Thấy nàng cười hì hì gật đầu. Tương Thừa Lăng nhịn không được nói : “ Thực cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta có thể hỏi một chút, tặng ta thứ này có lợi ích gì ?”
Lôi Mạn Mạn hai tay phụ giúp ở sau lưng hắn, đem đồ hắn để vào phòng ngủ, “ Ngươi làm việc cả ngày đã mệt mỏi trước hết ta giúp ngươi pha nước tắm, ngươi nên đi tắm nước ấm một chút cho thoái mái sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết tác dụng của thùng gỗ.”
Tương Thừa Lăng không hiểu nên cũng tự suy nghĩ không hiểu nàng đang bày trò quỷ gì?
Khi hắn từ phòng tắm đi ra, trong không khí phảng phất mùi hương của gừng.
Lôi Mạn Mạn đang ngồi xổm trên ghế , đùa nghịc hai vách của thùng gỗ, lúc này trong thùng gỗ có một cái đĩa hầm hập nước nóng, trong nước còn có mùi hương của gừng và chanh.
Vừa nhìnt hấy hắn, nàng liền đứng dậy lôi kéo hắn, đem hắn ấn ngồi ở trên ghế “ Mau tới đây, bây giờ nước vừa đúng độ.”
“ Ngươi muốn làm gì ?” Hắn thật sự bị nàng làm cho hồ đồ, vô duyên vô cớ lại dung đến một cái thùng gỗ kì quặc, hiện tại lại bày nhiều việc như vậy.
Nàng cười trừng hắn, quỳ trước mặt hắn, nâng hai chân lên đem đến trong thùng gỗ.
“ Ngươi có nhớ hay không lần trước ta giúp ngươi xem tướng ? Ông nội của ta nói, màu bàn tay cùng đường chỉ chẳng những có thể dự báo vận mệnh cũng có thể nhìn ra sức khỏe của con người. Ta lần trước xem qua lòng bàn tay của ngươi đoán thân thể ngươi hàn khí rất nặng, vi cũng không tốt, khẳng định bình thường ngươi không chú trọng ăn uống bị bệnh cùng thói quen luôn có liên quan.”
Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng dung nước ấm trong thùng gỗ xoa xoa đến chân hắn.
“ Sách thuốc nói, thường xuyên dùng gừng cùng chanh ngâm chân chẳng những tốt với thân thể, có còn thể đuổi đi hàn khí bên trong . Giống như ngươi thường không vận động, lại cả ngày ngồi trong văn phòng có điều hòa, tích lũy lâu ngày cơ thể ít nhiều đều đã có nguy hại.”
Mười ngón tay mềm mại của nàng ở những huyệt vị dưới chân hắn mát xa, từ bàn chân thẳng đến tứ chi giống như có một luồng khí không diễn tả được len lỏi đi vào.
Từng đợt vị gừng nóng tràn ngập căn phòng, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào gương mặt mềm mại của Lôi Mạn Mạn, long mi dài hơi hơi uốn cong, môi cong phô ra một gương mặt xinh đẹp.
Tương Thừa Lăng trong lòng có một cảm giác không nên lời, trong nháy mắt hắn cơ hồ muốn kéo nàng vào trong lòng mà hung hăng nhấm nháp cánh môi mềm mại của nàng.
Tiểu nữ nhân luôn gay cho hắn biết bao kinh hỉ, đến tột cùng là từ khi nào đã đi vào cuộc sống của hắn ?
Hắn thả lỏng hưởng thụ cảm giác nàng cẩn thận mát xa, trong lòng mơ màng hết chuyện này đến chuyện khác.
Cảm tình là cái gì đó thật đáng sợ, nó có thể đem hai người xa lạ biến thành một đôi tình nhân khắng khít.
Mà hắn chính mình sinh ra tình cảm với nàng bởi vì nàng chân thật, lương thiện cùng tấm lòng nhiệt tình.
Hắn không nghĩ trên thế giới này lại có một Mạn Mạn – thật lương thiện, am hiểu lòng người, lại nghịch ngợm đáng yêu như vậy tồn tại.
Ban đầu, hắn muốn nàng làm nữ giúp việc mục đích là muốn chọc nàng, không nghĩ lại quá nhanh cùng nàng chặt đứt quan hệ chủ tớ, có lẽ từ lúc ở Thượng Hải đã đối với nàng động tâm.
Nhìn nàng chu miệng một cái, cố gắng xoa xoa cái chân của mình tràn ngập ôn nhu chăm sóc, hắn cảm thấy mình chính là nam nhân hạnh phúc nhất thế giới.
Lòng bàn chân chợt đau nhói, hắn nhíu mày mới phát hiện nữ nhân ngồi trước mặt hắn đang trừng mắt tức giận.
“ Tương đại thiếu gia, nghe nói năm nay ngươi còn chưa đến 30 tuổi chẳng lẽ thính giác có vấn đề ? Ta đã nói với ngươi nhiều như vậy ngươi có nghe vào câu nào hay không a ?”
Một khắc như vậy, Tương Thừa Lăng cảm thấy mình thật thất lễ, thấy bộ dáng hờn dỗi của nàng liền có tâm tình trêu ghẹo “ Ngươi vừa mới nói gì đó ?”
Lôi Mạn Mạn nhịn không được liếc mắt một cái “ Qủa thật trẻ con không thể dạy, ta vừa mới với ngươi về dưỡng sinh nhiều như vậy, ngươi lại không nghe vào một câu.Quên đi quên đi, nam nhân như các ngươi chính là vô ý, dù sao ta cũng còn ở nhà ngươi giúp việc một thời gian, sức khỏe của ngươi chính là trách nhiệm của ta vậy.”
Nàng nói lời này vốn là vô tâm, nhưng khi hắn nghe được lại nghĩ nàng phải rời xa hắn.
Không để ý đến chân mình còn ngâm trong nước, hắn vươn tay chụp tới liền đem nàng ngồi vào trong lòng.
Lôi Mạn Mạn kinh ngạc a lên một tiếng, suýt vì hành động của hắn mà té xuống, hai tay nàng bất giác ôm lấy cổ hắn không để chính mình ngã xuống.
“ Ngươi làm gì ? Dọa ta sợ quá.” Nàng sợ hãi nói.
Hắn nhìn nàng, tay ôm nàng cũng không thả lỏng, “ Ngươi nói gì trước khi rời đi ? Chẳng lẽ ngươi muốn rời đi ?”
“ Ta….”
“ Mạn Mạn, ta nghĩ ngươi có thể hiểu được tâm ý của ta.” Hắn khó khắn lắm mới có thể cùng nàng nói chuyện., “ Chúng ta trong lúc bắt đầu diễn kịch, ta không ngại, ta còn có phần mong chờ tình cảm của chúng ta ngày càng phát triển.”
Lôi Mạn Mạn trong lòng đột nhiên kinh hoàng, nhìn theo mắt nàng, hắn cảm giác hình như nàng từ trước đến giờ chưa từng có tình ý.
Sợ nàng rời đi, hắn không nhịn được đem thân thể của nàng ôm nhanh lấy, phát ra hơi thở “ Ngươi tựa như cái lốc xoáy, từng chút từng chút hút lấy tình cảm của ta, đến bây giờ ta mới phát hiện nếu cuộc sống của ta không có ngươi ta sẽ không thể sống được.”
Lời nói của hắn làm cho Lôi Mạn Mạn trong lòng bất giác nhảy nhót, nhưng đối với cách nói khoa trương của hắn nàng vẫn cảm thấy có chút bất mãn.
“ Ta không phải ma cà rồng, làm sao hút khô máu của ngươi. Cho dù ngươi có muốn biểu đạt tình ý của ta thì có thể đối với ta công kích như vậy sao ?”
Tương Thừa Lăng giật mình, nữ nhân này…thật sự là không hiểu tình cảm là gì sao ?
Đáy lòng nhất thời ão não, hắn đứng dậy đem nàng ôm lấy, mặc kệ nàng oa oa la hoảng quăng nàng đem lên giường.
“ Nếu những lời biểu đạt của ta không làm cho ngươi hiểu, xem ra ta chỉ có thể áp dụng phương thức trực tiếp cho ngươi hiểu được.”
“ Uy uy uy, ngươi nhẹ tay một chút, dù sao ta cũng là cô gái yếu ớt….”
Tiếng la lải nhải biến mất ở trên môi, hai người ánh mắt thâm tình nhìn nhau, giây tiếp theo, như củi khô gặp lửa, tình cảm trong đáy lòng của hai người trong nháy mắt bùng nổ.
Giờ phút này nhiều lời cũng vô ích, chỉ còn hôn môi, cùng tiếng thở dốc tràn ngập căn phòng.
Nàng quang lõa phía sau lưng, bên hông bị ôm lấy bởi một cánh tay, một tay nàng gối đầu, tay còn lại bướng bỉnh nhẹ nhàng miêu tả trên gương mặt tuấn nghị của hắn.
Hắn đúng thật là rất đẹp nha, lông mi dài mà đen nhánh, làn da khỏe mạnh một màu, cái mũi rất thật, rất cao nhưng môi hắn là đẹp nhất.
Thế nào cũng không dám tin một nam nhân tao nhã như vật lại thật sự thích nàng, hắn hoàn toàn là của nàng.
Lôi Mạn Mạn một bên tinh tế đánh giá, một bên như đứa trẻ có được món đồ chơi tinh tế, tỉ mỉ làm các loại hành động văn vẻ trên người đối phương.
Tương Thừa Lăng rốt cục bị ngón tay non mịn của nàng làm cho không thể không mở mắt ra, trên mắt phát ra một tia ấm áp, môi tươi cười, một phan đã cầm lấy cái tay nhỏ bé của nàng.
“ Lôi tiểu thư, xấu tốt gì đêm qua ngươi cũng trải qua một sự kiện rất quan trọng của đời người, mới sáng sớm sau khi thức dậy chẳng lẽ ngươi không thể giống những nữ nhân khác có một chút gọi là hơi thẹn thùng để tranh thủ tình cảm của nam nhân sao ?”
