48.
Ngồi sau xe tôi, Khang vòng tay ôm cặp, thấp thỏm lo sợ hỏi:
"Thế lát là ông nói hay tôi nói cái vụ bà Thư bị cắt chức?"
Ngay khi nhận được tin từ Mi, chúng tôi lật đật chạy đi thăm bà Thư vào buổi chiều. Cuối năm rồi còn xảy ra chuyện xui rủi... Tôi tặc lưỡi khó chịu. Thêm nữa, nhiệt độ cũng chả khá khẩm hơn, vẫn nóng như lửa đốt. Lưng áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Nắng ở trước mặt thì nắng chang chang.
"Thật vẫn không hiểu nổi..."
Tôi định nói gì đó mà là thôi. Chỉ có thể dồn hết tức giận vào tay lái. Ráng phóng thật nhanh về phía trước. Bấy giờ, Khang đánh trống lảng:
"Không biết Mi đến chưa nhỉ..."
"Giờ này ông chỉ nghĩ đến Mi thôi hả?" Tôi khó chịu càu nhàu.
"Thì tôi chỉ tự hỏi thôi mà..." Nó lấp liếm đáp.
Sau đó, không còn sau đó nữa, vì cả hai chúng tôi đều im lặng suốt quãng đường còn lại. Kể cả cho đến khi gửi xe vào bệnh viện, tuyệt đối chẳng đứa nào nói với đứa nào câu gì. Lủi thủi, bọn tôi bước vào khuôn viên bệnh viện. May là tôi vẫn còn nhớ mang máng cái hôm đi với chị hai tới đây.... Cứ như vậy, dưới cái nắng trời nực nội, tôi và Khang đi thẳng băng qua sân, tới được khu phòng bệnh như đã hẹn với Mi. Lúc đó, đúng như mình nghĩ, Mi đã đứng chờ sẵn. Khuôn mặt cô nàng mừng rỡ ngay khi thấy bọn tôi. Ở trước mắt, Mi nhón chân, vẫy vẫy tay.
"Ở đây nè."
Hai đứa tôi nhanh chóng bước vội đến, rồi tự dưng ngắt quãng, cả ba nhìn nhau trừng trừng. Cuối cùng, sau vài giây, Mi lên tiếng:
"Nè, sao không mang gì hết vậy? Tớ đã bảo là nhớ ghé chỗ nào đó mua cái gì vào thăm Thư mà..."
Y chết, quên mẹ nó mất. Tôi giả đò gỡ rối: "Tại tụi tui không biết mua gì hết."
Có thế, Khang liền tát nước theo:
"Đúng vậy." Cái thằng chỉ giỏi làm bộ làm tịch. "Mi nghĩ chúng mình nên mua gì? Tui thấy ở ngoài cổng người ta có bán trái cây ấy."
Úi giời ơi, mắc lắm, tôi nhăn mặt nghĩ. Bà mẹ, mua ở đây chi bằng mua ngay kế bên nhà cô Hồng cho rồi không!
Tuy nhiên, Mi thấp giọng hờ hững, đồng ý đại, "Trái cây cũng được. Ông đi mua đi, Phương."
Thôi vậy, tôi đành bấm bụng đi mua bừa. Nghĩ trong đầu là vậy, chân chạy nhanh. Dù sao thì bà Thư không thích trái cây... Bất chợt, trong lúc chạy thật nhanh như ma đuổi, đi lẹ tránh nóng, tôi tự nhiên nhận ra mình từ khi nào đã nhớ hết sở thích của bà Thư. Trời, phải chi bây giờ có chỗ nào bán trà sữa nhỉ? Bả thích nhất là uống trà sữa thập cẩm với đủ mọi loại thạch. Còn nữa, cái miệng háu ăn đấy rất hảo ngọt. Nhưng mà hình như vào viện là không được uống trà sữa nhỉ? Hay ăn kem? Tôi đắn đo suy nghĩ. Hiện tại, bà Thư đang gặp vấn đề rất tồi tệ, mà sắp tới chúng tôi phải báo cho bả một thứ còn tồi tệ hơn nữa,... Đáng lý ra không nên làm bả buồn lòng hen. Vậy nên, mua trà sữa là tốt nhất, nhở? Nhưng, chết mẹ! Lỡ bác sĩ không cho thì... Tôi suy nghĩ lòng vòng tới điên cả đầu. Rốt cuộc chân vẫn dừng ở xe bán trái cây trước cổng bệnh viện. Đành mua hộp dâu tây với mấy quả bơ. Bán mắc cứa cổ. Tôi xụ mặt, rủa trong lòng lúc nhận cái bịch từ tay người bán. Bao nhiêu đây thôi mà tới tận... chả biết có ngon lành gì không nữa. Đoạn, tôi lại định hớt hải chạy một mạch về lại chỗ hẹn thì có một dáng người đi ngang qua rất quen làm giật cả mình. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cũ kỹ đã phai màu, tay lại cầm một túi có hai lốc sữa tươi. Tôi nhận ra ngay đó là Phúc. Có vẻ, anh cũng đến đây thăm bà Thư, nhỉ? Chốc lát, khi mình còn đang phân vân có nên lại chủ động chào hỏi thì Phúc cũng đã nhận ra tôi. Khi ấy, anh đột nhiên đứng dừng lại trên sân, như đợi tôi bước đến để cùng đi.
"Em tới thăm Thư đúng không?" Phúc hỏi.
"Đúng rồi anh." Tôi liền trả lời. Cả hai bước song song với nhau. "Anh nghe cái vụ đó chưa? Trên tivi buổi sáng đã lên tin tức,... Em nghe mà thấy sợ. Rùng hết cả người."
Đổi ngược lại, Phúc không nói gì cả. Nhưng tôi đã không thể ngừng cơn thèm nói được nữa, nghĩ gì liền huỵch toẹt cả ra:
"Cái trường đó làm ăn đúng là tắc trách thật anh nhỉ? Sao lại để học sinh vui chơi quá trớn... Tới nỗi tụi nó mang thuốc phiện, rượu bia vào mà không ai quản lý! Rồi xảy ra những chuyện thế này! Bây giờ lại xin lỗi. Người bị hại thì cũng đã bị hại rồi. Còn lỗi gì đâu mà xin."
Tôi cứ đi vừa nói, mặc cho Phúc bỗng dưng đứng lại. Rồi, sau hồi im lặng trầm mặc đó, anh ta lên tiếng:
"Có phải em đang tìm hiểu lại vụ án năm xưa của Vân không?"
Đột nhiên nghe Phúc hỏi tôi liền giật bắn cả mình. Sao anh ta lại đoán ra được? Cứ thế, sững sờ quá chân tôi đứng khựng lại. Miệng lưỡi cứng ngắc, không nói nổi lên lời.
"Thế điều tra có ra kết quả chưa? Có biết ai là hung thủ chưa?"
Phúc hỏi mà như mỉa. Nhưng dù gì tôi cũng không trả lời được. Chỉ có thể ấp a ấp úng, tay chân luống cuống và lắc đầu.
"Hay để anh đố mày một câu nhỉ."
Tôi bần thần lắng nghe chất giọng của Phúc cứ chậm rãi vang lên. Bấy giờ, anh ta đứng giữa sân trời nắng, giống như không biết nóng là gì.
"Hồi bé đã được học, thế mày có nhớ vật chất trên đời có bao nhiêu trạng thái không?"
"Em có..." Tôi ngập ngừng đáp. "Rắn, lỏng, khí..."
"Thế lửa là trạng thái gì?"
Không biết, tôi sững người mà nghĩ vậy đó. Là thể gì nhỉ? Rốt cuộc bèn trả lời đại: "Thể khí..."
"Sai." Phúc nhếch mép. "Là thể plasma ion hoá."
Ơ? Ở đâu ra chứ?
Không đợi tôi lên tiếng thắc mắc, anh ta đã liền giải thích:
"Thật ra, trạng thái tồn tại của vật chất trên thế giới là có tới bốn trạng thái: rắn, lỏng, khí và plasma. Và lửa, khi biết không thuộc cả ba thể rắn, lỏng, khí thì tất nhiên là thuộc vào thể còn lại. Cái vấn đề ở đây là mày không biết đến sự tồn tại của trạng thái thứ tư nên xảy ra suy luận sai lầm. Giống như khi điều tra vụ án mà cứ nghĩ chỉ có tồn tại mỗi ba vai trò nạn nhân, hung thủ, nhân chứng thì sẽ không bao giờ ra được kết quả chính xác."
Thì ra là vậy! Tôi ồ lên kinh ngạc. Hoá ra là... Phúc vừa vẽ cho mình một con đường mới... Không! Là cả một bức tranh khác! Anh vừa đổi mới cho tôi một góc nhìn mà từ trước đến nay mình chưa bao giờ biết tới! Bây giờ, tôi nhận ra bản thân đã mắc sai lầm ở chỗ nào. Không thể suy nghĩ theo cái lối cổ hủ đó nữa!
"Vậy ý anh nói là..."
"Sai."
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc cất lên, cắt ngang qua lời. Trong phút chốc ngắn ngủi ấy, tôi liền nhận ra đó là ai ngay lập tức.
"Vật chất có tới sáu trạng thái, còn ngưng tụ bose-einstein và ngưng tụ fermionic."
Cùng một lúc tôi với Phúc quay đầu, không biết từ bao giờ, chị Hà đã xuất hiện, đứng ngay đằng sau lưng mình. Giây phút ấy, tôi vô cùng chột dạ. Hơn nữa là sợ hãi, vì đã bị chị nghe lén hết tất cả.
"Chị hai, tụi em chỉ là đang bàn về một bộ truyện tranh thám tử..." Tôi nhút nhát chống chế.
Tuy vậy, không biết vì sao, Hà lại chẳng chú ý tới những gì Phúc đã bảo với tôi, mà chỉ lẳng lặng nói:
"Đi nhanh đi. Đã nắng rồi còn đứng cà rỡn." Chị lần lượt liếc nhìn cả hai chúng tôi. "Mi đang đợi mày đó."
Tới đây, mồ hôi của tôi đã túa ra ướt đẫm lưng áo. Không chỉ tại nóng mà còn là thấp thỏm lo sợ. Ngay lập tức, liền kiếm cớ bỏ chạy đi.
"Vậy em đi trước." Tôi ráng nặng ra một nụ cười gượng gạo, sau đó quay lưng chạy mất dép.
Bấy giờ, chỉ còn chị hai với anh Phúc đứng lại ở phía sau. Trời, tôi hiện tại cũng chỉ hình dung ra cảnh tượng đó. Phải chi... Chỉ cần thêm một chút nữa... Tôi muốn nghe tiếp những lời mà anh ta nói. Chắc chắn Phúc và còn biết được nhiều hơn về chuyện của Vân và chị Hà. Làm sao đây? Tôi muốn anh ta nói cho mình biết! Không thể để Hà phát giác ra được. Tạm thời là vậy. Tôi phải tìm cách để biết thêm mới được. Những lời Phúc vừa nói đó... Tôi hiểu rồi! Đích thị là còn có vai trò khác ở trong vụ án! Và Hà chính là dạng thứ tư đã dính líu vào!
Không phải hung thủ, cũng không phải nạn nhân, càng không phải nhân chứng... Tôi chóng mặt suy nghĩ, vậy là cái gì chứ?
Vừa định mở cửa bước vào, chúng tôi đã nghe thấy giọng nói của Thư lớn tiếng vang lên. Bấy giờ, chị Thư đang nằm trên chiếc giường trắng, ở bên cạnh là một người phụ nữ trông rất hiền lành. Tuy nhiên, thái độ của Thư vô cùng gay gắt, miệng cứ liên tục mắng chửi:
"Dẹp đi! Tôi không ăn đâu!"
Cả hai người họ không hề nhận ra tôi, Phương và Khang đã bước vào phòng. Người phụ nữ vẫn nhỏ nhẹ dỗ dành chị: "Thôi, ráng ăn một chút cháo đi con..."
"Chị Thư, tụi em đến rồi...." Đoạn tôi lên tiếng, cũng có ý cắt ngang bầu không khí cho đỡ căng thẳng. Con? Có lẽ đây là mẹ của Thư...
Xoảng!
"Đã nói là không ăn mà!"
Tiếng đổ vỡ vì bát cà mên vì bị hất xuống một cách mạnh bạo cắt đoạn mọi thứ. Cứ thế, cả ba chúng tôi đứng sững lại. Cháo trắng với thịt băm văng tứ tung dưới sàn. Mà lúc này, ánh mắt Thư vô cùng dữ tợn. Rồi chị liếc nhìn cả bọn, trong khi chỉ mình Phương dám cất tiếng:
"Nè! Không ăn đừng có hất đổ vậy chứ!"
Ngay lập tức, cậu ta tiến tới rồi quỳ một chân trước chỗ phần cháo đã bị đổ tung tóe dưới sàn. Cùng lúc đó, tôi lật đật lấy khăn giấy ra từ túi xách. Ngược lại, mẹ của Thư cũng cúi xuống, xua tay, thấp giọng nói:
"Để đấy dì dọn cho."
"Dì để con." Phương đáp, rồi cầm lấy tờ khăn giấy từ tay tôi. "Bà này. Phí cả đồ ăn."
Tuy nhiên, Thư chả ngại mấy lời rầy rà của cậu ta. Thậm chí, khuôn mặt còn nhăn lại, vô cùng khó chịu nhìn xuống Phương và mẹ đang lúi húi dọn đống hổ lốn mà mình gây ra. Thư nhếch mép, liền nói như đay nghiến:
"Mày thì biết cái gì chứ?" Rồi chị ta nhìn lên tôi với Khang. "Chúng mày tới đây làm gì?"
"Thì tới để thăm chị đó." Lau sạch xong, cậu ta liền đứng dậy. "Vừa vô đã thấy bà trút giận lên mợ Lan. Sao?" Rồi Phương hất đầu về phía chị. "Ỷ bệnh là càng quá quắt hả?"
"Thằng ranh này."
Thư tức giận chửi rủa. Đoạn chị nhìn sang mẹ mình bằng một ánh mắt ghét bỏ, "Kệ mẹ bả." rồi nằm xuống giường, vùi đầu vào đống mền gối. Tới đây, tôi không chịu nổi, tay đỡ mợ Lan đứng dậy, miệng cũng lên tiếng:
"Nè, chị đừng nói mẹ mình như vậy chứ."
Đột nhiên Thư ngồi bật dậy. Cứ thế, chị hét toáng lên: "Bả không phải mẹ tao!"
Tôi bất ngờ tới mức không thể nhúc nhích. Tay chân vụng về, cứ thế trơ ra. Bấy giờ, dường như Thư vừa kịp nhận ra mình đã quá đáng. Bởi lẽ, lúc đối diện, tôi thấy sự ngập ngừng trên khuôn mặt chị. Cuối cùng, chị lại nằm xuống giường phụng phịu nói:
"Ra ngoài hết đi. Tao muốn nghỉ ngơi." Tay chị gối lên đầu.
"Thôi, em xin lỗi..." Tôi đành an ủi chị. Chân bất giác tiến lên một bước. "Tụi em có mang trái cây tới. Chị ăn một chút trái cây cũng được mà..."
"Không."
Trái khoáy thay, Thư gay gắt từ chối, "Ra ngoài đi. Cả mợ nữa." Chị thẳng thừng đuổi cả mợ Lan.
Cứ thế, tất cả mọi người đều rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Không biết làm thế nào cho đúng. Chính bản thân tôi cũng khá chần chừ, hai tay giơ lên giữa không trung, đều cảm thấy lạc lõng. Tuy nhiên, tự dưng lúc Thư nhỏ giọng nói, "Đi hết đi mà." thì lại không nỡ tiếp tục ép buộc chị. Đành vậy, tôi với Khang đã xoay gót bỏ đi. Ở phía sau, hình như Phương với mợ Lan cũng ngậm ngùi, toan quay lưng lại.
"Chờ đã." Bất chợt, Thư lên tiếng. "Thằng Phương ở lại."
"Ơ? Sao lại là tôi?"
Phương tuy ngạc nhiên nhưng chân lại vô tư bước đến bên Thư. Cũng đặt cả bịch trái cây trong tay xuống bàn đặt đầu giường. Rồi cậu ta ngồi xuống, miệng thản nhiên đùa giỡn một câu:
"Bà lùn này khó chiều thật đấy."
"Mày im miệng." Thư quay sang nạt một tiếng. Đoạn, chị và tôi, lần nữa nhìn thẳng vào nhau. Rồi, chị dịu dàng cất tiếng, tay cũng phất nhẹ một cái, "Được rồi. Ra ngoài đi."
Sự dịu dàng bất ngờ đó của Thư khiến cho lòng tôi mềm ra. Cứ thế, ngoài Phương, tất cả mọi người đều rời khỏi phòng. Là người đi cuối, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhưng vẫn không ngừng lo lắng cho chị Thư. Lúc này, mợ Lan mới kéo tôi và Khang ngồi xuống băng ghế chờ ở hành lang. Rồi giọng mợ buồn bã nói:
"Con bé hơi khó chịu một chút. Con đừng để ý."
"Dạ không sao ạ." Mợ thật khách sáo quá, tôi thầm nghĩ.
"Thế cô là dì của chị Thư ạ?" Ở bên cạnh Khang chủ động hỏi ngay.
Đáp lại, mợ Lan nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải." Tiếp theo đó, tôi lắng nghe giọng nói dường như chứa đầy luyến tiếc của mợ, "Cô là... mẹ kế của Thư."
Mẹ kế? Hóa ra Thư có một người mẹ kế. Tới đây, Khang nín bặt. Trông cái mặt cậu ta lúng túng vô cùng, chắc chẳng còn biết nói gì nữa, chỉ dám lí nhí: "Cháu xin lỗi..."
"Không sao." Ngược lại, mợ Lan hiền từ đáp. "Dù sao thì... các con cũng thấy rồi đấy. Thư nó không xem cô là mẹ."
Cứ thế, như đã không thể kìm nén được nữa, mợ bèn trút hết những nỗi u sầu ra: "Nên mới gọi lái thành mợ Lan."
Thương quá. Suýt chút nữa thì tôi bật khóc. Hóa ra hoàn cảnh của chị Thư đáng thương như vậy... Thế mà lúc nào trong chị cũng rất mạnh mẽ và bất cần. Giống như sự bất hạnh này đối với chị là không ghi nhớ một chút nào. Thậm chí, nếu chỉ nhìn từ vẻ ngoài thì không thể biết được. Cũng giống như tình huống bây giờ, lúc hầu như cả thế giới đều quay lưng lại với mình.
Bấy giờ, chẳng còn ai nói điều gì nữa. Cả ba chúng tôi im lặng ngồi trên băng ghế hành lang ở bệnh viện trắng vô sắc. Và rồi, tôi quay sang Khang, gợi ý nhờ vả cậu ta:
"Khang đi mua giúp Mi một cốc trà chanh được không. Tự nhiên Mi khát quá."
Không ngoài dự đoán, Khang ngay lập tức gật đầu. Sau đó, cậu ta liền chạy đi ngay. Ắt hẳn Khang cảm thấy vô cùng khó xử, chỉ đợi tìm một cái cớ rồi rời đi. Lúc cái bóng của cậu bạn đã xa khuất, tôi bèn cẩn thận hỏi thăm mợ Lan:
"Vậy... mẹ của chị Thư đã mất rồi sao ạ?"
"Phải. Mẹ của con bé mất vào năm nó sáu tuổi." Mợ buồn rầu gật đầu.
"Là từ đó cô trở thành mẹ kế của chị ấy sao?"
"Không phải." Đoạn mợ lắc đầu. Rồi cặp mắt u buồn đấy nhìn thẳng vào tôi, còn rưng rưng những giọt lệ mong manh, trắng xóa. "Cô bắt đầu làm mẹ Thư từ lúc con bé mười hai tuổi."
Sao lại vậy? Tôi ngạc nhiên lắm. Cùng lúc đó, bị mợ bỗng đột ngột nắm chặt lấy tay. Toàn thân tôi cứ thế cứng đờ, không thể không nhìn vào mắt đối phương.
"Con biết không, cô với ba của Thư đều là người đã từng qua một lần đò. Năm đó, cô cũng vừa mới ly hôn với chồng cũ, liền được mai mối gặp ba của Thư." Mợ chậm rãi kể mình nghe. "Sau đấy, khi chú cưới cô về làm vợ, cũng là lần đầu cô gặp Thư."
Tôi lặng cả người, chưa bao giờ đầu óc trống rỗng như hiện tại. Chỉ có thể cúi thấp đầu xuống và duy nhất những gì tôi nghe được là nỗi lòng đau xót của mợ Lan.
"Con bé đã không thích cô từ lúc đó. Tất nhiên, cô cũng hiểu rằng nỗi đau mất mẹ đã khiến Thư khó mở lòng mà chấp nhận có một người thay thế cho người phụ nữ bản thân mình đã luôn yêu thương nhất... nên chưa từng trách mắng con bé dù nó hỗn xược thế nào."
Nước mắt tôi không biết lúc nào đã bất giác lăn dài xuống gò má, giống như mợ. Ở trước mặt tôi, cả cơ thể gầy gò đang run lên,... Rồi, mợ cố gắng hít một hơi.
"Cô thương nó lắm. Không giây phút nào mà cô không nghĩ rằng Thư chính là con gái ruột, cho dù nó không phải là mình sinh ra."
Sự tiếc nuối này của mợ Lan ràng buộc tôi với nỗi buồn của mợ. Và hai bàn tay chúng tôi bỗng siết chặt lấy nhau, như người với người bấu víu mà nương tựa lúc yếu đuối. Tôi kéo mợ Lan sát vào người mình. Đầu mợ đặt lên vai, thủ thỉ nói:
"Nhưng nhiều lúc, cô rất sợ và muốn từ bỏ." Bỗng dưng mợ ngồi thẳng dậy. Hai mắt đắm đuối nhìn tôi. "Chẳng lẽ con bé sẽ không bao giờ cảm nhận được tình thương của cô sao?"
"Không đâu." Tôi liền an ủi mợ. Tay xoa nhẹ lên lưng người phụ nữ. "Cháu chắc chắn rằng chị Thư ít nhiều gì cũng biết. Chỉ là chị ấy ngại phải thừa nhận... Chị Thư không phải loại vô tình, không để tâm đến người khác."
Thật vậy, không đứa trẻ nào là không cảm nhận được tình yêu của người mẹ dành cho con. Hơn nữa, Thư hoàn toàn không phải là loại người ích kỷ, vô cảm. Ngược lại, tôi còn nhớ... lần đầu tiên gặp mặt, chị ấy đã hung bạo tới cỡ nào.
"Phải ha, nói cũng phải." Lúc này, cả hai bàn tay của mợ Lan đều nắm chặt lấy tôi. Thậm chí ánh mắt nhìn dường như đang tỏa ra một hi vọng mãnh liệt. "Thư nó là kiểu nói năng tàn nhẫn vậy thôi nhưng thực tế rất tốt bụng, nhỉ? Hôm bữa, nó vừa bênh vực cô!"
Tôi bần thần, vô thức gật gật đầu.
"Cô với chồng cũ ly hôn chính là vì ông ấy có người khác. Khi biết chuyện đó, Thư đã bênh vực cho cô. Con bé bảo rằng tại sao bản thân phải chịu đựng một người đàn ông tồi tệ mà còn không yêu thương mình như vậy chứ?"
Những lời của mợ đột nhiên đánh thức thứ gì đó trong tôi. Tới tận bây giờ, mình vẫn còn buồn vì chuyện bị anh Phúc chia tay...
"Thư là cô gái vô cùng bản lĩnh. Cô ngưỡng mộ nó lắm." Mợ Lan hào hứng nói. "Nhất định một ngày nào đó cô sẽ thuyết phục con bé thành công!"
