàng:
“Thiên Nhi,uống thuốc đi.”
Thiên Thiên yếu ớt tựa vào lồng ngực rộng lớn của hắn,đưa mắt nhìn chén thuốc đen đặc,không nhịn được rùng mình.Lão thiên ơi,hắn bắt nàng uống thứ thuốc này sao ? Muốn giết nàng ư? Thuốc đen thui,mùi xông lên đã khiến nàng phát sợ,khó uống muốn chết.Vẫn là y học hiện đại tốt hơn,uống thuốc viên còn đỡ hơn những thứ này.
Thiên Thiên vẻ mặt như sắp chết nhìn Phương Quân Di.
Phương Quân Di nhìn biểu tình của nàng,nhịn không được bật cười.Nàng thế nhưng lại sợ uống thuốc ? Thật giống một tiểu hài tử mà.Hắn ôn nhu trấn an nàng:
“Thiên Nhi,uống đi nào,không uống sao có thể khỏi bệnh chứ.Không quá khó uống đâu mà.”
‘Không quá khó uống’ ??? Tóm lại vẫn là khó uống đi!!! Thiên Thiên nhăn mặt,cắn chặt răng thà chết không chịu mở miệng,mặc cho nam nhân kia khuyên nhủ, dụ dỗ thế nào đi chăng nữa.
Phương Quân Di nhíu mày nhìn nàng,cuối cùng đưa chén thuốc lên miệng…
“Ngô…”

Thiên Thiên tròn mắt nhìn hắn.Hắn cư nhiên…mới rồi…mớm thuốc cho nàng…
Phương Quân Di mỉm cười nhìn nàng,ánh mắt lộ vẻ tinh quái:
“Không quá khó uống phải không?”
Thiên Thiên đỏ mặt cúi đầu.Xác thực…không quá khó uống…còn rất ngọt ngào…
Phương Quân Di đỡ nàng nằm xuống,nhẹ giọng dặn dò:
“Nàng nghỉ ngơi đi,lát nữa ta sẽ quay lại.”
…………………………….
Trong thư phòng,Nam Cung Vân đã chờ sẵn.
“Nói đi!!!”
Phương Quân Di ngồi xuống long ỷ lạnh lùng nói,tuyệt không còn vẻ ôn nhu dịu dàng khi nãy.
“Hoàng thượng anh minh,quả nhiên kẻ đứng sau là Đoan phi.”
Nam Cung Các có một tổ chức mật tại hoàng cung là Ảnh Các.Người đứng đầu trực tiếp của Ảnh Các chính là Nam Cung Dao-phụ thân của Nam Cung Vân.Ảnh Các hoạt động độc lập với Nam Cung Các,không hỏi đến chuyện ngoài giang hồ.Tất cả các hoạt động của đại nội mật thám đều do người của Ảnh Các thực hiện.Điều tra một chuyện,lại đã có manh mối,đối với Ảnh Các mà nói, là một việc không quá khó khăn.
“Nàng ta lấy ‘Xích Yết Phấn’ ở đâu ?” Xích Yết Phấn là một loại kỳ độc hiếm có của Nam Quốc,một vị tiểu thư khuê các như Liễu Như Nguyệt tất nhiên không thể dễ dàng có được.
“Hoàng thượng,cách đây không lâu Liễu Phong đã từng phụng lệnh sang Nam Quốc dâng lễ vật chúc mừng hoàng hậu Nam Quốc sinh thái tử.”
“Liễu Triết và Liễu Phong cũng nhúng tay vào chuyện này sao?”
Nam Cung Vân lắc đầu,khóe miệng nhếch lên quỷ dị:
“Liễu Triết và con trai không biết việc này,nhưng họ cũng không tránh khỏi liên lụy.Hoàng thượng,đây là cơ hội tốt để thu hồi quyền lực của Liễu gia.”
Phương Quân Di gật đầu.Lý do này cũng đủ khiến Liễu thượng thư phải từ quan về quê rồi.