Lôi Mạn Mạn thấy hắn tỉnh, đầu tiên là ngẩn ra, sau lập tức trừng hắn một cái “ Ta vì sao phải xấu hổ ? Mọi người đều là đã trưởng thành, chuyện này trước sau rồi cũng phải trải qua, cũng thật là bình thường.”
Trong lòng rõ ràng là đang rất thẹn thùng, nhưng miệng nàng lại không hề tỏ ra yếu thế.
“ Tốt, ngươi là đang muốn cùng ta chơi đùa ?”
Nữ nhân này, việc này mà cũng dám nói như vậy. Cho dù biết đây không phải là ý của nàng, nhưng hắn vẫn muốn trừng phạt nàng tính cắn một cái vào đôi má của nàng.
Hai người ở trên giường quay cuồng cười đùa, tiếng cười thanh thúy thu hút Harly ở ngoài cửa, nghe được tiếng kêu của chủ nhân lập tức bừng bừng phi nhanh vào cửa, nhìn thấy chủ nhân cùng người khác đang chơi đùa, Harly nghĩ mình cũng có thể tham gia một phần, liền phi lên giường một phát, một móng vuốt đã giẫm được hai người.
“ Thối Harly, ngươi muốn chết a, nhanh xuống cho ta.” Tương Thừa Lăng đã quen với sự tồn taih của Harly. Xoay người vỗ vỗ đám lông xù to của nó, “ Chó cưng, ngươi cùng chủ nhân thật giống nhau không hiểu phong tình, còn không nghe lời ta mau đi ra ngoài, cút…”
Cứ như vậy, hai người một chó cùng một chỗ, không biết trải qua bao lâu Harly đã thư thái nằm ở dưới giường để tìm chỗ ngủ bù. Tương Thừa Lăng đem Lôi Mạn Mạn ôm vào trong lòng, làm cho hai má nàng dính trước ngực mình.
Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài mềm mại của nàng, thấp giọng nói : “ Cám ơn ngươi đã dùng thời gian đến bệnh viện thăm mẹ ta.”
Nàng cười lắc đầu “ Mẹ ngươi thật là một nữ nhân đáng yêu, ta thật rất thích nàng.”
Đây là lời thật tình của nàng, nàng không hiểu một nữ nhân tinh tế, ôn nhu như Tương mẫu vì sao lại bị lão công của mình vứt bỏ?
“ Mẹ ta từ sau khi hôn nhân thất bại, những năm qua đều không vui.”
Lôi Mạn Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn : “ Vậy ngươi có bao giờ nghĩ tới sẽ tìm ẹ ngươi một người chiếu cố nàng, quan tâm nàng ?” Có lẽ là bác sĩ kia.
Nàng luôn cảm thấy Tương mẫu cùng vị bác sĩ kia có quan hệ, có chút ý vị sâu xa.
Nếu thật sự đúng như nàng đoán, có lẽ nên giúp đỡ một đoạn lương duyên.
Tương Thừa Lăng như nghe được một lời chói tai, mắt nheo nheo “ chẳng lẽ nàng chịu thương tổn còn chưa đủ ? Đã bị một nam nhân không bằng cầm thú thương tổn qua một lần, ta nhất định không để nàng nhảy vào hố lửa thêm một lần.”
Nghĩ đến phụ thân bất lương của chính mình, trong mắt hắn hiện lên đầy hận ý.
Tương Thừa Lăng như vậy làm cho Lôi Mạn Mạn cảm thấy xa lạ, cũng làm cho nàng sợ hãi. Hắn oán hận phụ thân mình như vậy sao ? Tốt xấu gì trên người hắn cũng đang chảy dòng máu đó.
Nàng vươn cánh tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ trán hắn, “ Đừng tức giận đừng tức giận, thường xuyên tức giận sẽ làm tăng nếp nhăn, người ta chẳng qua chỉ đề nghị một chút, ngươi đã liền bày ra cái sắc mặt này.”
Tương Thừa Lăng đem nàng nhanh kéo vào trong lòng, trên mặt lãnh khốc, chậm rãi : “ Ta chỉ đơn thuần không muốn mẹ ta lại dẫm vào vết xe dổ trước mà thôi.”
“ Ta biết, ta biết.” Nàng an ủi vổ bả vai của hắn, “ Ngươi là một người con tốt.”
Chiều hôm sau, Lôi Mạn Mạn sau khi tan tầm lại đến bệnh viện thăm Tương mẫu.
Lúc nàng đẩy cửa phòng, liền nhìn thấy Tương mẫu cùng bác sĩ Trần Đình Chi đang tán gẫu thật sự vui vẻ, cũng không biết đối phương đã nói gì làm cho Tương mẫu cười ha ha, thanh âm thanh thúy nhu thuận thấm vào ruột gan.
Nhìn thấy Lôi Mạn Mạn đẩy cửa, tiếng cười bên trong dừng lại, Tương mẫu rút bàn tay đang được bác sĩ cầm , hai má ửng hồng.
“ Mạn Mạn nguoi đến a, hôm nay có nấu canh cho ta không ?”