Đúng vậy, tôi mỉm cười theo mợ. Tại sao phải buồn lòng vì một người đã từ bỏ mình chứ? Rõ ràng nếu như anh đủ yêu, đủ hiểu tôi... thì đã không bày ra những cái cớ vớ vẩn để từ bỏ một cách dễ dàng như vậy. Từ trước đến nay, tôi luôn cho rằng chỉ cần bản thân cố gắng thì một ngày nào đó Phúc cũng sẽ hiểu được tình cảm của mình dành cho anh. Và rồi, những mặc cảm, tự ti kia sẽ biến mất... Chúng tôi sẽ thấu hiểu và yêu thương lẫn nhau. Luôn ở bên cạnh nhau.
Nhưng hóa ra, kính hoa thủy nguyệt, ảo vọng của tuổi trẻ.
Đàn ông tồi, không đáng tiếc. Chỉ lưu luyến chút thật lòng bị uổng phí.
Lúc này, Khang cũng đã bất ngờ quay lại. Trên tay cầm ly nước, cậu bạn hốt hoảng, ngạc nhiên nhìn tôi:
"Ơ kìa, sao Mi lại khóc?" Quýnh quáng rối cả lên. "Do tôi đến trễ, tôi xin lỗi." Tay đưa ly nước cho tôi. "Thôi nước đây, nín đi, Mi đừng khóc mà..."
"Không sao..." Tôi mỉm cười mặc cho nước mắt chảy xuống khóe miệng. "Mi chỉ buồn một chút..."
Tay chùi giọt lệ bên gò má.
"Là do... anh Phúc với Mi vừa chia tay thôi."
Tôi thấy biểu hiện ngỡ ngàng của Khang trên khuôn mặt cậu ấy. Tuy vậy, Khang vẫn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, liền ùa tới an ủi tôi:
"Thôi, Mi đừng khóc. Anh ta không đáng.... Mi sẽ gặp được người tốt hơn..."
Phải, Khang nói đúng. Tôi không nên buồn vì một kẻ không đáng!
Nghĩ thế, tôi vô thức chồm đến ôm Khang. Trái lại, cậu bạn bất ngờ với mức đứng yên như phỗng. Bẵng vài giây sau, khi buông ra, chúng tôi lại tự nhiên nhìn nhau mỉm cười. Bấy giờ, tôi không giấu nổi cảm xúc trào dâng lên trong mình được nữa, bèn tùy tiện mở cửa phòng ra. Không đợi Thư hay Phương kịp nói câu gì, tôi đã nhào đến ôm chầm lấy chị. Mặc kệ cho dù chị có bảo mình bỏ ra...
Trước lúc Mi bước vô phòng rồi lao tới ôm lấy Thư thì tôi với chị ta đang nói chuyện về Chi. Ngay khi cánh cửa đằng kia đóng lại, phải chi tôi đã khóa nó, thì Thư đã ngồi hẳn người trên giường. Khác với bộ mặt phụng phịu để đuổi mọi người đi, tay bà lùn với lấy bịch trái cây tôi đang cầm. Và khi tóm được nó, Thư liền dè bỉu:
"Phải chi có sữa chua nữa, làm dâu dằm mới ngon."
"Tôi sợ mua lung tung bác sĩ không cho bà ăn đấy chứ..." Tôi lôi mấy quả bơ trong bọc ra, đầu lại loay hoay tìm dao. "Ăn đỡ đi."
Ở bên cạnh, Thư đã lẹ mồm nhai ngồm ngoàm một trái dâu: "Ngọt." Bà lùn chép miệng nói.
Vậy cũng đáng tiền ha, tôi với tay lấy con dao chắc là của mợ Lan để lại trên đầu bàn. Tiếp đó, vừa cẩn thận bóc vỏ trái bơ, vừa hỏi:
"Thế bà muốn nói chuyện gì riêng với tôi à?"
"Đúng rồi." Thư lại nuốt xuống một phần của trái dâu cầm trên tay. "Nghe nói..." Tay còn lại của bả bấm điện thoại liên hồi. "Nghe nói hôm qua mày đưa gái về nhà."
"Cái gì có!" Tôi lập tức quát lớn. "Bà nghe từ ai đấy!"
"Từ con chị mày." Thư thản nhiên đáp.
"Má!" Làm gì có. "Tôi đưa con Chi về thôi..."
"Thế mà còn chối." Chị ta trề môi.
"Không phải! Tại con nhỏ đó... nó làm rớt chìa khóa xe với khóa nhà trong cái lễ hội quái quỷ đi chơi tối hôm qua!" Lúc này, quả bơ đã được tách ra làm hai. "Con gái con đứa chơi gì mà...." Tôi định nói nữa nhưng nhớ lại hoàn cảnh của Thư thì lại đành thấp giọng xuống, "... nên mới gọi tôi đưa về nhà."
Đột nhiên, Thư im lìm tới lạ. Chắc do đang nhai, nhưng ánh mắt nhìn sang tôi nó lạ lắm. Ngược lại, tôi bần thần nhìn đôi gò má đang phồng kia chuyển động. Bẵng một lúc sau, Thư mới lên tiếng:
"Không xơ múi được gì à?"
"Xơ múi cái gì bà nội lùn quỷ này!" Tôi bất lực quát. Giờ thì tay đã lột đến vỏ bơ một cách dễ dàng. "Nó qua ngủ một đêm rồi sáng nay về rồi. Không có chuyện gì xảy ra hết!"
"Thế bộ mày thích nó hả?"
Không đời nào! Tôi hét lớn tới mức đứng bật dậy! Ở bên dưới nhìn lên, môi Thư cười hềnh hệch. Rồi, bả níu lấy áo thun tôi mặc trên người, kéo mình ngồi xuống:
"Câm cái bô của mày lại xem nào." Thư nạt nhẹ. "Miệng gì như cái bô ấy. Cứ hét toáng lên."
"Bà đừng có nói mấy chuyện nhảm nhí nữa!" Tức lắm nhưng tay tôi vẫn đưa cho Thư miếng bơ vừa được lột ra.
Không ngần ngại, Thư cầm lấy rồi bỏ vào miệng: "Thế sao nó nhờ gì mày cũng làm thế?"
Tới đây, tôi cứng họng. Sao mà giải thích? Chẳng lẽ nói huỵch toẹt ra là tại mình còn đang mắc nhờ nó đi cùng tới nhà cô Xuân à? Không làm theo rồi nó bỏ ngang thì sao? Nhưng... Tôi nhìn ngược lại Thư, nhút nhát trả lời:
"Tại tụi tôi là bạn..."
"Đéo tin." Chính tôi tự nghe cũng đéo tin. Gồng khiếp. "Bạn bè cái gì. Mày định nhờ nó cái gì để giúp vụ con Vân đúng không?"
"Sao bà biết?"
Chết, tôi lỡ buột mồm nói. Tuy vậy sao Thư có thể đoán trúng phóc thế? Bả là con sâu trong bụng mình hay gì? Thôi rồi... Tôi ảo não thở dài.
"Thế nhờ cái gì nào?" Thư uống một chút nước. "Nói thử xem thấy có đáng phải hủy đi tiết hạnh trinh trắng con trai của mày đéo không...."
"Cái quần què!" Lần này, tôi không chịu nổi cái kiểu trêu chọc này của bà Thư nữa nên chửi ra khỏi mồm. "Bà thôi đi nha!"
Thấy thái độ tôi thế Thư rất thích. Bà ấy cười khúc khích tới mức run người. Sau đó, hai mắt chớp chớp nhìn tôi, như hy vọng lắm điều gì đó:
"Đâu nói thử nghe nào. Có khi tao giúp được. Đéo cần nó." Thư nhún vai.
Làm sao đây, tôi ngại ngùng cúi mặt xuống. Lưỡi dao đang lột dần vỏ quả thứ hai. Có thể... Rồi tôi ngẩng mặt lên nhìn Thư. Bà lùn này đúng là có thể giúp! Bả là một nhân chứng! Còn quan trọng hơn tất cả những gì Chi nói!
"Tôi.. nhờ nó... đi gặp cô Xuân cùng tôi."
"Cái *** gì?" Ngay lập tức, Thư trố tròn mắt ngạc nhiên. "Mày biết bả ở đâu hả?"
Đến nước này rồi, tôi cũng đàng phải nói thẳng, "Ừ." Thà như vậy, thu được nhiều thông tin hơn là mắc kẹt với ông Tuấn suốt ngày với cái bộ hồ sơ lấy từ bác Phong.
"Sao hay vậy?" Thư gặng hỏi. Phấn khích tới nỗi chụp lấy tay tôi.
"Thì... tôi tìm ra được." Tôi lấp liếm để che giấu việc đã điều tra qua bác Phong. "Tôi còn biết được năm đó, bà là nhân chứng thứ nhất và cô Xuân là nhân chứng thứ hai trong vụ án."
"Vãi, nghe như mày đã đọc hồ sơ vụ án vậy." Thư nhận định.
Má! Bà lùn này thông minh thế! Tự nhiên đoán mò cũng trúng nữa hả?
"Cũng đúng..."
"Mày dùng quan hệ của ba mày chớ gì?" Phù. "Thế chắc mày cũng biết lời khai của tao với cô Xuân giống nhau đúng không?"
"Ờ..." Tôi nhát gan gật đầu. Bởi trong đầu, những dòng chữ hỗn loạn đang mờ ảo được gợi lại. "Thì tôi có nhớ là bà với cổ đều làm chứng đã nhìn thấy chị Hà ở trong lớp suốt,... Còn xác của Vân được nhận định là rơi từ sân thượng..." Mà chị hai cũng từng dẫn mình lên đó. "Nên nếu xét theo lời khai của hai người thì Hà vô tội."
"Mày đéo tin à?" Thư hất cằm hỏi.
Chứ sao nữa... Tôi suýt thì buột miệng nhưng kiềm lại kịp. Tay đưa cho bả miếng bơ mịn màu xanh để dỗ dành, "Tôi cũng chỉ muốn xác minh lại thôi..."
Thư nhăn mặt, "Mày dựa vào cái gì mà đéo tin?" Cặp lông mày chau lại với nhau.
"Thì tại... Cái dây chuyền là được tìm thấy ở chỗ chị Hà nhưng cái xác được tìm thấy dưới sân. Nên tôi, thật ra là công an, cũng đã từng nghĩ rằng sau khi giết Vân, Hà đã quăng xác xuống, tạo thành hiện trường giả..."
"Quăng xác xuống?"
Tới đây, Thư trợn tròn hai mắt nhìn tôi. Gì vậy? Miệng bả lặp lại câu hỏi, mà còn nhấn mạnh từng chữ, "Quăng cái xác từ cửa sổ xuống?"
"Ừ...?" Tôi quýnh quáng gật đầu.
Và rồi, tự dưng Thư cười sằng sặc. Cười tới mức như long trời lở đất. Tay ôm bụng, người chúi xuống, cười nắc nẻ. Thư cười như muốn bể phổi, vì tôi nghe thấy tiếng ho giữa trận cười, nhưng cuối cùng vẫn không ngừng cười.
"Nè! Cười cái gì chứ?" Tôi tức tối lay người Thư.
Bà Thư cười tới mức không nghe mình nói gì. Cuối cùng, sau trận cười dài điên loạn như không thể dừng đó, Thư gồng vai, ráng hít một hơi sâu. Thậm chí, tôi thấy khóe mắt cong lên kia đang chảy ra lệ.
"Mày... Bọn công an... Rặt hết một lũ ảo tưởng khùng hả?" Thư vừa nói vừa mỉm cười. "Cái gì mà con Hà hất xác con Vân quăng xuống cửa sổ chứ?"
"Thì sao chứ?"
Có gì thì nói, đừng có hỏi úp úp mở mở mà! Ấy da! Và rồi, tôi bị Thư đáng một cái cốp ở phía sau đầu.
"Vãi ***. Đồ óc bò!" Thư chửi rồi lại cười nắc nẻ. "Con Vân nó nặng tới... chín mươi hai ký!"
Mặt tôi nghệt cả ra. Đúng rồi, Chi đã từng nói với tôi,... Vào cái hôm hẹn nhau ở thư viện!
"Bây giờ con Hà nó vẫn gầy ốm như vậy, còn chưa từng tập tạ lần nào... Thế nó nâng con Vân kiểu gì hả mấy thánh điều tra?"
"Ờ ha!"
Ngộ ra vấn đề, tôi ồ lên một tràng dài. Phải rồi! Ờ ha! Ờ ha! Vậy là... Đúng rồi nâng lên rồi quăng xuống kiểu gì? Đó là lý do tại sao chị Hà thất bại trong việc phục dựng hiện trường... Chắc chắn! Tôi đứng bật dậy, bần thần nhìn bà Thư. Ngược lại, bả cũng nhìn tôi, môi vẫn còn treo nụ cười kệch cỡm.
"Sao hả nhóc?"
Tôi lắp bắp hỏi Thư một câu, "Thế ông Ân... bà nhớ ông Ân khi đó thế nào không?"
Đối với câu hỏi đó, Thư rất ngạc nhiên. Trong phút chốc, bả ngập ngừng nhưng cũng rất nhanh trả lời tôi:
"Hồi đó, Ân là thằng khỏe thứ hai trong lớp. Để hút gái, nó còn đi tập thể hình nữa..."
Phải rồi! Ôi trời ơi! Nhờ câu trả lời đó của Thư, tôi đã biết rồi! Tôi biết rồi! Tôi biết hung thủ thật sự là ai rồi! Hai chân vừa mừng rỡ vừa lúng túng. Tôi quýnh quáng tới mức đánh rớt con dao xuống sàn khi muốn đặt nó trở lại bàn. Ngay lập tức, Thư hét lên:
"Cái thằng này sao đó!"
Nhưng, còn tâm trí đâu mà trả lời lại, với cả Mi cũng đã mở cửa, xông vào và ôm lấy Thư. Bấy giờ, đầu óc tôi bật sáng như đèn pha và tay chân tôi như con thú nhìn thấy thứ chói lòa đó. Chốc lát, cả người đơ ra nhưng rất nhanh lại chộp lấy phản ứng trong hốt hoảng. Ngay lập tức, tôi nhào ra khỏi phòng. Hai chân chạy thật nhanh, tới mức nghe được gió ùa bên tai.
"Nè cái thằng kia!"
Có lẽ, Thư đã lên tiếng gọi mình lại... Tôi không biết. Ngay lúc đó, chỉ cảm nhận chân chạy băng ra khỏi hành lang, dồn dã xuống các bậc thang... Khi dừng lại, tôi cũng không rõ mình ở đâu. Xung quanh không có ai... Thở hồng hộc, tôi chỉ biết... Phải gọi điện. Tôi rút điện thoại ra. Phải gọi ngay. Phải báo ngay cho Tuấn!