“Truyền Liễu Triết ,Liễu Phong vào cung gặp trẫm.”
——————————-
“Thiên Thiên,ngươi thấy sao rồi?”
Thiên Thiên khẽ lắc đầu nhỏ giọng:
“Không chết đâu.”
Âu Dương Ngọc liếc mắt nhìn nàng:
“Đương nhiên không chết được.Có Lăng Trúc và Lăng Tuyết tỷ tỷ ở đây,ngươi làm sao mà chết được.”
Hồng Băng Tâm cười nhẹ không nói,chỉ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện.

Hồng Lăng Tiêu trầm mặc bắt mạch cho Thiên Thiên,hồi lâu mới cất tiếng:
“Ngày mai chúng ta khởi hành về Hồng Nhan cung được rồi.”
Thiên Thiên nhìn nàng cảm kích:
“Hai tỷ tốt với muội quá…”
Hồng Lăng Tiêu mỉm cười nhìn nàng:
“Ta vốn nghĩ,ngoài tỷ muội ta không còn ai khác.Không ngờ lại có thể gặp được hai muội.Đây có lẽ là duyên phận giữa chúng ta.Chúng ta coi hai muội như thân tỷ muội.Muội không cần khách sáo.”
Thiên Thiên nhìn nàng khẽ gật đầu.Có thể gặp nhau nơi đây,đúng là thiên ý.
Hồng Lăng Tiêu đứng dậy kéo Âu Dương Ngọc:
“Thôi nào,chúng ta ra ngoài.Thiên Thiên,muội không nên suy nghĩ nhiều,hảo hảo nghỉ ngơi đi.Trở về Hồng Nhan cung ước chừng mất ba ngày đường,sẽ khá mệt đấy.”
Thiên Thiên khẽ gật đầu,nhắm mắt từ từ thiếp đi.
Không rõ nàng đã thiếp đi bao lâu,khi tỉnh lại đã thấy Phương Quân Di lặng lẽ ngồi bên người.
“Nàng tỉnh rồi? Cảm thấy trong người thế nào? Có muốn ăn chút gì không?”
Thiên Thiên khẽ lắc đầu,ngẩn người nhìn hắn.Khi nàng tỉnh lại,luôn luôn là hắn ngồi bên cạnh,săn sóc,lo lắng cho nàng…Một cảm giác ấm áp dâng lên,
Thiên Thiên mỉm cười nhẹ nhàng:
“Cảm ơn ngươi,Quân Di.”
Phương Quân Di hơi ngạc nhiên.Lần đầu tiên nàng gọi thẳng tên hắn.Nàng gọi hắn là Quân Di,không phải Hoàng Di,cũng không phải hoàng thượng.Có phải…nàng đã chấp nhận hắn…
Phương Quân Di ôn nhu nhìn nàng mỉm cười:
“Không cần cám ơn ta.Bởi vì ta yêu nàng.”
Nhìn thẳng vào mắt nàng,hắn nhẹ giọng:
“Thiên Nhi,trả lời ta,nàng có chấp nhận ta không? Tất cả,con người cũng như thân phận của ta…”
Thiên Thiên ngây người.Hắn nói yêu nàng…đây là lần thứ hai.Vậy nàng đối với hắn???
Nàng đã muốn rời xa nơi này,rời xa hắn…nhưng dường như càng ngày lại càng lún sâu vào tình cảm này…
Không sai,nàng yêu hắn…Nhưng nàng có thể chấp nhận cả hậu cung của hắn sao ??? Thiên Thiên khẽ mím môi:
“Ta…chỉ có thể chấp nhận bản thân ngươi…”
Phương Quân Di lặng lẽ nhìn nàng.Câu trả lời của nàng,hắn cũng đã biết trước,cũng đã có quyết định của riêng mình.Dù nàng có chấp nhận hay không,hắn cũng sẽ không thay đổi ý định.
“Cho ta một thời gian…Thiên Nhi..Nhất định ta sẽ khiến nàng chấp nhận ta.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận